DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Vương
Chương 370: Vi Liên can ngăn

- Là ngươi trước ra tay.

Đường Tiêu không thèm nhìn bả vai đổ máu, ánh mắt biến vô cùng lạnh lẽo, từng bước một tới gần Bồ Chân. Hai phù triện và khối ý niệm tàn nhược trong người hắn cùng chấn động.

Bồ Chân càng giận dữ hơn:

- Ta ra tay trước thì sao? Ngươi đã làm việc cẩu thả, còn chống đối quản sự, nếu không chịu phục tòng ước thúc thì ta sẽ cắt đứt một tay ngươi làm răn đe!

Triệu Thanh đột nhiên xông đến chắn trước mặt Tôn Văn, lớn tiếng chất vấn Bồ Chân:

- Bồ Chân sư huynh! Xin hỏi ta cẩu thả với Tôn Văn sư huynh như thế nào? Làm đệ tử hạch tâm thì có thể ngậm máu phun người như thế sao? Nếu huynh muốn chặt một tay của Tôn Văn sư huynh thì hãy giết ta trước đi!

Bình thường mấy đệ tử này không có gan lý luận với đệ tử hạch tâm, Bồ Chân đâm bị thương Đường Tiêu khiến Triệu Thanh vô cùng đau lòng, cô bất chấp tất cả.

- Đôi cẩu nam nữ! Cho rằng ta không trị được các ngươi sao?

Bồ Chân càng lúc càng tức giận, phi kiếm đen ở bên cạnh gã phát ra tiếng rít.

- Xảy ra chuyện gì? Sao khiến Bồ Chân sư huynh tức giận như vậy?

Vi Liên lần trước cùng Bồ Chân đi qua viện này đột nhiên tiến vào viện hỏi.

Triệu Thanh vừa khóc và tố cáo với Vi Liên:

- Đệ tử và Tôn Văn sư huynh đang ở trong phòng thảo luận kiếm quyết, Bồ Chân sư huynh ở ngoài cửa nhục mạ, còn đạp cửa tổn thương đệ tử. Hai chúng ta đi ra cùng huynh ấy nói rõ phải trái, mà huynh ấy lại cáo ngược ta và Tôn Văn sư huynh cẩu thả. Ban ngày ban mặt, ta và Tôn Văn sư huynh làm sao cẩu thả chứ? Xin Vi Liên sư tỷ chủ trì công đạo cho đệ tử!

Đường Tiêu chậm rãi thu lại phù triện và ý niệm sắp ra khỏi thể xác. Trước khi tu vi chưa hoàn toàn hồi phục, hắn phải học được nhẫn nhịn, nếu không sẽ là lần thứ hai nổ xác. Trước hãy xem Vi Liên này xử lý như thế nào rồi tính tiếp vậy.

Bồ Chân có tu vi yếu hơn Vi Liên, thấy cô tới can thiệp thì không thể không nhẫn nhịn một chút:

- Hai người các ngươi không làm việc cẩu thả thì ban ngày khóa cửa phòng làm gì? Là Tôn Văn trước tiên buông lời chống đối nên ta mới ra tay dạy dỗ dắn!

Dương Dĩnh vội lớn tiếng phản bác thay Đường Tiêu vài câu:

- Tôn sư huynh không có nói lời gì chống đối Bồ Chân sư huynh cả! Chúng ta chỉ thấy Bồ Chân sư huynh bỗng dưng tức giận bị thương người ta!

Bồ Chân nổi giận quay đầu mũi kiếm chỉ hướng Dương Dĩnh:

- Phản, phản rồi!

Dương Dĩnh tiến lên mấy bước, bộ dạng bất chấp tất cả:

- Huynh cũng muốn giết ta? Vậy ra tay đi!

Vi Liên kéo Dương Dĩnh lại, nhỏ giọng dịu nhẹ hỏi Bồ Chân một câu:

- Coi như là ngôn ngữ chống đối đi? Huynh đã đâm hắn toàn thân đẫm máu, còn muốn chặt một tay thì có phải là hơi quá đáng?

Bồ Chân nghẹn lời, chỉ đành dùng ngôn ngữ lôi kéo Vi Liên, nhắc nhở cô về cấp bậc:

- Vi Liên sư muội, chúng ta là đệ tử hạch tâm, chẳng lẽ không thể giáo dục đệ tử nội môn sao? Nếu họ đều giống Tôn Văn ngôn ngữ chống đối chúng ta, vậy trong tông phái còn quy tắc gì nữa? Uy nghiêm của đệ tử hạch tâm nằm ở đâu?

- Bồ Chân sư huynh, ban đầu sư tổ từng dạy bảo chúng ta, làm đệ tử hạch tâm nên cố gắng nhiều hơn để tông phái phát đạt thịnh vượng, mà không phải giống như thế này tùy ý khi dễ đồng môn sư đệ, sư muội chứ?

Tuy Vi Liên cãi lại cách nói của Bồ Chân nhưng âm thanh vẫn nhỏ nhẹ, tựa như tùy ý trò chuyện vậy.

- Hừ! Việc hôm nay tạm thời gác lại. Tôn Văn, sau này nếu ngươi còn dám chống đối bổn quản sự thì tuyệt không dễ bỏ qua!

Bồ Chân bị Vi Liên phản bác nghẹn lời, đành bỏ vài câu hăm dọa xong thu lại phi kiếm bên người.

Đường Tiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn Bồ Chân, không lên tiếng. Đối với kẻ không lâu sau sẽ chết trong tay hắn, nói nhảm thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bồ Chân lại rống với mấy người khác, dường như là muốn lấy lại mặt mũi:

- Còn không tản ra cho ta! Đứng trong sân làm cái gì?

Mấy người lặng lẽ quay về phòng mình, Đường Tiêu nhìn Vi Liên một cái, phát hiện cô đang mỉm cười nhìn mình. Đường Tiêu biết thân phận cô quái lại, không cảm ơn mà trực tiếp xoay người về phòng của mình.

Sau khi mọi người đi hết, Vi Liên nhìn gian phòng của Đường Tiêu, thì thào lẩm bẩm:

- Là hắn sao? Sẽ không sai, ánh mắt đó dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra.

Quay về phòng, Đường Tiêu chữa trị vết thương trên vai xong suy tư một lúc, cho rằng Áo Bỉ Lão Ma nói có lý. Chỉ lấy dịch mà thôi, không làm việc cường bạo gian dâm trời đất không tha, không cần đắn đo nhiều vậy. Nếu tu vi võ công không nhanh chóng tăng lên, sau này hắn sẽ thường xuyên gặp tiểu nhân như Bồ Chân ăn hiếp. Nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chịu đựng không phải phong cách của Đường Tiêu.

So sánh hai bên, Đường Tiêu quyết định hết sức phối hợp Áo Bỉ Lão Ma hái Cực Âm Dược Dịch, để Áo Bỉ Lão Ma luyện chế nhiều Âm Cực Đan, phối hợp hắn cắn nuốt hồn tinh hồi phục tu vi, thậm chí có thể hoàn thành thoát thai hoán cốt, nhanh chóng tiến vào Địa Nguyên tứ cấp.

Áo Bỉ Lão Ma thấy Đường Tiêu đồng ý việc hái dược dịch, liệt ra dược đan cho hắn, phối chế một ít mê tình hương, thôi tình phấn cái gì. Các loại thuốc bột này có thể tăng lớn khả năng thành công lấy dịch và hiệu suất cho Đường Tiêu, cũng sẽ không dễ dàng bị người phát hiện.

Ban đêm, Đường Tiêu thay bộ đồ dạ hành, bắt đầu bốn phía tìm mục tiêu lấy dịch. Làm sát thủ một đời, cái chuyện lẻn vào nhà người ta đối với Đường Tiêu không chút khó khăn. Ban ngày Đường Tiêu đã sớm định ra nhóm đầu tiên hái dược, các sư tỷ, sư muội nội ngoại môn trong Tinh Võ Tông.

Đương nhiên mục tiêu lựa chọn hàng đầu là mấy sư tỷ, sư muội cùng viện với Đường Tiêu. Hắn chuẩn bị xuống tay với Liễu Yên tuổi nhỏ nhất. Theo Áo Bỉ Lão Ma đã nói, một khi thiếu nữ không còn tấm thân trong sạch, chỗ cực âm bị dương khí ô nhiễm, lấy ra Cực Âm Dược Dịch sẽ giảm mạnh hiệu quả, cho nên xử nữ tuổi càng nhỏ càng tốt.

Đường Tiêu đi tới ngoài gian phòng Liễu Yên, dùng ống trúc thổi mê tình hương Áo Bỉ Lão Ma đặc chế vào. Làm theo lời Áo Bỉ Lão Ma đã nói, mười phút sau cô gái ngủ say trong phòng sẽ vì hút phải mê tình hương mà hôn mê bất tỉnh, nhưng cơ năng thân thể không bị tổn hại, cũng sẽ không ảnh hưởng hái Cực Âm Dược Dịch.

Tuy Đường Tiêu làm vậy vì muốn tu vi của mình nhanh chóng hồi phục, thậm chí đột phá tiến vào Địa Nguyên tứ cấp, nhưng thật sự hành động vẫn khiến trong lòng hắn có cảm giác tội lỗi khó tả.

Đọc truyện chữ Full