DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Vương
Chương 142: Hổ Vĩ thôn

Hổ Vĩ Thôn ở vị trí vô cùng tốt, Đạm Thủy sông cũng là một trong ba sông thượng đẳng ở Áo Bỉ Đảo, uốn lượn qua Thai kinh thành về phía tây, theo Hổ Vĩ Thôn mà tập hợp chảy vào biển.

Từ Thai kinh thành vận chuyển vật tư vào đây rất thuận tiện, một đường xuôi dòng mà xuống, đương nhiên một số đặc sản trong thôn cũng có thể mang về Thai kinh thành, toàn bộ Hổ Vĩ Thôn khắp nơi đều là cây dừa, nước ngọt trong sông thoải mái phì nhiên, ngư nghiệp phát đạt nên ở đây cũng tương đối giàu có có thể thu được không ít thuế ngân, xem ra hoàng đế Chu Hi cũng là muốn thật tâm ban thưởng cho Đường Tiêu không lừa dối hắn.

- Thôn trang như vậy Trấn Quốc hầu ở Áo Bỉ Đảo có hơn năm trăm cái, mỗi cái thôn trang hàng năm đánh bắt chăn nuôi làm ruộng cất rượu... thu nhập tới bảy tám vạn lượng.

Mục Thương sau khi đi dạo cùng với Đường Tiêu một phen liền nói cho Đường Tiêu nghe.

Đường Tiêu nheo mắt lại khó trách ở trong phủ có thể nuôi nhiều miệng ăn như vậy, xem ra sản nghiệp của phụ thân không chỉ năm trăm thôn trang, vốn Đường Tiêu có được khối đất phong này rất hưng phấn nhưng sau khi nghe Mục Thương nói như vậy thì lập tức bị đả kích, Đường Tiêu ở khối đất phong này có thể thu được hơn hai trăm lượng bạc đã xem như là không tệ rồi, nhưng mà đối với tiêu dùng của Đường Tiêu mà nói hai trăm lượng bạc vẫn là quá ít.

Trừ phi về sau có nhiều đất phong hơn nữa xem ra khối đất này không cần hao tâm tổn trí cứ giao cho Mục Thương quản lý là được.

Thu nhập của đám vương công quý tộc đa phần cũng từ nơi này mà ra, nếu không chỉ dựa vào bổng ngân mà hoàng đế cấp cho, hầu phủ nào cũng phải đóng cửa luôn rồi, ở bên ngoài Đại Minh triều có quy củ vương công quý tộc không thể làm thương nhân một số tổ chức thương hội lớn đều thuộc về sở hữu của Đại Minh triều.

Tiễu Hổ Hầu Chu Côn chính là phụ thân của Chu Kiền là một tên nghiệp quan điển hành mặc dù hắn vì Đại Minh triều quản lý buôn bán tiền bạc nhưng những món hời bí mật vẫn có rất nhiều, Chu gia sinh ý trải rộng khắp Áo Bỉ Đảo, nhưng chủ yếu tập trung ở Đào Viên thành nơi đó là nơi Đường Uyên đóng quân cho nên Chu Côn cùng với Đường Uyên có rất nhiều quan hệ bí mật.

Đường Tiêu ở Hổ Vĩ Thôn đi dạo mấy vòng sau đó liền trở về Đường phủ, Mục Thương thì ở Hổ Vĩ thôn nghỉ ngơi vài ngày, thay Đường Tiêu coi sóc hơn một trăm hộ dân ở đây, các khế đất cũng chuyển sang tên của Đường Tiêu.

Sau khi trở thành nam tước Đường Tiêu coi như có được đất phong chính thức của mình có một trăm con dân phụ thuộc mệt dù chỉ là một thôn dân nhỏ nhoi nhưng cũng có thể xây dựng một tòa phủ của mình ở Thai kinh thành, tuy nhiên Đường Tiêu không làm như vậy hiện tại hắn hứng thú nhất vẫn là luyện hóa pháp khí.

Sau khi tiến hành một trận chiến với Chu Kiều, Chu Kiều phun độc khí khiến cho ba gã Tinh cương sĩ tốt khác đều tan nát chỉ có tinh cương sĩ tốt luyện hóa từ cái lồng sắt là không bị sao, điều này cho thấy hàn thiết dưới biển sâu mạnh mẽ đến thế nào, cho nên cần phải mau chóng để cho tinh cương sĩ tốt thoát thai hoán cốt, đem nhiều hàn thiết rót vào trong cơ thể bọn chúng, nâng cao lực chiến đấu của chúng.

Cùng Đường Tiêu được phong thưởng thì Lan vương Phương Kích Thái Hằng và những người liên quan đều phải chịu xử phạt, Lan vương lột bỏ quan tước bổng lộc ba cấp tuy nhiên vẫn được ở Nghi Lan thành, Phương Kích thì thê thảm rồi bị bãi miễn chức đại thống lĩnh ngự lâm quân sung quân đi tới nơi hoang vu ở trung ương sơn mạch.

Trong bữa tiệc tiễn Phương Kích đi Phương Kích cũng không hề lộ vẻ khó chịu, có thể thường xuyên ở trong sơn mạch đánh yêu thú cũng là tâm nguyện của hắn, so với suốt ngày ở Thai kinh thành thì thú vị hơn nhiều, Đường Tiêu nhìn thấy dã tính khát vọng của Phương Kích thì biết rằng hắn thích sinh hoạt ẩn dật, cho nên cũng không mở miệng an ủi, chỉ cùng nâng cốc cười đùa ước định sau này có cơ hội sẽ gặp lại nhau.

Tiễn Phương Kích đi, thất hoàng tử nhắc nhở Đường Tiêu về chuyện kết thân với Lan vương, thất hoàng tử nếu như không đề cập tới chỉ sợ Đường Tiêu đã quên mất, trên đường tới Thai kinh thành, Lan vương đã bảo hộ hắn, Đường Tiêu cũng không thể bất nghĩa với Lan vương, cho nên sau khi trở về Đường phủ Đường Tiêu liền tìm Khánh Đô phu nhân, đem sự tình tất cả nói cho bà biết.

Sau khi biết được Lan vương đã đồng ý mối hôn sự này rồi, Khánh Đô đương nhiên cũng không muốn làm hư mất chuyện tốt của nhi tử, vì vậy nàng liền cho người đi báo tin cho Đường Uyên đồng thời mang theo năm trăm quân tinh nhuệ từ Đường phủ tới Nghi Lan thành, đem sính lễ tiến tới Nghi Lan vương phủ.

Tuy Đường Uyên không đích thân tới nhưng mà Khánh Đô phu nhân lại tới sính lễ cũng rất nặng khiến cho Lan vương vô cùng hài lòng, Khánh Đô phu nhân lúc trở về kinh thành,Lan vương tự mình tiễn tới Tuyết Sơn sơn mạch, ngoại trừ Nghi Lan quận chúa thầm đau lòng thì tất cả đều vui tươi, thậm chí Lan vương mấy lần muốn hỏi tuổi của Đường Tiêu, muốn vào sinh nhật mười sáu tuổi của hắn đem Nghi Lan gả vào Đường phủ.

......

Trải qua nửa tháng, cũng là mười tháng kể từ khi Đường Tiêu đến thế giới này, Đường Tiêu trong thời gian này cũng tiếp nhận ngày sinh nhật thứ mười sáu của hắn, căn cứ theo pháp lệnh của vương triều Đại Minh, sau khi tới mười sáu tuổi có thể cưới vợ.

mặt khác nam tử của gia đình quý tộc từ thời kỳ mười sáu tới hai mươi tuổi phải tham dự hai năm nghĩa vụ quân sự, nếu như không phải tình huống đặc biệt trong vòng mười ngày đầu của tròn mười sáu tuổi phải đi báo danh, nguyên nhân đặc thù phải được bộ binh phê chuẩn nếu không phải đợi tới tháng thứ hai.Đường Tiêu đối với chuyện này không hề phản đối, ở trong quân đội hắn có thể phát triển nhanh hơn hơn nữa còn có thể lập nhiều quân công, sớm tăng tước vị,sớm ngày được phong hầu.

Ngày thứ hai sau khi hắn tròn mười sáu tuổi Đường Tiêu đã đến bộ binh báo danh, phân công cụ thể đến chỗ nào thì một tháng sau bộ binh sẽ báo tới.

Từ bộ binh trở về Mục Thương muốn dẫn Đường Tiêu đi tới một chỗ chính là chỗ mà Trấn Quốc hầu Đường Uyên đã dặn Mục Thương dẫn hắn đi. Ở kiếp này Đường Tiêu cũng chưa từng gặp qua phụ thân Đường Uyên của mình không biết tại sao phụ thân của hắn lại một mực trốn tránh.

Mục Thương lúc này không phải đưa Đường Tiêu đi gặp Đường Uyên mà là đi tới một lối nhỏ ở trên núi Dương Minh, hai người tiến vào trong sơn động, vào trong một gian phòng, vài tên trang hán đã đợi sẵn ở trong đó, Mục Thương sau khi mang Đường Tiêu đến mấy trang hán hỏi Mục Thương một câu: Truyện được copy tại

- Có thể đi xuống không?

Đọc truyện chữ Full