Điếm chủ nhìn thấy Lý Cường đang chăm chú nhìn vật gì đó trên tường, thuận tay cầm lấy vật đó đem xuống, nói: " Đồ vật này là do một vị hành thương ở Tây đại lục bán, để ở đây lâu rồi, cũng không biết là đồ vật gì, nếu ngài muốn mua ta sẽ bán giá ưu tiên."
Lý Cường tiếp nhận cái hộp màu đen có ngọn lửa đó, gật đầu nói: " Được, bao nhiêu tiễn sổ? Ta mua."
Hồng Thiêm cũng đã phát giác đồ vật này có chút cổ quái, cầm lấy trong tay nhìn ngắm. Điếm chủ cười nói: " Tám trăm tiễn sổ…có được không?"
Trong người Lý Cường cũng có không ít tiễn sổ, móc ra một xấp đặt lên quầy: " Không thành vấn đề, cho ngươi một vạn, trả luôn cho hắn."
Điếm chủ tưởng mình đã nghe lầm: " Một vạn? Tiễn sổ…một vạn tiễn sổ?" Hắn dùng sức cắn lưỡi một cái xem có thật không, kích động đến vẻ mặt đỏ bừng, lại nói: " Ta không có nghe lộn chứ…một vạn tiễn sổ?"
Nạp Thiện ở bên cạnh không nhịn được, nói: " Lão Đại sẽ không lừa ngươi đâu, hắn nói một vạn tức là một vạn, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ."
Điếm chủ vui mừng đến phát điên.
Hồng Thiêm có điều suy tư, nói: " Sư thúc, đồ vật này tựa hồ đã bị cấm chế, mở không ra…"
Lý Cường vận chân nguyên lực tìm kiếm, cũng quả nhiên một một tầng hắc sa bàng bạc gì đó ngăn trở, hắn liền dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt thử, hồi lâu, tầng cấm chế của hắc sa có chút dao động. Hắn xuất ra Hỏa Tinh, đem món đồ tới bên mép nó, Hỏa Tinh tựa hồ hiểu được ý tứ của chủ nhân, há mồm nuốt nó vào trong bụng, sau đó mới ẩn vào trong cơ thể Lý Cường.
Điếm chủ quay đầu trở vào phòng trong, chốc lát hắn khiêng ra một cái rương không lớn lắm, đặt trước mặt Lý Cường, cười nói: " Ngài hãy nhìn nữa đi, nhìn vật này…còn vật này, vật này nữa…đều là…" Hắn chợt nghĩ không đúng, những đồ vật này không biết làm sao giải thích, bèn bổ sung: " Có lẽ có vật ngài muốn." Trong đôi mắt hắn ánh lên vẻ chờ mong.
Lý Cường tiện tay tìm kiếm, không thấy có gì đáng lưu ý. Nạp Thiện cũng nhìn một chút: " Ai, tất cả đều là đồ vật cũ rách cả, thôi, mang vào đi." Điếm chủ thất vọng vô cùng, tiện tay đóng cái rương lại, dùng chân đẩy cái rương đến bên quầy.
" Lão Đại…lão Đại…" Thanh âm kêu gọi dường như phiêu hốt bất định.
Mạt Bổn nghi hoặc nói: " Ta nghe dường như có người đang gọi lão Đại."
Nạp Thiện và Hồng Thiêm cũng nói: " Đúng là có người đang kêu."
Tâm thần của Lý Cường hiện tại chỉ đặt ở trên người Hỏa Tinh, đừng nói là thanh âm ở bên ngoài, ngay cả bọn Mạt Bổn nói cái gì cũng không hề chú ý. Nạp Thiện chạy ra ngoài cửa hàng, chồm khỏi lan can lắng nghe, cũng quả nhiên ở bên vách núi phía nam, có người đang điên cuồng kêu loạn, công lực hắn không đủ nên không thấy rõ là ai.
Trên mặt Lý Cường đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười. Hồng Thiêm hỏi: " Sư thúc, đã mở được?"
Lý Cường gật đầu vươn tay, một mảnh lá gì đó màu xanh biếc đang nằm trong tay hắn. Hồng Thiêm kinh ngạc cầm lấy, đồ vật này phi thường xinh đẹp, thúy sắc trong suốt, bên trong có những sợi tơ nhỏ xíu màu lam, hắn nghĩ mãi không ra vật này có tác dụng gì.
" Sư thúc, cái này đâu phải là pháp bảo, có tác dụng gì?"
" Ngươi dùng tâm niệm nhìn, ta thấy hình như là một bản đồ nhưng ở đâu thì ta không biết."
Hồng Thiêm dùng tâm niệm nhìn lại, lập tức liền bị hấp dẫn. Ở bên trong thay đổi tầng tầng lớp lớp, tất cả đều là những thông đạo to nhỏ rất nhiều, cao thấp trái phải, hiển nhiên là một bản đồ thông đạo lập thể, có vài nơi còn chớp động hồng hoàng lam hắc ( đỏ, vàng, xanh, đen ) tinh quang, phi thường thần kỳ. Hắn thu lại tâm niệm rồi lại nhìn vẻ bề ngoài của đồ vật: " Sư thúc, vật này có chút…giống một cái chìa khóa."
Lý Cường cười nói: " Chìa khóa? Không giống lắm. Thôi, quên đi, chúng ta về trước."
Tới lúc này Nạp Thiện mới nói: " Lão Đại, ở trên vách phía nam có người gọi huynh, đệ không thấy rõ là ai."
Lý Cường thu hồi đồ vật, nói: " Mạt Bổn, ngươi tới tính tiền, cấp cho điếm chủ thêm tiễn sổ, để ta đi xem ai đang gọi."
Hắn xoay người đi ra cửa hàng, hướng phía nam nhìn lại, người nọ còn đang điên cuồng kêu réo, nguyên lai là Khảm Khảm Kỳ. Lý Cường truyền âm qua: " Được rồi, ta sẽ đi tới, đừng có kêu nữa, cả đáy cốc cũng đều nghe được đó."
Điếm chủ vô cùng cảm kích đưa họ ra đến cửa, sinh ý lần này làm cho hắn phát tài lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở lại Đại Liên Hội nghỉ ngơi, Lam Tưu công chúa vừa cười vừa đi tới: " Lão Đại, tặng cho ngươi một tin tức."
Lý Cường từ lúc ở Nam Khẩu Quan được nàng làm tiêu đi sát khí, đối với nàng thêm phần kính trọng, lúc đó chỉ một sát na an tường tĩnh lặng đã làm cho hắn vô cùng cảm động. Hắn cười nói: " Tin tức của Lam Tưu công chúa nhất định là một tin tức tốt, có phải là có thể ra biển rồi không?"
Lam Tưu công chúa lắc đầu cười, nói: " Là có tin về Hải Mã Não…lão Đại, làm sao mà cảm ơn ta?"
Lý Cường nhất thời vô cùng vui mừng, cười nói: " Thật tốt quá, thật cảm ơn công chúa…cảm ơn..cảm ơn công chúa, công chúa muốn ta làm gì cũng được cả."
Hắn nói liên tục ba chữ cảm ơn, còn câu cuối cùng lại nói mơ hồ không rõ ý tứ làm cho mọi người đều cười trộm. Lam Tưu công chúa nghe xong lời này của hắn thì thần thái thẹn thùng, thầm hối không biết nên làm gì mới tốt.
Nạp Thiện đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, hắn lấy ra một trang sức, hai tay đưa tay, vẻ mặt ra vẻ chân thành, nói: " Lão Đại vừa rồi mới nói, đây là lễ vật tặng cho công chúa, vì ta đang giữ trong tay, nên ta thay mặt lão Đại tặng cho công chúa."
Lý Cường thiếu chút nữa là té ngửa, hận không thể lập tức đá cho cái tên tiểu tử chuyên gây rối loạn này một cước.
Lam Tưu công chúa tu luyện tinh thần lực lượng vốn không phải chuyện đùa, vẫn đưa tay tiếp nhận trang sức, trầm ổn nói: " Cảm ơn lão Đại, do ở Hắc Thủy đảo có một vị bằng hữu mời chúng ta đến, vượt Oan Hồn Hải thì vừa lúc đi qua tiểu đảo của hắn, hắn có biết chuyện về Hải Hồn Mã Não."
Lý Cường không biết nên hỏi cái gì nữa, nếu không phải do Nạp Thiện giở trò, hắn còn có thể ứng phó tự nhiên, bây giờ hắn chỉ có thể gật đầu, một câu cũng không dám nói lung tung. Lam Tưu công chúa nói xong cũng có chút thi lễ rồi quay người đi vào phòng.
Lý Cường đưa mắt nhìn công chúa đi vào trong, quay đầu tìm kiếm Nạp Thiện: " Nạp Thiện, hắn…đâu rồi?"
Tất cả mọi người nhịn không được đều muốn cười, nhưng lại không dám cười, biết lão Đại vừa bị Nạp Thiện giở trò, ngay cả Triệu Hào là một lão thành thật mà cũng phải khe khẽ cười trộm. Khảm Khảm Kỳ ra vẻ giận: " Hắn chạy mất tiêu rồi…lão Đại, để đệ đi tìm hắn…" Vừa ra đến cửa, chợt nghe được hắn đang cuồng tiếu: " Haha…haha…" Rõ ràng vừa rồi hắn cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi.
Mọi người bị phản ứng của hắn làm cười rộ lên.
Lý Cường xấu hổ gãi gãi đầu, hắn liền thay đổi đề tài: " Hắc Thủy đảo? Hồng Thiêm, ngươi cũng tương đối hiểu rõ về Oan Hồn Hải, ở đó có người ở sao?"
Hồng Thiêm cúi đầu trầm tư chốc lát mới hỏi Khố Bột: " Khố Bột, có người tu chân tiềm tu ở Oan Hồn Hải không? Ta tựa hồ không có nghe nói qua a."
Khố Bột nói: " Sư tôn, đệ tử cũng chưa từng nghe nói qua. Nhưng Oan Hồn Hải tuyệt đối người thường không thể ở được."
Hồng Thiêm lại cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói: " Sư thúc, bằng hữu của Lam Tưu công chúa có lẽ là một ẩn sĩ, nếu thật sự có khả năng dựng nhà ở trên đảo tại Oan Hồn Hải, vậy hắn nhất định không phải người thường."
Vẻ mặt Mạt Bổn có vẻ không tin: " Khi Khủng Cụ Phong hoành hành còn có thể ở lại trong Oan Hồn Hải? Điều này..thật là không có khả năng."
Hồng Thiêm cười nói: " Không có khả năng? Ngươi trước kia có nhìn thấy qua người không cần phi dực mà có thể bay lên trời sao? Bây giờ ngươi đã nhìn thấy rồi, sau này ngươi cũng có thể bay, chỉ cần là người tu chân thì cái gì cũng có thể, từ từ ngươi sẽ hiểu được thôi."
Lý Cường phân phó: " Mấy ngày nay mọi người có thể đi mua những vật gì mình thích, có thể lĩnh tiễn sổ ở chỗ Thản Ca, buông lỏng một chút. Nhớ kỹ không nên xung đột với người khác, gặp chuyện nhất định phải ráng nhịn, nói đạo lý. Đương nhiên nếu quá mức ngang ngược thì cần phải giáo huấn, một khi động thủ thì không cho thua, nghe rõ rồi chưa?"
" Đã rõ."
Mọi người đều hiểu rõ tính tình của Lý Cường. Hắn thuộc người ngoài mềm trong cứng, bình thường cười hì hì ha ha tùy hòa, nhưng cho tới lúc mấu chốt sẽ không hề nương tay, khi đại phát tính tình là phi thường điên cuồng, cho nên khi hắn nghiêm túc, ngay cả Triệu Hào cũng phi thường sợ hãi.
Mọi người tản đi, đều tự suất lĩnh tiểu đội của mình đi mua vật phẩm thư giãn. Lý Cường một mình trở lại phòng, lấy ra cây trường cung và ba mũi tên dài cổ quái mua được ở Đại Liên Hội đấu giá, cẩn thận xem xét.
Tạo hình của cây cung này phi thường quỷ dị, cây cung tuyền màu xanh khắc hình hai người nam nhân trần truồng bị quái thú ăn thịt, dây cung là do một sợi dây gì đó cỡ ngón út tạo thành, không biết là chất liệu gì, giống như là gân của động vật. Lý Cường dùng tâm thần xem xét, không có phát hiện đặc biệt gì đó, chỉ cảm thấy hoa văn màu đỏ trên cung rất kỳ quái, có chút giống phù chú, hắn xem không hiểu, dùng tâm niệm họa theo một chút thì cảm thấy quả thật quá phức tạp.
Ba cây tên dài màu đen đã cho hắn phát hiện ra một bí mật, trên đầu tiễn có một phù chú hắn không hiểu, giống như phù chú của Thập Bát Diệt Ma Thủ. Hắn dùng tâm niệm ghi nhớ, cả ba cây tên đều có phù chú. Hắn giờ hiểu được, mỗi phù chú đều bất đồng, hiệu quả cũng khác nhau, nhưng hắn không hiểu ba loại phù chú này uy lực công kích có bao nhiêu lợi hại.
Lý Cường thử kéo dây cung, giật mình phát hiện cây cung này người bình thường tuyệt đối không thể sử dụng, phải cần chân nguyên lực mới có thể khai cung. Hắn biết loại pháp bảo này không thể tùy tiện thử nghiệm, do dự một chút cuối cùng bỏ vào thủ trạc, chuẩn bị sau này có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu.
Hắn lại nhịn không được lấy ra phiến Phong Diệp nọ, cầm nơi tay xem xét, thoáng chốc hắn như nhìn thấy một điểm đen. Hắn đưa lên mắt nhìn kỹ thì chợt nhận ra một dấu hiệu quen thuộc.
Đó là một dấu hiệu phi thiên ( bay lên trời), bút pháp cực kỳ đơn giản nhưng lại rất sống động, kỳ thực nhỏ xíu, nếu không phải Lý Cường có thành tựu tu chân, căn bản là không có khả năng thấy được rõ. Lý Cường nhớ kỹ trước kia khi còn ở trên địa cầu đã từng thấy qua ở nơi khai thác hoàng thạch, bất quá hai thứ có chút bất đồng, trong Phong Diệp ký hiệu Phi Thiên này thật tinh xảo, có vẻ không phải do người làm ra.
Lý Cường nghĩ không ra đồ vật này từ nơi nào tới, bất quá theo trực giác hắn biết cái này sẽ hữu dụng, liền cẩn thận thu vào thủ trạc. Bởi vì phải đợi Khủng Cụ Phong dừng lại còn đến vài ngày thời gian, hắn thông tri cho võ sĩ bên ngoài mấy ngày nay có chuyện gì cũng không được quấy rầy, vì hắn quyết định nhập định một lần. Xuất ra một tòa phòng ngự trận, hắn lại bắt đầu tu luyện.
Tâm thần chìm vào tử phủ, hắn phát giác nguyên anh lại lớn hơn rất nhiều, căn cốt diện mục cũng đã trở nên rõ ràng, Mãn Thiên tinh giáp đã hòa cùng nguyên anh thành một thể, Tử Viêm Tâm hoàn toàn phát xuất ra bên ngoài nguyên anh, phiêu phù tại bên dưới nguyên anh. Hồng quang màu tím vây quanh nguyên anh, kỳ diệu nhất chính là Hỏa Tinh, nó dĩ nhiên cũng có nguyên thần, một nguyên thần nho nhỏ nằm trên vai nguyên anh nhắm mắt tu luyện. Lý Cường cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Lý Cường tò mò đem tâm thần chìm vào trong cơ thể nguyên anh, mở mắt ra giơ tay cánh tay nhỏ bé của nguyên anh, nhẹ nhàng sờ vào tiểu Hỏa Tinh. Hỏa Tinh mở mắt, hai đạo kim quang từ mắt nó bắn ra, Lý Cường cảm giác được một cỗ khí ấm áp tiến vào trong cơ thể, hắn lập tức thúc giục nguyên anh xoay quanh tiểu vũ trụ. Hỏa Tinh bắn ra chính là Tinh Mang của nó, đối với thể chất thuộc hỏa tính của Lý Cường có thật lớn chỗ tốt. Tiểu vũ trụ xoay tròn lập tức đã động đến kim quang, liên tục phun ra nuốt vào dung hợp tiến nhập vào nguyên anh.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Cường mở hai mắt, cảm giác được trong người tràn trề tinh lực, Ảo Mộng Giáp cũng đã thành công tiến hóa thêm một tầng, da tay cơ hồ hiện ra hoa văn của Ảnh Mộng Giáp, hai đạo quang hoa màu tím trong mắt lưu chuyển, chớp động một hồi mới dần dần biến mất. Lý Cường cảm thấy công lực tiến nhanh, nhờ có sự trợ giúp của Hỏa Tinh, hắn tựa hồ đã đạt đến Xuất Khiếu sơ kỳ, chỉ là chính mình còn chưa nắm chắc thật sự.
Đi ra khỏi phòng, Lý Cường cơ hồ giật mình phát hiện mọi người cũng đều đang ở đó, thậm chí ngay cả Nạp Nạp Đôn và Ba Lạp cũng có mặt, hắn đột nhiên hiểu được có lẽ mình đã nhập định với thời gian không ngắn. Mọi người nhìn thấy hắn đi ra, ai cũng hưng phấn không thôi. Triệu Hào chăm chăm nhìn Lý Cường, không đầu không đuôi nói: " Kỳ quái…có chút không đúng…"
Mạt Bổn hỏi: " Sư ca, cái gì không đúng?"
Triệu Hào nói: " Sư tôn hình như đã thay đổi."
Hắn vừa nói thì mọi người đã liền chú ý, Lý Cường làm cho người ta có một loại cảm giác xuất trần, cả người cũng có điểm phiêu hốt bất định, đặc biệt là đôi mắt, thỉnh thoảng lại buông ra một tia sáng tím. Do công lực tiến nhanh làm hắn còn chưa khống chế được mình nên khi hắn ở trước mặt mọi người thì cũng giống như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.
Hồng Thiêm do dự chốc lát, hỏi: " Sư thúc…có phải đã tu vào Xuất Khiếu Kỳ..rồi không?"
Nạp Thiện mặc dù đã biết tên của các giai đoạn tu chân, nhưng đối với hàm nghĩa tu vào Xuất Khiếu Kỳ vẫn không hiểu hoàn toàn, cười nói: " Xuất Khiếu kỳ? Chắc là rất lợi hại? Ai…mọi người có chú ý không, bộ dáng của lão Đại hình như thay đổi, vết sẹo trên mặt đã mờ đến không thấy được nữa, hơn nữa…ai nha, không biết sao ta lại có cảm giác sợ lão Đại a."
Mọi người nở nụ cười, Mạt Bổn nói: " Ngươi lúc nào mà không sợ lão Đại, không phải tới bây giờ mới sợ."
Nạp Thiện cuống quýt lắc cái đầu bóng lưỡng: " Không giống mà…thật sự không giống…" Hắn nói không rõ sự cảm thụ của nội tâm nhưng trong lòng lại rất hiểu được cảm giác đó.
Lý Cường sờ sờ mặt, hắn biết công lực càng tăng, vô hình trung đối với cơ thể lại một lần trọng tổ, mặc dù tự mình không để ý đến ngoại mạo, không hề thừa dịp tu chỉnh, nhưng trong lúc vô ý cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn cười nói: " Nạp Thiện, nếu ngươi tu đến Nguyên Anh kỳ, không những có thể tu cải vết sẹo trên mặt, hơn nữa cả con mắt cũng có thể tu bổ, ngươi có tin không?"
Độc nhãn của Nạp Thiện tỏa ra ánh sáng: " Lão Đại đừng có gạt đệ nha…vết sẹo trên mặt không sao cả, chỉ cần có thể tu bổ lại con mắt là đệ đã cảm ơn trời đất rồi…" Con mắt bị hỏng đã là nỗi thống khổ trong lòng Nạp Thiện, khi hắn vừa mới vào Hắc ngục thì bị người đánh mù, vì thế hắn mới hiểu được đạo lý kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Trong những người này, đối với hàm nghĩa tu luyện được tới Xuất Khiếu kỳ là như thế nào chỉ có Hồng Thiêm hiểu được, thậm chí ngay cả Lý Cường cũng không hoàn toàn rõ ràng. Hồng Thiêm nói: " Sư tôn của đệ tử khi thu đệ tử làm ký danh thì cũng đã tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, lão nhân gia cũng đã tu luyện suốt hơn hai trăm năm. Lão nhân gia nói, ngài tu luyện như vậy đã là rất nhanh, bởi vì lão nhân gia có một bảo bối, gọi là Tinh Hưởng Linh, nhờ có nó mới tu luyện thật nhanh tới Xuất Khiếu kỳ thôi."
Lý Cường đột nhiên hiểu được Tử Viêm Tâm và Hỏa Tinh đã trợ giúp cho hắn rất nhiều, tiểu tử Hỏa Tinh này đã hấp thu năng lượng Thiên Hỏa trong Tử Viêm Tâm rồi chuyển sang cấp cho mình. Bằng vào tu vi của Lý Cường bây giờ căn bản không thể tự mình hấp thu năng lượng của Huyễn Tật Thiên Hỏa ở trong Tử Viêm Tâm. Trong lòng hắn thật sự là vô cùng cảm kích Hỏa Tinh, nhờ có nó mà hắn đã tu luyện rất nhanh tiến vào bầu trời mới.
Mọi người mặc dù không hiểu ý tứ của Hồng Thiêm, nhưng đều biết công lực của lão Đại tiến nhanh, ai cũng vì thế mà cao hứng cho hắn. Ở tu chân giới người có thể tu đến Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô số, muốn tu đến Xuất Khiếu kỳ thì đã rất khó khăn, dù tu luyện mấy trăm năm cũng không dễ đạt tới quan khẩu này. Với sự tiến bộ thần tốc trong thời gian ngắn của Lý Cường quả thật là vô cùng hiếm có.
Nạp Nạp Đôn lẳng lặng nhìn Lý Cường, trong lòng cảm khái không hiểu. Mấy người bọn họ đặc ý chạy tới Vong Mệnh Giác để đưa tiễn Lý Cường, vì muốn biểu đạt sự cảm kích và cảm tạ trong lòng mình, nếu không phải gặp được Lý Cường thì những người như họ đừng mong sống mà rời khỏi Hắc ngục. Hắn đi tới trước mặt Lý Cường: " Lão Đại, không biết sau này huynh có thể quay lại thăm chúng ta được không? Lần này từ biệt, thiên nhai tương cách, ai, thật sự sợ là không ngày gặp lại nữa. Cần phải bảo trọng, nếu có trở lại, hãy đến thăm đám lão đầu già chúng ta mới được." Hắn làm đại lễ cao nhất của Lục tộc, dùng trán tiếp xúc nhau.
Trong lòng Khảm Khảm Kỳ phi thường mâu thuẫn, vừa muốn cùng đi với Lý Cường, vừa không đành bỏ qua Ba Ba Nhiễm, để cho hắn bất an chính là tựa hồ như Ba Ba Nhiễm cũng không quá quan tâm đến hắn, cứ nhàn nhạt thản nhiên làm cho hắn phi thường khó chịu. Hắn cũng đã mạnh mẽ làm đại lễ với Lý Cường, một hồi lâu, mới nói: " Lão Đại, cùng ở một chỗ với mọi người là sự vui vẻ lớn nhất đời này của Khảm Khảm Kỳ…ta không nỡ để mọi người đi a.." Nói xong nhịn không được chảy nước mắt, Nạp Thiện, Thản Ca, Mạt Bổn cùng mấy huynh đệ bình thường thân thiết cũng tiến lên an ủi nói lời từ biệt.
Lý Cường vỗ vỗ bả vai Khảm Khảm Kỳ: " Các ngươi không cần thương cảm, có lẽ sau này ta còn đến Thản Bang đại lục, chỉ cần các ngươi nhớ kỹ, cần phải chuyên cần tu luyện công pháp Triệu Hào đã để lại, cần phải tu luyện đến được Nguyên Anh kỳ, còn có gì không hiểu thì phải hỏi Hồng Thiêm, chỉ cần tu đến Nguyên Anh kỳ thì chúng ta nhất định sẽ còn cơ hội gặp mặt nhau. Mọi người cũng không cần thương cảm, cần phải cố gắng tu chân a." Lời hắn ám chỉ mấy người Nạp Nạp Đôn cũng đều nghe hiểu, nếu không tu luyện được tới Nguyên Anh kỳ thì vĩnh viễn sẽ không còn ngày gặp lại.
Ba Lạp cảm thán than thở: " Không biết ta có thể tu đến Nguyên Anh kỳ hay không, lão Đại…cái này là đồ vật ở quê quán của ta, ta đã cố gắng bảo vệ nó, nay chuyển tặng cho huynh…chỉ mong còn ngày gặp lại."
Đó là một khối kim chúc cỡ năm ly, Ba Lạp đè vào một góc, một âm thanh nhỏ vang lên, khối kim chúc mở ra, giống như hé ra một khối nhỏ hơn, trong đó bắn ra một luồng sáng màu lam, hiện ra một nữ tử mặc đồ trắng, nàng như đang cười, thoáng chốc lại đi ra thêm hai đứa con trai, nữ tử kia bế lên một người, cuối cùng đi ra một nam nhân, chính là Ba Lạp, hắn đang nhìn họ cười sung sướng…Lại một thanh âm nhỏ vang lên, khối kim chúc trở lại hình dáng như cũ.
Đây là một hình ảnh lập thể, mặc dù rất nhỏ nhưng nhân vật lại có thể nhìn thấy rất rõ. Ba Lạp khi nhìn thấy nữ tử cùng hai người con trai đi ra thì gương mặt hàm ẩn vẻ ôn nhu tình cảm, trong mắt ẩn chứa nước mắt. Lý Cường biết được đó chính là vợ và con của hắn, lắc đầu nói: " Ba Lạp, đây là kỷ niệm duy nhất của ngươi, ta không thể lấy!"
Ba Lạp kéo tay Lý Cường, đặt khối kim chúc vào tay của hắn, ngữ khí nghẹn ngào: " Lão Đại, đệ biết sau này huynh sẽ đi đến rất nhiều địa phương, nếu huynh gặp được người nhà của đệ…nói cho bọn họ…đệ…còn sống..để cho bọn họ không nên lo lắng nữa. Ai..Ba Lạp không dám yêu cầu huynh đi tìm bọn họ, mọi việc cứ để tùy duyên đi."
Lý Cường không cách nào cự tuyệt loại yêu cầu như thế này, không cách nào khác hơn là nhận lấy: " Được, nếu có thể gặp ta nhất định chuyển lời." Hắn không có một chút nắm chắc nào, phạm vi thật sự là quá lớn. Ba Lạp như kết liễu được tâm sự, tâm tình lập tức sáng lên.
Lý Cường nhìn quanh bốn phía hỏi: " Lam Tưu công chúa sao không có ở đây?"
Mạt Bổn cười nói: " Họ đã lên Phi Câu Liên để đợi sư tôn. Sư tôn nhập định đã hơn tám ngày, Khủng Cụ Phong đã ngừng hai ngày, rất nhiều người đã đi ra biển. Mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ đợi sư tôn là đi thôi."
Trong lòng Lý Cường thầm kêu xấu hổ, cũng may không xảy ra chuyện gì, lần này nhập định nếu không có Hỏa Tinh trợ giúp, cũng có thể trì hoãn hơn mười ngày cũng không chừng.
Lý Cường hô: " Được, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chúng ta lập tức đi vào Oan Hồn Hải, kiến thức uy lực của nó một chút nào. Chúng ta đi!"
Trong đáy cốc người đi lại tấp nập, trong đó có hơn phân nửa là đến tiễn bằng hữu và người thân. Hồng quang phòng ngự trở cách Oan Hồn Hải đã được giải trừ, từ bên ngoài biển truyền đến từng trận oanh minh âm thanh, đó là tiếng sóng lớn đánh ra. Đoàn người Lý Cường đi xuống đáy cốc, theo dòng người đi ra cảng khẩu. Một tao Tiến Chu vừa tiến xuất, sắc mặt mọi người cũng đều nghiêm trọng, lại một lần bắt đầu đi vào hành trình sống chết.
Phi Câu Liên đã được đưa ra, có khoảng hơn mười binh lính canh gác, chung quanh không ai dám tới gần. Mọi người lục tục đi lên Phi Câu Liên, Lý Cường phất tay từ biệt đám người Nạp Nạp Đôn. Ba Lạp thấp giọng lẩm bẩm: " Lão Đại bảo trọng, huynh là hy vọng duy nhất của đệ, xin lão Thiên hãy phù hộ cho huynh."
Đi vào trong Phi Câu Liên, Lý Cường phát hiện nó rất khác biệt so với thuyền. Thứ nhất là rất rộng rãi, thứ hai là có cảm giác rất thư thích. Hắn cười nói: " Không tệ a, không biết làm sao mà di chuyển?"
Lam Tưu công chúa cười dài từ trong một căn phòng trên Phi Câu Liên đi ra, vừa nhìn thấy Lý Cường nàng không khỏi cả kinh: " Kỳ quái!"