DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 32

Nạp Nạp Đôn dù sao cũng là quân nhân, nhìn thấy tình huống khẩn cấp, lập tức hạ lệnh: " Không thể đợi thêm được nữa, chúng ta lập tức bắt đầu chuẩn bị, Khảm Khảm Kỳ đem một đội quân đến thông đạo, Triệu Trì đưa…"

"Các ngươi đang làm cái gì?"

Lý Cường dung quang hưng phấn từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một cây trường thương màu trắng kỳ dị, mỉm cười nhìn về phía mọi người.

Nạp Thiện quát to một tiếng, nói: " Lão Đại, bất hảo, có đại sự xảy ra."

Lý Cường nhẹ nhàng huơ trường thương trong tay, nói: " Lão Nạp a, không cần cả kinh như vậy, bình tĩnh chút nào, không biết trước kia ngươi làm sao làm lão Đại hả? Nói đi, có chuyện gì?"

Tâm tình của Lý Cường thật sự rất tốt, hắn đã thành công phá đi mười đạo toái hồn kim chỉ của Tư Đồ Ung, nguyên anh rất nhanh đã tiếp tục phát triển.

" Này, cái kia…hay là quân suất nói đi." Nạp Thiện sờ sờ đầu, cuối cùng chính hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, linh cơ vừa động liền đẩy sang cho Nạp Nạp Đôn nói, trong lòng cảm thấy sáng tỏ, nếu lão Đại biết ta nói vớ vẩn, chuyện này thật sự là trốn không thoát.

" Lão Đại các khu tề tụ tại Đại Không khu, đưa tin lại đây, muốn lão Đại của khu chúng ta đến tham gia. Thám tử phát hiện, có một số lượng lớn người đang vây quanh ở khu phụ cận, tình hình thật không tốt. Lão Đại, chúng ta có cho người đến tham gia không?"

Nạp Nạp Đôn không phải sợ bọn họ nhiều người, mà là một khi khai chiến, giết chết đều là khổ tù, bởi vậy trong lòng do dự, lúc này mới thấy rất khẩn trương.

Nạp Thiện đã hiểu ra, đắc ý cười nói: " Ha ha, cứ để cho Độc Nhãn Long ta đến giết chúng đến hoa rơi nước chảy, cho chúng xem lợi hại của ta…"

Nhìn thấy Lý Cường lại vươn tay, hắn bèn ôm đầu kêu lên: " Lão Đại đừng đánh."

" Chỉ biết giết, giết cái đầu ngươi! Những khổ tù này cũng giống như ngươi, tất cả đều là bị bắt tới, bọn họ cũng chính là người mình." Lý Cường tức giận nói, Nạp Thiện ôm đầu trốn sang một bên.

Lý Cường trầm tư chốc lát, lại nói: " Xem ra phải thu phục và chiếm được ngôi vị đầu lĩnh lão Đại của tất cả khổ tù, chúng ta đi tham gia. Lão Nạp, Khảm Khảm Kỳ, Triệu đại ca, Mạt Bổn bốn người cùng đi với ta. Nạp Nạp Đôn suất lĩnh đội ngũ, phân ra tiến vào Đại Không khu. Lâm Phong Hợp, Thản Ca phụ trách phòng thủ, chú ý không nên khinh địch. Mọi người mau tập hợp lại để nói rõ mọi chi tiết."

Bọn họ tổng cộng có năm tiểu đội, mỗi một tiểu đội có một trăm người, so với lúc mới bắt đầu thành lập thì có nhiều hơn một chút, vũ khí trang bị còn chưa đủ dùng, mỗi đội chỉ có ba mươi trang bị. Để ra uy, bọn họ chỉnh hợp một tiểu đội duy nhất có đủ tất cả trang bị, tại Hắc ngục với vũ lực như thế cũng đã đủ quét sạch các khu.

Sau khi đã cẩn thận vạch sẵn kế hoạch từng bước, Lý Cường nói: " Lần này hành động phải cẩn thận, một khi động thủ nhất định phải độc, nếu không ngăn chận bọn họ, sẽ phải chết rất nhiều khổ tù vô tội, mọi người hiểu chưa?"

Thấy mọi người đều gật đầu, Lý Cường lại nói: " Nơi này của chúng ta có ai giỏi về xạ tiễn(bắn cung)?"

Hàn Tấn cười nói: " Lâm lão đệ và Nguyên Thanh huynh đệ giỏi nhất."

Mạt Bổn đột nhiên nói: " Bí cũng biết. Ở nơi ở của họ sử dụng cung tiễn cũng rất lợi hại."

Lý Cường cười nói: " Ta vừa mới luyện chế được bốn cây trường cung mới, cho các ngươi nhìn thử xem có sử dụng được không?" Nói rồi đem trường cung đưa ra.

Lâm Phong Hợp nhận lấy trường cung, kinh hãi vạn phần. Hắn rành nhất là cưỡi ngựa bắn cung, tại Cố Tống quốc có danh hiệu kỵ tướng, trường cung này cùng với cung tiễn lúc trước hắn sử dụng hoàn toàn khác nhau, trường cung này không có cung huyền (dây cung), bộ dáng cổ quái, giống như hình một con nhạn lớn đang bay, dạng chữ thập, chiều dài một thước ba, so với loại cung bình thường thì ngắn hơn, có màu đen, trên tay nắm có khảm một khối tinh thạch, ở giữa có hai cái lỗ nhỏ.

Ngụy Nguyên Thanh nhìn trường cung trong tay, nhịn không được hỏi: " Lão Đại, không có cung huyền, không có tiễn(mũi tên), làm sao mà sử dụng?"

Lý Cường cầm lấy trường cung, một tay nắm cung, một tay giơ lên chạm vào hai lỗ nhỏ, kéo cung, nói: " Không cần tiễn, bắn ra chính là năng lượng tinh thạch tiễn, rất là lợi hại, ở chỗ này không thể làm thử, cây cung này kêu là Tinh Nguyên Cung đi."

Mấy người cái hiểu cái không, không biết cái gì gọi là năng lượng tiễn. Bất quá không cần cung huyền và tiễn là có thể sử dụng, thật là phi thường tân tiến.

" Được rồi, sau này nghiên cứu sau đi, chúng ta xuất phát!"

Nạp Thiện, Khảm Khảm Kỳ, Triệu Trì và Mạt Bổn bốn người mặc chế thức khải giáp vào, cầm lấy tích thương cùng với Lý Cường đi tới Đại Không khu.

Trong năm người, Mạt Bổn mặc khải giáp nhưng không mang vũ khí, Lý Cường thì đi tay không cũng không có mặc khải giáp, vũ khí trang bị của hắn vẫn đặt vào trong thủ trạc nơi tay, bề ngoài cũng nhìn không ra.

Nạp Nạp Đôn và Hàn Tấn, Ngụy Nguyên Thanh suất lĩnh một tiểu đội võ trang, cũng đã lặng lẽ đi tới Đại Không khu. Chỉ cần phát hiện có người thì lập tức bắt lại, để ngừa bị lộ hành tung.

Dọc theo đường đi, năm người Lý Cường thật sự là rất tiêu diêu, rất nhiều khổ tù nhìn thấy bọn họ, cũng đều lộ ra ánh mắt sợ hãi.

Nạp Thiện rất là đắc ý, khi làm lão Đại cũng không có được cảnh tượng này. Hắn nắm chặt tích thương trong tay, hận không đi được nhanh hơn.

Lý Cường phỏng chừng đã đi được một giờ, bèn hỏi: " Lão Nạp, sao còn chưa tới, còn xa lắm không?"

Nạp Thiện huy động tích thương, sờ vào đầu, thanh âm là lạ nói: " Phía trước là tới rồi..ai, sao lại nhanh vậy.." Lúc này hắn hiểu được còn chưa tỏ uy phong, lại nói: " Lão Đại, ta đi phía trước mở đường."

Ra khỏi đường hầm, Lý Cường nhìn thấy được Đại Không khu mà bọn họ nói.

Do vô số tinh thạch phát sáng, chiếu ra khắp bốn phía. Đó là một không gian lớn phi thường, Lý Cường phỏng chừng cỡ một sân vận động đá banh thật lớn, còn có vài đường hầm cao thấp hướng tới nơi này. Rất nhiều, rất nhiều khổ tù tụ tập tại Đại Không khu, năm người Lý Cường vừa bước ra khỏi đường hầm thì lập tức hấp dẫn tất cả các ánh mắt.

Những âm thanh ồn ào lập tức tĩnh lặng. Nạp Thiện giơ thương ra phía trước, chế thức khải giáp và tí thuẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Khảm Khảm Kỳ bên trái, Triệu Trì bên phải, Mạt Bổn có vẻ kinh hãi theo sát sau lưng Lý Cường, mở phòng hộ tới mức lớn nhất. Thương cảm cho hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua tràng diện lớn như thế, mặc dù được Tiểu Bồi Nguyên Đan làm cường tráng thân thể, nhưng vốn dĩ trời sanh nhát gan, hai chân như nhũn ra, không có thể làm gì khác hơn là gần như tựa vào Lý Cường.

Từ khắp bốn phía một đoàn khổ tù chậm rãi vây lại, Khảm Khảm Kỳ ước chừng cỡ hơn hai trăm người, mỗi người đều cầm những vũ khí thật đơn sơ, mặc quần áo cũng tương đối chỉnh tề một chút. Mạt Bổn lẩm bẩm nói: " Lão …Đại, là…đả thủ(những tay chuyên đánh nhau)…"

Nạp Thiện cũng không quay đầu lại, cười nói: " Bậy! Lão Đại không phải là đả thủ…"

Mấy người Lý Cường cũng nhịn không được mỉm cười, Triệu Trì nói: " A! Lão Nạp thật là trấn tĩnh a."

" Đó là đương nhiên rồi." Nạp Thiện cực kỳ tự hào, chĩa thương ra hét lớn: " Lão Đại chúng ta nói, lão nhân gia hắn không muốn đả thương vô tội, hãy nghe cho kỹ, các ngươi gà đất chó đất, lão Đại chúng ta chỉ cần động một ngón tay, các ngươi cũng đều sẽ bị tiêu diệt hết, đem lão Đại các ngươi ra mà đáp lời." Tâm lý của Nạp Thiện thật sảng khoái, hắn chưa từng uy phong như vậy, hai mắt hắn tỏa sáng, hơn nữa trải qua bồi dưỡng của Tiểu Bồi Nguyên Đan, cả khí thế cũng đều bất phàm.

Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn làm cho bật cười, nghĩ: " Từ lúc nào mà ta lại trở thành lão nhân gia rồi, hơn nữa hắn nói chuyện không phân rõ trên dưới, không cho ai cơ hội nói chuyện cả. Chuyện này thật là quá khi dễ người." Bất quá lúc này Lý Cường không tiện gõ vào đầu hắn, không thể làm gì khác hơn là cười hì hì nhìn hắn tỏ uy phong.

Đám người kia sợ hãi nhìn bọn họ, có người ráng cổ động nói: " Lên! Chúng ta nhiều người, lẽ nào lại chỉ sợ có mấy người như thế chứ."

" Đúng vậy, chúng ta lên, đừng sợ, chỉ cần chúng ta bắt được một người, sẽ được thưởng mười ngày thực vật."

Đám đả thủ bắt đầu tao động, phần thưởng hậu khiến cho họ động tâm không thôi.

" Dùng tích thương bắn trước bước chân của bọn họ." Lý Cường bình tĩnh nói, nếu bọn họ đồng loạt lao lên thì phiền toái vô cùng.

Ba người đồng thời bắn ra một chuỗi quang cầu, bắn xuống mặt đất. Nham thạch trên mặt đất cứng rắn bị bắn nổ tung, mảnh nhỏ nham thạch bay loạn, trước tiên văng vào đầu đám đả thủ liền chảy máu, những tiếng kêu khóc không ngừng vang lên.

" Mau lui ra! Đúng là ép người quá đáng. Bộ chỉ có các ngươi có vũ khí thôi sao? Chẳng lẽ chúng ta lại không có?"

Một đại hán hùng tráng như sư tử đi ra, Nạp Thiện chấn động, uy phong giảm đi một nửa, nói: " Lão Đại, hắn là Hắc ngục đệ nhất hảo hán, những lão Đại nơi này đều sợ hắn." Rồi lại nói: " Hắn tên là Ô Á, không biết là người ở nơi nào."

Khảm Khảm Kỳ đột nhiên khẩn trương nói: " Vũ khí trên tay hắn chính là… Mạt Bổn…" Hắn nói một tràng thổ ngữ, sau khi nghe hết Mạt Bổn liền nói: " Ta cũng không biết làm sao mà phiên dịch, hình như đồ vật đó gọi là cái gì pháo thì phải.."

Trong lòng Lý Cường giật mình: " Pháo? Sao lại là pháo?" Nhìn kỹ vật trên tay Ô Á, thật sự không nghĩ ra là cái gì. Nhìn thấy vẻ khẩn trương của Khảm Khảm Kỳ, hắn biết đồ vật đó uy lực kinh người.

Lý Cường đưa tay đẩy Nạp Thiện ra, giơ tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, đồng thời khải động Xích Diễm Long Thuẫn, cầm Bách Nhận Thương trong tay, thân hình lăng không, chậm rãi tiến lên.

Khắp Đại Không khu không một tiếng động, đám khổ tù trợn mắt há hốc mồm, chưa ai từng gặp qua trang phục giống như Lý Cường, vô cùng khí thế.

Ô Á thối lui từng bước, vung lên một oản khẩu thô dài cỡ hai thước. Đối với Lý Cường đang lăng không bay tới, hắn là lần đầu tiên hiểu được sự bất lực của mình,cho dù trên tay cầm Tiêm Trùy Pháo, cũng vẫn có một loại cảm giác không thể nào làm bị thương đối phương. Cảm giác này giống như có một ngọn núi đang đè áp vào mặt, làm cho hắn có cảm tưởng ngay cả đứng bất động cũng là không có khả năng. Hắn vừa lui lại từng bước, lại nhịn không được quát to: " Đứng lại, nếu không đừng trách ta…"

"Haha…haha…hahaha…."

Lý Cường đảo mạnh Bách Nhận Thương, ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười càng lúc càng cao, dần dần như tiếng sấm đánh xuống, mỗi một tiếng lại có một tiếng "cáp" vang lên, giống như có một tiếng sấm đang nổ. Tiếng cười này một tầng rồi một tầng hướng tới Ô Á, trong đại sảnh tất cả mọi người kể cả Nạp Thiện mấy người bên cạnh Lý Cường đều bị tiếng cười này chấn động đến mặt vàng như đất.

Loại âm bạo thanh này là Lý Cường vừa tự lĩnh ngộ ra, đó là Thái Hạo Toa tại nguyên anh chấn chiến phát ra bạo âm, bất quá hắn hoàn toàn chưa thuần thục, bạo âm tản ra làm cả đại sảnh đều bị ảnh hưởng, những khổ tù yếu nhược cũng bị chấn động đến ngất đi. Người bị tiếng cười bạo âm chấn nhiếp chính là Ô Á cũng đang cuống quýt thối lui ra sau, theo thời gian khí huyết đỏ tới tận mang tai, nếu không phải thân thể hắn cực kỳ cường hãn, tiếng cười này có thể lập tức làm hắn bị thương nặng.

Ô Á quát cuồng lên: " Không cho cười, ta…ta phải…"

Ô Á bi ai cử Tiêm Trùy Pháo trong tay lên. Cho tới bây giờ hắn chưa từng e ngại qua bất cứ kẻ nào, với đối thủ này đã cho hắn áp lực, dĩ nhiên có thể làm cho mình mất đi khống chế mà la hét điên cuồng, làm trong lòng hắn không khỏi trỗi lên một cảm giác khuất nhục.

Lý Cường ngầm bội phục đối thủ, hắn tự mình hiểu được, một khi thoát khỏi cấm chế của Tư Đồ Ung, với tu vi tu chân của hắn thì một người bình thường tuyệt đối là không thể chống đỡ nổi. Ô Á dĩ nhiên lại có thể ngăn cản, lại có thể ở trước mình mà nói chuyện, trách không được Nạp Thiện lại sợ hắn.

Ngừng lại tiếng cười, Lý Cường nói: " Ô Á, ta kính ngươi là một hảo hán, hãy buông vũ khí trên tay xuống, ta sẽ không làm khó ngươi."

" Ngươi nghĩ rằng ta có thể khuất phục sao? Chúng ta người Tịch Chân chỉ có tử dũng sĩ. Ta cũng kính ngươi là hảo hán, đến đây đi…Ô Á sẽ không bao giờ đầu hàng đâu…" Giơ cao Tiêm Trùy Pháo, Ô Á tự hào nói.

Trong lòng Lý Cường kêu khổ: " Ai, người này là một đầu lừa cứng đầu, thật là làm không được, lại không thể đánh chết hắn, thật là nhức đầu." Hắn thật ra rất thưởng thức loại người không sợ chết này, nếu có thể thu phục được hắn thì những lão đại khác sẽ không còn gây sóng gió gì được nữa.

" Ngươi là dũng sĩ? Thật là dũng sĩ sao? Được! Hãy cho ta xem dũng sĩ ngươi có bao nhiêu lợi hại."

Lý Cường rơi trên mặt đất, thu hồi Bách Nhận Thương và Lan Uẩn chiến giáp, vỗ vỗ tay nói: " Đến đây! Ô Á, ta sẽ dùng tay không thử với ngươi một chút để nhìn xem ai mới là dũng sĩ." Phép khích tướng đối với dạng người như Ô Á là hoàn toàn hữu dụng.

Trong mắt Ô Á nhất thời tỏa ra ánh sáng, hắn hạ Tiêm Trùy Pháo xuống, tiện tay cởi áo, kêu lên: " Ô Á và ngươi tỷ thí, xem ai là dũng sĩ."

Đầu của Ô Á còn cao hơn Bí một chút, nửa thân trần bên trên đầy những vết đen lốm đốm, mái tóc trên đầu cho đến phía sau là màu nâu đen, trên mặt cũng vậy, hai đôi mắt tỏa lục quang, giống như một dã thú đang đói khát.

Chỉ nghe hắn hưng phấn kêu lên: " Đến đây đi…" Đấu tay đôi thế này là điều mà hắn am hiểu nhất, hắn đã làm từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ bị thua.

Tâm lý Nạp Thiện âm thầm kêu khổ, nhìn Khảm Khảm Kỳ oán giận nói: " Lão Đại làm vậy để làm chi, tự động tìm tới đánh nhau với loại dã nhân này."

Khảm Khảm Kỳ gật đầu: " Hay nhất chính là một thương giết chết hắn, phí thêm nhiều công phu thế này không phải tự tìm phiền phức sao." Xuất thân quân nhân tối kỵ nhất là loại tranh cường hiếu thắng đánh nhau thế này, điều hắn muốn là lực chiến đấu cùng với nhiều người.

Mạt Bổn níu níu Triệu Trì hỏi: " Lão Đại có thể thắng được không?"

Triệu Trì không nhịn được nói: " Đừng có nói." Hắn hưng phấn thở ra một ngụm trọc khí, nhìn chăm chăm Lý Cường làm sao mà động thủ.

Trên thân Lý Cường còn có Ảnh Mộng Giáp, lực phòng ngự siêu cường, bước tới trước mặt Ô Á nói: " Là hán tử thì ngươi động thủ đi." Hắn căn bản là muốn hiểu được chiêu thức của Ô Á rồi sớm một chút thời gian chấm dứt chuyện này. Bốn phía Đại Không khu khổ tù ngày càng nhiều, tình thế cũng đã trở nên khẩn trương.

Ô Á cũng không có nói nhảm, thân thể lui ra sau một bước, đột nhiên lại đi lên, trong miệng phát ra một tiếng rít gào cổ quái, một quyền đánh tới trước ngực Lý Cường.

"Phanh."

"Ai nha" Tiếng kinh hô của đám khổ tù ầm ầm vang lên, tại Hắc ngục ai mà không biết sự lợi hại của Ô Á.

Chỉ thấy Ô Á ôm tay kêu thảm cuống quýt lui ra sau. Lý Cường cũng lui ra sau ba bước, dấu chân hắn khảm xuống nham thạch dưới đất dấu chân thật sâu. Trong lòng Lý Cường chấn động, kình lực của Ô Á thật không phải tầm thường, với một quyền này nếu đánh trúng người bình thường, tuyệt đối có thể xuyên qua thân thể người, vô cùng lợi hại.

Ô Á như nằm mộng, một quyền này của hắn ẩn chứa lực lượng có thể đập vỡ nham thạch cứng rắn, ngay cả tộc nhân cường hãn nhất trong tộc mình mà chịu một quyền này cũng không thể không xảy ra chuyện gì, hắn lúc này không biết nên làm thế nào mới tốt.

" Ân, không sai, không sai. Có chút ý tứ, đến lượt ta đánh một quyền đi thôi."

" Chúng ta nhận thua…"

Một đám người từ phía sau đám khổ tù đi ra.

Trong số mấy đầu lĩnh này Lý Cường chỉ biết có một người, đó chính là lão Đại tây khu Ba Lạp.

" Các ngươi đừng động! Lên đây đi, Ô Á tiếp ngươi một quyền." Ô Á ưỡn thân đi tới trước mặt Lý Cường, Lý Cường cười nói: " Được, nếu nhận thua, một quyền này không cần đánh nữa." Hắn liếc mắt nhìn Ô Á một cái rồi huy quyền đánh xuống mặt đất, tử quang hiện lên, ầm ầm tiếng nổ, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố sâu chừng một thước.

Mọi người kể cả Ô Á cũng đều choáng váng, chuyện này người thường chắc chắn không thể nào làm được cả.

Đám khổ tù một trận dao động, đám lão đại cũng sợ đến run cả người. Chỉ thấy một đội đầy đủ võ trang, tay cầm tích thương bước lại gần, cầm đầu hướng Lý Cường thi lễ. Lão Đại các khu trong lòng đều có nghi vấn, vũ khí trang bị của bọn họ sao lại có nhiều như vậy? Ai cũng âm thầm thấy may mắn vì vừa rồi không xảy ra đánh nhau.

"Mộc Tử lão Đại, chúng ta cũng là không có cách nào, Hắc Doanh truyền lời xuống, nếu chúng ta không tuân theo, đừng nói tới chuyện họ xuống trừng phạt, cho dù họ không xuống, họ không cho chúng ta thực vật, khổ tù tại Hắc ngục cũng sẽ đói chết, ai…" Ba Lạp không tránh được đành nói.

Lý Cường vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên một trận ồn ào vang lên, có khổ tù khóc hô: " Binh lính Hắc Doanh xuống tới rồi, chạy mau a.."

Nạp Nạp Đôn vội la lên: " Lão Đại, chúng ta lui trở về, nơi này quá trống trải, đánh nhau rất bất lợi." nguồn TruyenFull.vn

Lý Cường thở dài một tiếng, nói: " Nguyện ý đi với chúng ta thì đi theo."

Vẻ mặt Ba Lạp tuyệt vọng, nói: " Mọi người cùng Mộc Tử lão đại đi thôi…"

Chứng kiến thực lực của bọn Lý Cường, trong lòng lão đại các khu cho dù muốn hay không muốn, cũng không dám buông tha cho chút hy vọng cuối cùng này.

" Nạp Thiện, ngươi đưa tất cả những người nguyện ý theo chúng ta trở về. Nạp Nạp Đôn, Hàn Tân chỉ huy yểm hộ, Mạt Bổn đi theo đội ngũ lui lại, Ô Á, sáo khải giáp này cho ngươi, mọi người…" Lời còn chưa nói xong, ngay cửa đường hầm của Đại Không khu phía tây đã có binh lính Hắc Doanh chạy ra.

"Oanh" " Oanh" "…A…"

Bạo đạn của binh lính Hắc Doanh đã rơi vào trong đám người, cùng thời gian máu thịt bay tứ tung, trên mặt đất ngã xuống lượng lớn thi thể khổ tù. Những khổ tù bị thương khóc cha gọi mẹ, người sống thì theo cửa đường hầm chạy đi, cả Đại Không khu y như địa ngục.

Lý Cường giận dữ, giơ tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, cầm chắc Bách Nhận Thương, kêu lên: " Nạp Nạp Đôn, yểm hộ mọi người lui lại."

Tích thương của song phương bắt đầu bắn vào nhau, năng lượng quang cầu bay tán loạn trong Đại Không khu, rất nhiều khổ tù chưa chạy được tới cửa động đã bị đánh chết trên mặt đất. Binh lính Hắc Doanh không nghĩ tới lại gặp sự chống cự, cũng đã bị tử thương không ít.

Lan Uẩn chiến giáp của Lý Cường cấp tốc vận chuyển, kim quang nhàn nhạt chớp động, năng lượng quang cầu của Thứ Tích Thương căn bản là không thể động được phân nào. Hắn vũ động Bách Nhận Thương hướng binh lính Hắc Doanh bay tới.

Ngụy Nguyên Thanh cầm chắc Tinh Nguyên Cung hướng tới binh lính Hắc Doanh bắn ra một tiễn, một tia hồng quang thẳng tắp bay ra, phát ra "ô ô" tiếng quái thanh giống như người đang khóc. Năng lượng quang tiễn bắn trúng chính xác ngay một binh lính, một tiểng nổ vang lên, mũi tiễn đã tạc nổ binh lính kia nát bấy. Làm cả đám binh lính bị khuyết đi một mảnh, hắn không khỏi lớn tiếng quát to: " Cung tốt, tiễn tốt."

Ở phía tây đường hầm, lại có đại lượng binh lính Hắc Doanh ào vào.

Lý Cường hét lên bay vào giữa đám binh lính….

Đọc truyện chữ Full