DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 98

Tiểu Hải yêu dùng tốc độ cao lao đi theo hướng tây nam. Lý Cường và Hồng Thiêm mỗi người kéo theo một người, phi hành có chút lực bất tòng tâm. Nạp Thiện bị cuồng phong kịch liệt thổi tạt vào mặt không tài nào mở mắt, hắn cúi đầu chịu lực cuồng phong thổi tới, kêu lên: " Lão Đại, chậm một chút a, tiểu Hải yêu không phải nghe lời huynh sao? Huynh kêu nó chậm một chút đi a."

Lý Cường cười mắng: " Ngươi câm miệng cho ta! Nó đã bay rất chậm rồi, nếu không phải vướng hai người các ngươi, nặng nề như vậy, đuổi kịp nó sẽ không uổng nhiều sức lực thế này, còn la hét, coi chừng ta bỏ ngươi xuống bây giờ!"

Nạp Thiện liếc mắt nhìn xuống phía dưới, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, quả thật là rất cao, trên mặt đất chỉ nhìn thấy những chấm đen, thấy vậy cả người hắn đều cảm thấy mềm nhũn. Hắn không dám nói gì nữa, chỉ gắt gao nắm chặt cánh tay Lý Cường, trong lòng ngầm thề nhất định phải học phi hành, để cho người khác chủ động khống chế mình bay thế này cảm giác quả thật là không dễ chịu.

Hồng Thiêm bay đến gần Lý Cường, lớn tiếng nói: " Sư thúc, người xem!"

Tiểu Hải yêu đột nhiên dừng lơ lửng giữa không trung, trầm giọng kêu to. Lý Cường kinh ngạc nói: " Hay thật, phía trước có một cái hồ bạc."

Nạp Thiện híp mắt nhìn kỹ một lát, nói: " Lão Đại, điểm nhỏ trên mặt hồ là cái gì vậy, huynh xem, đoàn khói sương màu đen ở giữa cũng đã che mất hồ nước rồi."

Lý Cường nói: " Điểm nhỏ đó chính là lá cờ, đây là một kỳ môn trận, trước kia ta có gặp qua một cái trận nhỏ, trận này chỉ là lớn hơn một chút mà thôi." Trong lòng hắn thật ra không có một chút nắm chắc, lần trước kỳ môn trận bị công phá rất ngẫu nhiên, đầu tiên là hắn dùng Thiên Hỏa thiêu hủy một lá cờ, sau đó ở trên bầu trời có Minh Linh tử của Thiên Kích Phong dùng pháp bảo chuyên công phá kỳ môn trận mới phá vỡ được, nhưng lúc này đây hắn thật sự không rõ phải dùng biện pháp gì mới phá giải được.

Lý Cường nói: " Trước tiên chúng ta đáp xuống một bên xem thử, suy nghĩ biện pháp phá kỳ môn trận."

Bốn người lặng yên đáp xuống trong một bụi cỏ cách xa hồ bạc, Nạp Thiện té trên mặt đất, kêu khổ: " Mẹ ơi…đầu ta choáng váng rồi a…ta cần phải nằm nghỉ ngơi một chút…"

Mạt Bổn không nói một lời, chỉ ngồi xuống khoanh chân luyện công.

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc, đây là loại kỳ môn trận gì vậy?"

Lý Cường không nói gì, nhắm mắt xuất ra thần thức, phát hiện có vô số hắc ti đang tán ra trong bụi cỏ, càng tới gần bờ hồ càng dày đặc. Nếu bọn họ đi tới dám chắc sẽ bị những hắc ti này quấn lấy.

Lý Cường trợn mắt nói: " Nguy hiểm thật! Nghiêm mật như vậy, thủ đoạn phòng thủ chu đáo thật sự là hiếm thấy." Hắn đem phát hiện vừa rồi nói cho mọi người.

Hồng Thiêm cười nói: " May là chúng ta từ không trung đi xuống, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện."

Nạp Thiện nằm trên mặt đất, dương dương nói: " Lão Đại, chừng nào chúng ta đi tiêu diệt bọn họ? Hắc hắc, nếu trước tiên không có gì vội thì lão Nạp phải ngủ một giấc cái đã, xương cốt cả người đau nhức quá."

Lý Cường nói: " Lại trùng (sâu lười)! Nếu mệt mỏi thì học Mạt Bổn, chăm chỉ luyện công thì sẽ có hiệu quả tốt hơn, đây là thời gian thích hợp nhất đó."

Nạp Thiện nhếch miệng: " Ai, đệ phiền nhất là chuyện luyện công đó, tự nhiên cứ ngồi như một thằng ngốc, được rồi! Được rồi! Được mà! Đệ sẽ luyện ngay thôi!" Hắn nhìn thấy Lý Cường nhấc chân lên thì vội vàng bò dậy, không cam lòng khoanh chân ngồi xuống luyện công.

Hồng Thiêm nói: " Chúng ta làm thế nào phá trận? Loại kỳ môn trận này hình như rất tà khí, sư thúc có phát hiện gì mới không?"

Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, cười nói: " Hôm nay không được, trời sắp tối rồi, vào buổi tối uy lực của kỳ môn trận càng thêm lợi hại, chúng ta hãy đợi đến ngày mai hãy động thủ."

Hồng Thiêm nhìn sắc trời rồi cũng khoanh chân ngồi xuống, nói: " Quan sát kỹ một chút cũng tốt."

Lý Cường ngồi trong bụi cỏ, tiện tay bày ra hơn mười khối tinh thạch, bố trí một phòng ngự trận đơn giản, dù cho có người đi qua cũng rất khó phát hiện ra bọn họ. Lý Cường nhỏ giọng nói: " Hồng Thiêm, sau khi chuyện ở Tây đại lục chấm dứt, ta sẽ rời đi, ngươi có nghĩ là cùng đi với ta không, sau này có cơ hội đi tới Phong Duyên Tinh tìm sư tôn của ngươi."

Hồng Thiêm thở dài: " Sư thúc, đệ tử phi thường nguyện ý cùng đi với người, ai, đệ tử chỉ sợ sư tôn đã quên mất đệ tử."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Làm sao lại quên được đệ tử của mình ? Hồng Thiêm, ngươi nghĩ đi đâu rồi a."

Hồng Thiêm hái một cọng cỏ, bỏ vào trong miệng cắn nhẹ, trái tim chợt nhói lên, hắn khe khẽ nói: " Sư tôn của đệ tử tên là Minh Trí Viễn…ai, lão nhân gia là lặng lẽ bỏ đi, chỉ để lại tờ giấy, mặc dù thừa nhận đệ tử là đệ tử ký danh, nhưng không cho đệ tử đi tìm lão nhân gia, nếu không ngài không xem đệ tử là đồ đệ nữa. Thật ra, khi lão nhân gia ở chỗ này tu hành thì đệ tử chỉ là một người hầu của ngài thôi, do đệ tử cầu xin lão nhân gia không buông, lão nhân gia mới tội nghiệp mà để lại tờ giấy thừa nhận đệ tử là đồ đệ ký danh, đệ tử nào dám đi tìm lão nhân gia a." Nói đến đó mắt hắn đã đỏ lên, nhìn thoáng qua Lý Cường rồi lại cúi đầu, nói nhỏ: " Từ khi nhìn thấy sư thúc, đệ tử vừa vui mừng lại vừa rầu rĩ, không biết sau này phải làm gì bây giờ, ai…"

Lý Cường nghe xong cảm khái không thôi, đã có một Triệu Hào, lại thêm một Hồng Thiêm đều cũng vì tu chân mà nếm tận khổ sở. Trách không được khi Hồng Thiêm vừa thấy hắn thì có nhiều nghi lễ câu thúc như vậy, hơn nữa kiên trì gọi mình là sư thúc trong khi đệ tử Khố Bột của hắn lại có vẻ tùy ý hơn rất nhiều. Một tâm trạng đồng tình nhất thời khởi lên, hắn nói: " Hồng Thiêm, đừng có khổ sở như vậy, cứ đi với ta, nếu sư tôn của ngươi không nhận đệ tử như ngươi, hắc hắc, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ." Hắn nói một câu, bất kể là có phạm vào bao nhiêu kiêng kỵ hay không.

Toàn thân Hồng Thiêm ngây ra, trong lòng hắn cảm động cực kỳ, run giọng nói: " Sư thúc a, sư thúc..từ khi nhận biết sư thúc, trong lòng đệ tử vẫn bất an, chỉ sợ sư thúc không thèm để ý tới loại vãn bối vô danh như đệ tử, đệ tử thật sự rất hâm mộ Triệu Hào sư huynh, bọn họ có một sư tôn rất tốt…ai, mặc kệ sư tôn có nhận đệ tử ký danh này hay không, đệ tử cũng không dám bất kính với lão nhân gia. Sư thúc nếu nguyện ý cho đệ tử đi theo, đệ tử nguyện ý mãi theo hầu bên sư thúc."

Ý tứ của hắn Lý Cường hiểu được, hắn không muốn bái mình làm sư tôn bởi vì hắn nghĩ làm vậy là bất kính với sư tôn của hắn. Lý Cường gật đầu nói: " Ngươi không quên gốc, được lắm. Ta không quan tâm đến danh phận, sau này ngươi cứ đi theo ta tu chân, coi như là ta thay mặt Minh Trí Viễn sư ca truyền thụ cho ngươi vậy."

Nước mắt Hồng Thiêm âm thầm chảy xuống, hắn sẽ không giống như Nạp Thiện chỉ nói những lời vuốt ve lấy lòng, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, sau này chỉ cần sư thúc nói một câu, dù làm bất cứ chuyện gì thì hắn cũng toàn lực làm theo. Hắn lặng lẽ lau nước mắt, thấp giọng nói: " Cảm ơn sư thúc."

Sáng sớm, Lý Cường từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, hắn mở mắt vặn người một cái rồi nhìn ra phía mặt hồ, cũng vẫn giống như ngày hôm qua, khói đen quay cuồng mù mịt, không biết là bên trong có vật gì. Hồng Thiêm cũng đã tỉnh lại, nói: " Sư thúc, có cái gì biến hóa không?"

Lý Cường lắc đầu: " Vẫn như cũ thôi. Ta định hôm nay sẽ phá trận, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng. Nhớ kỹ, nếu ta bị kỳ môn trận vây khốn, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm, lập tức chạy tới Lạp Đô quốc đi tìm sư tôn của ta, có biết không?"

Hồng Thiêm vừa nghe liền khẩn trương, nói: " Sao làm vậy được, sư thúc!"

Lý Cường nói: " Nếu ta phá không được trận pháp này, thì ngươi cũng không được đâu. Yên tâm đi, cho dù ta bị kỳ môn trận vây khốn, ta cũng dám chắc có thể tự bảo vệ mình nhưng ta nhất định phải có cứu viện mới được."

Hồng Thiêm biết lời Lý Cường nói là chính xác, với thực lực của hắn mà cũng không phá được trận này thì mình có vào cũng chỉ là vô ích, còn không bằng đi tìm cứu viện. Hắn gật đầu nói: " Sư thúc, đệ tử nghe lời ngài."

Lý Cường đột nhiên nói: " Có người đến!"

Hồng Thiêm nói: " Ở nơi nào?" Hắn nhìn chung quanh không thấy bóng người nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nói: " Ân, hình như có không ít người." Đến lúc này cả Nạp Thiện và Mạt Bổn đều cùng mở mắt, Nạp Thiện dùng tay nhu nhu con mắt, nói: " Lão Đại, bây giờ làm gì…"

Lý Cường đặt một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.

Mạt Bổn kề sát Nạp Thiện, thì thào hỏi: " Có chuyện gì vậy?"

Nạp Thiện nắm chặt hai tay cuống quýt lắc đầu, hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Hồng Thiêm chỉ vào một hướng, nhỏ giọng nói: " Gặp quỷ! Bọn họ dường như là bị mê hoặc rồi…"

Nạp Thiện cũng đã nhìn thấy, hắn kinh ngạc nói: " Tại sao bộ dáng bước đi của những người này lại cổ quái như vậy, thẳng chân thẳng tay, lão Mạt xem phải không?"

Mạt Bổn run bắn người, hắn nhớ ở quê hương có một truyền thuyết, nói: " Bọn họ đã không còn ý thức, bọn họ chỉ là một cái xác chết biết đi thôi."

Hồng Thiêm cười khổ nói: " Loại thủ đoạn này không phải là Linh Quỷ Sư có khả năng nắm giữ, chắc còn nhân vật lợi hại hơn. Sư thúc, chúng ta làm sao bây giờ?"

Đám người vừa tới ước chừng có tới mấy trăm người, dạng người nào cũng có, vẻ mặt ai cũng ngây ngốc, đỉnh đầu mọi người đều có một đoàn khói xám vây quanh. Bọn họ chỉ có một đặc điểm giống nhau duy nhất đó đều là những đại hán vạm vỡ cường tráng. Đầu lĩnh chính là một Linh Quỷ Sư, kỳ lạ nhất chính là có những đoàn âm khí màu đen bay qua lại kiểm tra, phảng phất như là vật có sinh mạng. Tiểu Hải yêu trên vai Lý Cường rất hưng phấn, tựa hồ như đối với mấy đạo khí đen đó có vẻ rất thích thú, Lý Cường vội trấn an tiểu Hải yêu, sợ nó không nhịn được lao ra ngoài.

Khi đội ngũ đi đến gần, âm khí chợt đại thịnh. Nạp Thiện kinh ngạc cực kỳ, nhỏ giọng nói: " Mọi người nhìn xem những chỗ khi họ đi qua kìa, trời ạ, tất cả đều chết khô hết rồi."

Một con đường màu vàng quanh có khúc khuỷu xuất hiện ở phía sau đám người vừa rồi, ở nơi thảo nguyên màu xanh biếc có vẻ rất kỳ dị đáng sợ. Ở những nơi đám người này đi qua thì dường như toàn bộ sinh khí cũng đã biến mất hết. Lý Cường thầm hít một hơi thật sâu, nói: " Ta chuẩn bị trà trộn vào trong đội ngũ đó, tùy lúc làm việc. Hồng Thiêm ngươi cơ trí một chút, nếu phát hiện có gì không đúng thì phải lập tức chạy tới Lạp Đô quốc, Nạp Thiện và Mạt Bổn hai người không được làm bậy, ở yên nơi này có biết không?" Câu cuối cùng của hắn có chút nghiêm nghị.

Nạp Thiện sờ sờ cái đầu trọc, hắc hắc cười nói: " Lão Đại, đệ là người nghe lời nhất đó, hắc hắc…"

Lý Cường trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: " Ngươi nghe lời mới lạ! Hồng Thiêm, chú ý xem chừng hắn, tên này luôn làm ta lo lắng nhất đó."

Lý Cường đem tiểu Hải yêu bỏ vào trong ngực, lặng lẽ tiến về phía trước. Hắn không trực tiếp đi thẳng vào giữa đội ngũ mà tiến tới chỗ nhóm đi đầu tiên. Dần dần, tiếng bước chân càng ngày càng lớn, Lý Cường vạch bụi cỏ ra nhìn, tính toán khoảng cách, ước chừng còn cỡ năm mươi thước, hắn lặng lẽ chui xuống đất, dùng Địa Hành Thuật chui xuống phía dưới đội ngũ.

Nạp Thiện khẩn trương mở to mắt, hắn chụp lấy cánh tay của Mạt Bổn siết chặt, con mắt trừng lên như muốn lọt ra ngoài. Mạt Bổn bị hắn siết đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nhắc nhở: " Huynh đệ, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi!" Nạp Thiện khẩn trương đến nỗi không hề nghe thấy, vẫn đang dùng sức siết cứng, Mạt Bổn thật vất vả mới thoát ra, tức giận đến nỗi muốn đánh cho Nạp Thiện một quyền, Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Được rồi! Sư thúc đã vào trong!"

Lý Cường lặng lẽ từ dưới đất trồi lên giữa đội ngũ, quả nhiên không có ai kinh động. Hắn học theo cách đi cứng ngắc của đội ngũ, y như một cỗ máy tiến thẳng về phía trước. Đầu hắn bất động nhưng ánh mắt không ngừng xem xét chung quanh, hắn đột nhiên phát hiện ra sơ hở của mình, đó là trên đỉnh đầu thiếu mất đoàn sương khói, cũng may là Linh Quỷ Sư đi ở đầu và cuối hàng nên tạm thời vẫn chưa phát hiện.

Chỉ chốc lát sau, đội ngũ đi tới bên hồ thì dừng lại, Lý Cường biết sơ hở của mình nên chậm rãi chui xuống đất, âm thầm thả ra một tia thần thức xem xét. Chỉ thấy những người này đều đứng ngây ngốc bất động, mỗi một Linh Quỷ Sư cầm trong tay một lá cờ nhỏ màu trắng, huơ lên vài cái, mỗi lần đều có một tia bạch quang bắn vào kỳ môn trận. Khói đen xoay quanh hồ theo những đạo bạch quang bắn vào, chậm rãi xuất hiện một đường đi. Lý Cường từ dưới đất lặng lẽ tiến vào trong hồ, lúc này mới phát hiện dưới nước có một con đường làm bằng gỗ, chỉ cách mặt nước khoảng nửa thước.

Đám người kia theo sự chỉ huy của Linh Quỷ Sư, bài thành hàng, theo con đường bằng gỗ đi đến giữa hồ.

Ba người Hồng Thiêm khẩn trương nhìn ra ngoài hồ, Nạp Thiện hỏi: " Các ngươi có ai nhìn thấy lão Đại không? Kỳ quái, vừa rồi ta còn nhìn thấy lão Đại ở trong đội ngũ, chỉ nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa."

Mạt Bổn nhu nhu con mắt, nghi hoặc nói: " Ai, không biết sao ta cảm thấy sư tôn không có trong đội ngũ…ta nhìn chằm chằm vào sư tôn, đột nhiên không thấy nữa."

Công lực tu chân của Hồng Thiêm cao hơn bọn hắn, hắn nói: " Sư thúc hình như chui xuống dưới đất rồi."

Nạp Thiện thấp giọng kêu: " Lão ca a, đừng có xạo, lão Đại chui xuống đất…làm sao có thể? Nói giỡn hoài!"

Hồng Thiêm nhàn nhạt nói: " Tiểu tử ngươi biết cái gì, đó là Địa Hành Thuật, ngươi hiểu không? Không hiểu thì đừng nói nữa."

Thiếu chút nữa Nạp Thiện bị hắn làm cho tức chết, nói thầm: " Cái gì là Địa Hành Thuật? Đừng có khi dễ lão Nạp ta không hiểu." Hắn ngoại trừ sợ Triệu Hào và Lý Cường, đối với Hồng Thiêm hắn không hề sợ hãi.

Hồng Thiêm không thèm cãi với hắn, nói: " Một lát nữa nếu có động thủ, hai người các ngươi không được lộn xộn, cứ ở yên chỗ này chờ, biết chưa?"

Nạp Thiện cười nói: " Đừng có lằng nhằng nữa, biết rồi."

Trong lòng hắn không hề để ý, bất động thì không bao giờ, để khi Hồng Thiêm động thủ rồi thì làm sao mà quản hắn được nữa.

Mạt Bổn nói: " Bọn họ tiến vào hết rồi."

Bên hồ đã trống rỗng, không còn bóng người nào. Nạp Thiện nói: " Chúng ta làm sao bây giờ, cứ ở chỗ này đợi không vậy sao?"

Hồng Thiêm gật đầu: " Phải đợi, không thể tự rối loạn được."

Nạp Thiện xoay người nhìn lên trời, vặn eo một cái, cười nói: " Ta muốn đi ngủ, có việc thì gọi ta, hắc hắc, buông lỏng một chút…ai! Các ngươi nhìn kìa!"

Ngón tay Nạp Thiện chỉ lên bầu trời, Hồng Thiêm và Mạt Bổn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời vô số kiếm quang lóe ra. Hồng Thiêm thất thanh kêu lên: " Nhiều người tu chân như vậy a!" Hắn đột nhiên phát hiện ra người quen, bèn tung mình bay lên không, kêu lên: " Tạp Bổn thần sử!" Nạp Thiện và Mạt Bổn cũng đứng dậy, hướng lên không trung phất tay.

Tạp Bổn đầu tiên là kinh ngạc nhìn Hồng Thiêm, đột nhiên hắn liền phản ứng, vô cùng vui vẻ kêu lên: " Lão Đại ở cùng các ngươi phải không? Hắn ở nơi nào?"

Hồng Thiêm vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ở bên cạnh có người kêu lên quái dị: " Oa nha, tiểu phong tử đang ở đâu rồi?" Thì ra chính là Cảnh Phong của Thiên Lại Thành.

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc đã trà trộn vào bên trong. Sao các ngươi lại tới đây?"

Tạp Bổn thần sử không để ý lời hắn nói, chỉ trả lời: " Không kịp nói nữa đâu, để phá xong Luyện Hồn đại trận này thì hãy nói."

Bốn phương vị Đông, Nam, Tây, Bắc, mỗi một nơi đều có một tổ người tu chân đang đứng, mỗi tổ có bốn người. Hồng Thiêm kéo Cảnh Phong nói: " Nạp Thiện và Mạt Bổn đang ở dưới, chúng ta đi xuống đưa họ lên đây, đừng để họ bị thương."

Cảnh Phong giật mình, vội đi theo Hồng Thiêm xuống dưới đất, mỗi người nắm lấy một người rồi vọt trở lên không trung.

Nạp Thiện vừa thấy Tạp Bổn thần sử liền cười nói: " Hắc hắc, Tạp Bổn đại nhân, ngươi thật lợi hại a…"

Tạp Bổn không hiểu hắn có ý tứ gì, bèn hỏi: " Lợi hại cái gì?"

Nạp Thiện cười nói: " Ngươi là thầy tướng số sao, lại tới đúng lúc như vậy, hắc hắc, bọn họ là ai?"

Tạp Bổn biết người này nói chuyện lúc nào cũng không suy nghĩ, cũng không thèm so đo với hắn, cười nói: " Bọn họ là người tu chân của Thiên Kích Phong, còn có những người tu chân từ nơi khác đến, họ là những diệt ma cao thủ."

Có người quát: " Mọi người phong tỏa khắp bốn hướng, lập tức chuẩn bị phá trận."

Cảnh Phong đẩy Mạt Bổn cho Tạp Bổn thần sử, cười nói: " Ngươi đỡ hắn đi, ta muốn đi xuống dưới đánh."

Trong lòng Mạt Bổn cười khổ, đứng trong đám người này thì mình và Nạp Thiện cơ hồ trở thành gánh nặng cho người ta. Tạp Bổn dương tay xuất ra một màn hào quang màu lam, tại Oan Hồn Hải Hồng Thiêm đã nhờ vật này cứu qua, biết là một kiện pháp bảo rất tốt, hắn đẩy Nạp Thiện vào trong đó, Nạp Thiện vỗ vai Mạt Bổn, nói: " Lão Mạt, có thấy hai ta giống như tiểu Hải yêu bị nhốt trong cái lồng bằng ánh sáng hay không? A a, bất quá hình như là rất an toàn a."

Cảnh Phong hưng phấn đến hai mắt phát sáng, phi kiếm bọc quanh thân lúc bay lúc tán. Hồng Thiêm nhịn không được hỏi: " Thần sử đại nhân, Luyện Hồn trận phía dưới là ai lập ra vậy?"

Tạp Bổn nhìn chằm chằm khói đen quay cuồng dưới mặt hồ, nói: " Là Phân Thần Ma Trượng của lão tổ, chúng ta đã phá rất nhiều Luyện Hồn trận giống như vậy, đây là một cái trận lớn nhất."

Hồng Thiêm lại hỏi: " Ai là lão tổ a?"

Bốn phương tám hướng đột nhiên sáng lên, Tạp Bổn nói: " Bắt đầu rồi, mọi người mau chuẩn bị phi kiếm."

Đầu tiên, tiểu tổ phía Đông bay ra một đạo quang mang màu xanh nhạt chói mắt từ từ phóng lớn ra rơi xuống phía Tây mặt hồ. Tiểu tổ phía Tây cũng xuất ra một đạo quang mang màu xanh biếc chói mắt, tiểu tổ phía Nam bay ra một đạo màu vàng, tiểu tổ phía Bắc xuất ra một đạo màu đỏ nhạt, bốn đạo quang mang chói mắt lần lượt đan xen vào nhau, cả bầu trời bị chiếu sáng rực rỡ giống như đang phát ra ánh sáng sáng lạn của vầng thái dương. Nạp Thiện hú lên quái dị: " Oa, mẹ nó thật là quá đẹp mắt!"

" Trấn Tháp Thiên Lôi chuẩn bị!"

" Trấn Tháp Thiên Lôi chuẩn bị!"

Bốn tiểu tổ ở bốn phương hướng Đông, Nam, Tây, Bắc cơ hồ đồng thời hô lên.

Tạp Bổn thần sử quát to: " Mọi người cẩn thận!"

Nạp Thiện tò mò nhìn nghiêng nhìn ngửa, hắn không biết nên nhìn bên nào mới tốt, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy qua cách bố trận kỳ lạ này, hắn cảm thấy rất là mới lạ.

Luyện Hồn đại trận trên mặt hồ đột nhiên phát sinh biến hóa, trong đó bay ra vô số hắc ti, những sợi hắc ti này như vật sống, rất nhanh đã tạo thành chiếc võng, trong chớp mắt đã hình thành một chiếc võng lớn tối đen bao phủ lấy toàn bộ mặt hồ, sau đó một tầng ngọn lửa màu xanh đen bay ra, phát ra thanh âm " xích xích lạp lạp". Có người kêu lên: " Mọi người cẩn thận, đây là Nhiếp Hồn Huỳnh Hỏa Diễm." Ngọn lửa màu xanh tối này bay ra khỏi chiếc võng lớn không xa thì đột nhiên hóa thành vô số con trùng nhỏ màu xanh, phía sau kéo theo âm hỏa thật dài, cấp tốc đánh ngược lên.

Trên mặt hồ đột nhiên phát ra ánh sáng loang loáng chói mắt, liên tục chớp động mấy lần, hiện ra bốn cái bóng màu sắc bất đồng xanh, lục, vàng, hồng, lóe ra vô số hoa lửa chớp điện, những hư ảnh hình tròn nhanh chóng trướng lớn ra.

Tiểu tổ phía Đông quát lên đầu tiên: " Tụ Tủy Chi Chấn – Thiên Lôi Động!"

Một đạo ánh sáng màu xanh giống như một con rồng đang xoay tròn kịch liệt đánh xuống phía dưới, âm thanh chấn chiến vang lên, không khí phảng phất như bị thiêu cháy, " ca lạp lạp" tiếng xé rách kinh tâm động phách, những con trùng nhỏ màu xanh chỉ cần chạm vào thanh quang, lập tức tan thành mây khói.

" Oanh!"

Một đạo khí tức cuồng bạo từ bốn phía đánh thẳng vào, cỏ dại bùn đất bên hồ bay tung lên, chiếc võng màu đen to lớn không thể chịu đựng nổi lực lượng kinh khủng công kích thẳng, nhất thời bị xé thành một lỗ hổng thật lớn, cỏ dại bùn đất tung bay đầy trời, những hồn phách vỡ vụn phát ra tiếng kêu thảm kinh tâm động phách. Trấn Tháp Thiên Lôi không hổ là tuyệt thế pháp bảo của Thiên Kích Phong, chỉ một kích mà lại có uy lực lớn đến như thế.

Ngay sau đó tiểu tổ ở phía Tây quát: " Tụ Mạc Chi Chấn – Thiên Lôi Động!"

Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Thứ này thật là quá lợi hại, mẹ nó, lợi hại vô cùng! Không tưởng tượng được, ha ha!"

Tiểu tổ phía Nam cũng quát: " Tụ Kim Chi Chấn – Thiên Lôi Động!"

Tiểu tổ phía Bắc quát: " Tụ Khoát Chi Chấn – Thiên Lôi Động!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Nạp Thiện và Mạt Bổn cho dù đang được bảo vệ trong pháp bảo, cũng bị chấn động đến nhức đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra. Mạt Bổn đột nhiên nói: " Đáng tiếc, còn thiếu một chút nữa!"

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Chiêu lợi hại nhất còn chưa xuất ra, các ngươi nên bịt lỗ tai lại, a a, đây là kỳ cảnh vô cùng hiếm thấy!"

Luồng khói màu đen che phủ mặt hồ đã trở nên rất mỏng, mơ hồ có thể giữa trung tâm hồ có một đảo nhỏ, nhưng đoàn khói đen chuyển động quanh vô số lá cờ nhỏ màu đen, dần dần lại trở nên dày đặc trở lại.

Bốn tiểu tổ Đông, Nam, Tây, Bắc đồng thời quát: " Chấn Tháp Chi Tinh – Tứ Hoàn Tương Khấu! Cức Thiên Chi Lôi – Thiên Lôi Động!"

Bốn đạo quang mang chói mắt liền quyện lại ngay giữa bầu trời, người tu chân trong không trung đồng loạt bay lên trời cao, chỉ để lại bốn tiểu tổ đang phát ra chấn lôi. Nạp Thiện và Mạt Bổn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn, hai người bọn họ cũng cảm giác được uy lực của Cức Thiên Chi Lôi này không phải chuyện đùa. Nạp Thiện đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hét lớn: " Mau dừng lại! Mau dừng lại! Lão Đại ở phía dưới!"

Sắc mặt Tạp Bổn thần sử đại biến, hắn biết rõ đạo Cức Thiên Chi Lôi này tuyệt không có khả năng dừng lại được nữa.

Đọc truyện chữ Full