DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 130

Tháp Lăng hoang sơn là giao giới giữa Cố Tống quốc và Lệ Đường quốc, ở trên lục địa, vốn là một địa phương hoang vu không thể tưởng tượng. Từ khi Tiềm Kiệt Tinh thông qua Lệ Đường quốc muốn một mình chiếm cứ núi hoang này bị Lý Cường phá hư kế hoạch trong lúc vô ý, mới phát hiện ra Tháp Lăng hoang sơn có ẩn chứa thần khí Thiên Thần Chi Nộ, sau khi tin tức truyền ra, nơi này thường xuyên có người tu chân lui tới.

Đã vào mùa đông, Tháp Lăng hoang sơn càng hoang vu, trăm dặm chung quanh những trấn nhỏ thôn trang cư dân đều đã di dời, mà trong hoang sơn lại có vô số người tu chân đang ẩn phục, trên không trung thỉnh thoảng lại có luồng kiếm quang xẹt qua. Trong vòng trăm dặm nơi hoang sơn này có thể nói là đầm rồng hang hổ, nguy cơ bốn phía, sát khí ẩn núp.

Cảnh Phong đã tới đây hơn một tháng, hắn một mình chạy tới lui thật lâu cũng không có phát hiện dấu hiệu thần khí xuất thế nhưng lại không ngừng nhìn thấy tung tích của người tu chân, lại không có lý do để lên đánh nhau với họ, làm hắn cực kỳ khó chịu, không chỗ phát tiết, chỉ có trong lòng chửi mắng Kỳ Quân Sát không ngừng.

Một ngày, Cảnh Phong đang trong lúc nhàm chán lại phát hiện một gốc cây cổ thụ thật lớn, trên cây còn có không ít trái cây màu nâu cỡ nắm tay. Hắn thật sự là tâm tình không tốt, liền bay lên trên cây, tìm một chỗ nhánh cây lớn nằm xuống, bắn ra một cỗ chân nguyên lực làm rơi quả cây, thu vào tay, cảm thấy mùi vị không tệ, liên tục ăn thêm một lát thì cảm thấy đã đủ, hai tay kê dưới gáy, nhàn nhã ngắm cảnh trời mây, cảm thấy trầm tĩnh lại.

Có hai đạo kiếm quang ở cách đó không xa hạ xuống, chỉ nghe thanh âm của một nam nhân: " Thanh tỷ, nơi này hẳn là Tháp Lăng hoang sơn thì phải."

Một giọng nữ đáp: " Ban Đồng đệ, còn ở phía trước một chút. Lần trước trong tộc có người đến kiểm tra qua, nơi này có ấn ký của chúng ta nè."

Cảnh Phong nhất thời nhàm chán, liền lặng lẽ theo phía sau, muốn nghe một chút tin tức.

Cảnh Phong không biết trong hai người vừa tới này, có một người là bằng hữu của Lý Cường- người tu chân của Tần tộc Tần Ban Đồng. Còn người kia là người chị trong tộc tên Tần Phi Thanh. Bởi vì Tần Ban Đồng là người đầu tiên đem tin tức Thiên Thần Chi Nộ báo về gia tộc, bởi vậy được ban thưởng trong tộc, để hắn tu luyện công pháp nổi danh nhất trong tộc, vì thế hắn bế quan tám năm, xuất quan thì công lực tiến nhanh, trở thành hậu bối đệ nhất đầu tiên trong Tần tộc. Lần này hắn cùng người chị trong tộc cùng nhau đến thám thính tin tức, đối với Thiên Thần Chi Nộ, trưởng lão cao thủ trong Tần tộc cũng không có nghĩ tới, vì biết không có khả năng đạt được.

Tần Ban Đồng nói: " Thanh tỷ, một khi tình huống không đúng, tỷ đi về tộc trước đi. Ai, không biết Thiên Thần Chi Nộ xuất thế sẽ gây ra bao nhiêu rối loạn, nếu lục địa bị hủy diệt, Tần tộc chúng ta cũng rất khó đặt chân nơi này nữa."

Tần Phi Thanh mặc trang phục màu trắng không giống như nữ tu chân bình thường, nàng lớn lên lại không xinh đẹp, da tay đen, gương mặt còn có chút chấm đỏ, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập tự tin và kiêu hãnh. Nàng mỉm cười: " Ban Đồng đệ, không có gì là không tưởng tượng nổi, cùng lắm thì chúng ta đi Phong Duyên Tinh, Thát Hán trưởng lão đã tìm được một địa phương tại Phong Duyên Tinh đủ cho Tần tộc chúng ta dời đến. Tiểu tử ngươi, bình thường trời không sợ đất không sợ, lần này sao lại sợ hãi như vậy."

Tần Ban Đồng than thở: " Người tu chân chúng ta thì không sợ, thương cảm chính là ba quốc gia của lục địa này, nhiều người như vậy gặp phải đại kiếp như thế, ta không đành lòng a."

Trong lòng Cảnh Phong rất là kinh ngạc, nghĩ không ra tiểu tử này lại tốt bụng như vậy, thật sự là ngoài tưởng tượng. Hắn thu hồi ý niệm khiêu khích trong đầu, có ý nghĩ kết giao, ha ha cười to vỗ tay nói: " Hay, tiểu tử này thật không tệ a!"

Tần Ban Đồng và Tần Phi Thanh lại càng hoảng sợ, hai người không hẹn mà cùng phun ra phi kiếm. Nói giỡn sao, trên đỉnh đầu có người mà hai người không hề phát hiện, người này cũng thật là đáng sợ. Cảnh Phong sửa sang lại quần áo, lắc đầu từ trên cây phi xuống, cười nói: " Tiểu bằng hữu, đừng động đao kiếm, ta không có ác ý gì, a a, kết bạn đi nhé."

Ai ngờ Tần Ban Đồng cũng là một người thích đánh nhau, chỉ nghe hắn quát to một tiếng: " Đánh trước một trận, rồi hãy nói!"

Tần Phi Thanh vọt qua một bên, cười nói: " Cẩn thận một chút, đừng đùa quá đáng đó." Nàng cũng không trách hắn làm thế.

Cảnh Phong kích động đến luôn miệng kêu hay, hắn ở trong hoang sơn này mấy ngày thiếu chút nữa là buồn chán đến chết, tiểu tử này thật là hợp với tâm ý của mình. Hắn bắn ra phi kiếm, nói: " Tiểu tử, mặc chiến giáp vào!" Phi kiếm của hắn vừa ra, Tần Ban Đồng và Tần Phi Thanh đều cả kinh, biết gặp phải cao thủ không tưởng tượng nổi. Tần Phi Thanh kêu lên: " Ban Đồng mặc chiến giáp vào!"

Tần Ban Đồng dương tay mặc chiến giáp, phi kiếm tuôn ra một chuỗi hoa lửa cấp tốc bắn về phía Cảnh Phong.

Cảnh Phong cố tình đùa giỡn, hắn vây quanh Tần Ban Đồng, phi kiếm cũng không công kích, hắn biết Tần Ban Đồng không chịu đựng nổi. Tần Phi Thanh nhìn thấy không hay, lão gia tử đầu tóc rối bời này thật sự là lợi hại, nàng kêu lên: " Tính cho ta một phần!" Phi kiếm nàng cũng đã công tới.

Cảnh Phong cười to: " Được a, tiểu nha đầu không cần giữ lại, cố gắng lên nga!" Nghe thấy lời này da đầu cả hai người tê dại, lão gia tử này cũng thật quá cuồng vọng đi thôi.

Cảnh Phong đột nhiên tiến tới sát Tần Ban Đồng, ở trên đầu hắn sờ một cái, không đợi phi kiếm của hắn bay lại, lại vọt tới trước mặt Tần Phi Thanh quát: " Cẩn thận!" Sau đó lại vọt qua một bên, hắc hắc cười nói: " Có pháp bảo gì cứ đem ra đi, đừng che giấu nhé!"

Tần Ban Đồng đột nhiên thu hồi phi kiếm, quát to: " Dừng tay! Không đánh! Không đánh!"

Cảnh Phong hưng phấn nói: " Không vui! Sao lại không đánh? Ai, đánh thêm lát nữa đi, phong tử còn chưa đánh sảng khoái mà. Hai ngươi yên tâm, lão phong tử tuyệt đối sẽ không làm thương tổn các ngươi đâu, có được chưa?" Ngữ khí của hắn giống như là một tiểu hài tử đang xin một món đồ chơi mình rất yêu thích.

Tần Phi Thanh cũng thu hồi phi kiếm, nói: " Tiền bối, hai tỷ đệ chúng ta kém tiền bối rất nhiều, đừng đánh nữa."

Con ngươi Tần Ban Đồng xoay chuyển, hỏi: " Tiền bối cũng vì Thiên Thần Chi Nộ mà tới sao?"

Cảnh Phong cuống quýt lắc đầu, nhếch miệng nói: " Vật đó thì ta thu không được đâu, hắc hắc, ta chỉ đến xem náo nhiệt, thuận tiện tìm người đánh nhau, đấu chút thôi."

Tần Ban Đồng nghe vậy cảm thấy người này thật là hợp khẩu vị của mình, cũng cười nói: " Chúng ta cũng đến xem xét thôi. Ta là Tần tộc Tần Ban Đồng, đây là tỷ của ta Tần Phi Thanh. Tiền bối họ gì? Là từ Phong Duyên Tinh tới sao?"

Cảnh Phong muốn kết giao với hắn, nói: " Ta là Cảnh Phong của Thiên Lại Thành, từ Thản Bang Tinh đến."

Tần Ban Đồng kêu lên: " Thản Bang Tinh? Ai nha, ta có một bằng hữu cũng đi Thản Bang Tinh a, hắn gọi Lý Cường, ngươi có biết hắn không?" Sau khi hắn xuất quan mới biết Lý Cường bị bắt tới Thản Bang Tinh, trong lòng vẫn luôn nhớ tới hắn, cảm thấy mình không có xuất lực giúp đỡ, biết được Cảnh Phong từ Thản Bang Tinh tới, nhịn không được lập tức hỏi.

Cảnh Phong cười to: " Ha ha, ngươi nói chính là tiểu phong tử, ha ha, biết chứ! Biết chứ! Nghĩ không ra ngươi cũng là bằng hữu của hắn, hắn bây giờ ở Cố Tống quốc, tiểu tử này rất lợi hại đó, ha ha!"

Tần Ban Đồng kinh ngạc nói: " Tiểu phong tử? Tiền bối, ngươi gọi hắn là tiểu phong tử, ta không có nghe lộn chứ? Hắn khỏe không?"

Cảnh Phong nói: " Đúng vậy, hắn đánh nhau so với ta còn muốn điên cuồng hơn, ngay cả ta cũng sợ hắn…hắn cũng sẽ lập tức đến Tháp Lăng hoang sơn này thôi." Hắn nói thật lòng, bất luận là ở Trấn Huyền Tháp hay ở Phật tông phế khu, biểu hiện điên cuồng của Lý Cường cũng làm cho hắn than thở không bằng.

Tần Ban Đồng kinh ngạc vạn phần, hắn biết tu vi tu chân của Lý Cường, không nghĩ hắn lại tiến bộ cực nhanh như thế. Cảnh Phong vừa rồi biểu hiện ra thực lực hắn đã nhìn thấy, ngay chính trưởng lão Tần tộc cũng so không được, mà Cảnh Phong lại nói sợ Lý Cường, quả thật là không thể tư nghị. Tần Ban Đồng nói: " Thật tốt quá, hắn tới một mình sao?"

Cảnh Phong lắc đầu nói: " Người nhiều lắm, có hơn một ngàn người tu chân, Phong Duyên Tinh các đại môn phái đều có cao thủ tới." Hắn giới thiệu đơn giản về tình huống tại Cố Tống quốc, Tần Ban Đồng và Tần Phi Thanh đều kinh hãi. Tần Ban Đồng vừa nghe nói Hoa Mị Nương cũng đến, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên, hắn sợ nhất là Hoa đại tỷ này, khi mình ở bên người nàng thì chỉ giống như một đứa cháu, rút tay rút chân không biết nên làm sao.

Tần Ban Đồng bởi vì thấy Cảnh Phong quen Lý Cường nên cũng thân cận với hắn rất nhiều, hắn nói: " Xem ra cả tu chân giới đều bị kinh động, Thanh tỷ, chúng ta chờ thêm một chút, có lẽ Thiên Thần Chi Nộ sẽ lập tức xuất thế thôi." nguồn TruyenFull.vn

Thần sắc của Cảnh Phong đột nhiên biến đổi, quát: " Đi ra! Quỷ quỷ quái quái!" Hắn chuyển người che trước người Tần Ban Đồng tỷ đệ, phi kiếm xuất ra bảo vệ ba người.

Chung quanh hi hi ha ha một mảnh ồn ào, có người nói: " Tên cao thủ đầu to này, đừng có khinh thường hắn đó." Chỉ thấy có năm, sáu người tu chân xuất hiên phía sau tảng đá nơi gốc cổ thụ. Tần Ban Đồng quát: " Là người của Tiềm Kiệt Tinh!" Tỷ đệ hai người lập tức phun ra phi kiếm, Tần Ban Đồng xuất ra pháp bảo của hắn.

Cảnh Phong vui đến không nhịn được, nói: " Bọn họ là người của Tiềm Kiệt Tinh? Ha ha! Ha ha ha! Sảng khoái a!" Hắn đã giao thủ cùng người của Tiềm Kiệt Tinh ở Hắc Thủy Đảo, biết có thể thoải mái đánh một trận, làm sao mà hắn không thích.

Cảnh Phong kêu lên: " Tần lão đệ, hai người các ngươi không cho nhúng tay, ở một bên mà nhìn cho ta, hắc hắc, xem ta đây!" Phi kiếm giống như một đám hắc ngư du động, tụ tán bắn về phía mấy người kia.

Ai cũng không nghĩ đến Cảnh Phong lại đột nhiên ra tay, mấy người tu chân kia luống cuống tay chân tản ra chung quanh, trong đó có một người mặc chiến giáp màu xanh thân hình gầy nhỏ dương tay xuất ra ba khỏa âm lôi, hét lớn một tiếng: " Xem pháp bảo!"

Cảnh Phong rất nhanh kháp linh huyền, cũng quát to: " Tiềm bạo!"

Tiềm bạo là thủ pháp Cảnh Phong ngộ ra trong Oan Hồn Hải, ở trên mặt đất thì còn thiếu chút uy lực nhưng bởi vì chủ động phát ra nên cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Hoang địa trước người hắn giống như đang ẩn chứa lượng lớn thuốc nổ, theo tiếng hét lớn của hắn, oanh oanh long long nổ mạnh, cơ hồ đồng thời dẫn động âm lôi của đối thủ, một tiếng nổ sét đánh, bụi mù cuồn cuộn nổi lên tận trời, vô số những hòn đá vỡ tan thành mảnh vụn. Cảnh Phong cắm đầu phóng qua, trong miệng còn kêu loạn: " Ha ha! Sảng a!"

" Oanh!" Một tiếng nổ, hán tử gầy nhỏ kia bị Cảnh Phong cho tiềm bạo ở trên không trung bay loạn.

Vì thế Tháp Lăng hoang sơn vốn đang yên tĩnh bị đánh vỡ hoàn toàn. Cơ hồ đồng thời, xa xa cũng truyền đến tiếng sấm mơ hồ, không biết là ai cũng bắt đầu ra tay tranh đấu.

Mấy người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh không nghĩ tới thực lực của Cảnh Phong lại cường hãn như thế, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Tần Ban Đồng không thể kìm được nữa, hét lớn: " Lưu lại một người cho ta!" Pháp bảo trong tay đột nhiên bắn ra một chuỗi quang cầu màu trắng, hắn vũ động phi kiếm vọt qua, Tần Phi Thanh lại rất ổn trọng, chỉ ở một bên chờ đợi, cũng không gia nhập vào, trong tay nàng cầm một tiểu phi xoa lóe ra quang mang màu xanh nhàn nhạt.

Cảnh Phong hưng phấn mặc vào chiến giáp, thuận tay bỏ một vật màu vàng vào trong miệng, phi kiếm bức tới một người khác, chỉ nghe hán tử gầy nhỏ kia quát to: " Liên thủ giết chết hắn!" Cách đó không xa bay tới vài đạo kiếm quang, cùng thời gian, đối thủ tụ tập bảy, tám người đồng thời tấn công Cảnh Phong.

Tần Ban Đồng vội vàng vọt đến một bên, dùng pháp bảo quấy nhiễu đám người tu chân này. Thực lực của hắn kém một chút, không dám đánh không kiêng kỵ như Cảnh Phong. Chiếc còi trong miệng Cảnh Phong đột nhiên vang lên, phối hợp với uy lực của phi kiếm đột nhiên tăng mạnh, chấn âm cơ hồ giữ chặt đối phương, thân hình mấy người tu chân đang vây quanh cơ hồ chậm lại. Tần Phi Thanh canh giữ ở một bên, không khỏi mừng rỡ, phi xoa trên tay bay ra, một hoa lửa màu xanh bắn vào trong đám người, nàng yêu kiều quát: " Xoa!" Đinh đinh đương đương một trận thanh thúy, phi xoa đánh bay hai người tu chân. Tần Ban Đồng cũng đục nước béo cò, bạch quang bắn ra hất văng một người tu chân khác. Phi kiếm của Cảnh Phong trực tiếp xé rách chiến giáp của hán tử gầy nhỏ kia.

Lại một âm thanh chói tai vang lên, mặt đất cũng theo thanh âm này kịch liệt rung động dữ dội. Trong lòng Cảnh Phong kỳ quái: Cái gì đây? Ta không có lợi hại như vậy a.

Tần Ban Đồng sắc mặt đại biến: " Thiên Thần Chi Nộ xuất thế!"

Đại địa liên tục chấn chiến, Cảnh Phong cảm giác không hay, kéo Tần Ban Đồng tỷ đệ lui nhanh về phía sau, đám người tu chân của Tiềm Kiệt Tih cũng lui theo hướng bên kia. Cây cối khắp núi non trong chấn động kịch liệt phát ra âm thanh rin rít, đám dã thú khắp núi và trong rừng chạy tán loạn, cây cối trong rừng tung bay lên, phát ra tiếng kêu ầm ầm nứt vỡ.

Theo chấn động ngày càng tăng lên, từ trong hoang sơn núi non bay ra vô số kiếm quang. Tần Ban Đồng cả kinh nói: " Oa nha, nhiều người tu chân như vậy…"

Cảnh Phong quát: " Chúng ta bay lên trên!" Ba người cấp tốc bay lên không.

Tần Phi Thanh dịu dàng nói: " Các ngươi xem! Trời ạ, thật là tráng quan a!"

Tần Ban Đồng kích động đến tay chân cũng đều tê dại, hắn hưng phấn kêu lên: " Thật sự là không tưởng tượng nổi a, đời này của ta cũng chưa có gặp qua, nhiều người tu chân như vậy, quả thật là không thể tư nghị."

Chỉ thấy phía chân trời một biển kiếm quang mưa gió đầy trời, từ bốn phương tám hướng vọt tới vô số kiếm quang, nhiều vô số kể, mơ hồ chia làm hai đại phái, cấp tốc hướng trung gian tụ tập lại. Cảnh Phong than thở: " Sợ rằng đây cũng là đại hội người tu chân tụ tập ngàn năm khó gặp a, cũng chỉ có thần khí xuất thế mời có thể làm cho cả tu chân giới điên cuồng, chúng ta đi!" Ba người bay vọt lên trước.

Người tu chân trên bầu trời phỏng chừng có tới sáu, bảy ngàn người, Phó Sơn suất lĩnh cao thủ Phong Duyên Tinh đứng một bên có khoảng hơn hai ngàn người, bên kia Bách Hoàng lão nhân suất lĩnh cao thủ Tiềm Kiệt Tinh cũng cỡ hơn hai ngàn người. Hai đám người ở trên không trung gặp nhau, không hẹn mà cùng ngừng lại. Hai bên đều tự bay ra mấy đại cao thủ.

Tần Ban Đồng nhỏ giọng hỏi: " Bọn họ là ai? Là cao thủ Phong Duyên Tinh hay sao? Ai, ta nhìn thấy Lý Cường rồi!"

Cảnh Phong nói: " Bên này là người tu chân của Phong Duyên Tinh, đầu lĩnh chính là Phó lão gia tử. Ngươi xem người kia, đứng ở phía sau tiểu phong tử chính là sư tôn của hắn Kỳ Quân Sát, người kia còn lợi hại hơn, là đại ca hắn Mạc Hoài Viễn, hai người này đều là Tán Tiên…"

Tần Ban Đồng sợ đến cả người run lên, lẩm bẩm nói: " Tán Tiên? Thật sự có Tán Tiên…Trời ạ, sư tôn của Lý Cường là Tán Tiên…"

Tần Phi Thanh cười trêu nói: " Tán Tiên làm ngươi sợ như vậy, chuyện ngạc nhiên cổ quái của tu chân giới có quá nhiều, đâu cần kinh hãi quái dị như thế chứ." Trong lòng nàng mặc dù giật mình, nhưng nói chuyện vẫn không kiêng kỵ chút nào. Sắc mặt Tần Ban Đồng ửng đỏ, hắn biết mình vừa rồi đã thất thố.

Bên Phó Sơn đi ra mười mấy người tu chân, ngoại trừ Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, Ngô Sân, Kỳ Quân Sát, Mạc Hoài Viễn, Hoa Mị Nương còn có Lý Cường, ngoài ra còn có những nhân vật đứng đầu của Hải Viên Hiên, Tuệ Hành Cung, Liệt Hỏa Viêm Điện, Ẩn Lôi Các, Cổ Kiếm Viện và Mạc Kim Sam Bảo, trong đó nhất đại tông sư Minh Huyền của Hải Viên Hiên đã tu nhập Đại Thừa kỳ cao thủ.

Bách Hoàng lão nhân cũng suất lĩnh thuộc hạ bay đến đối diện Phó Sơn.

Lý Cường đối với Bách Hoàng lão nhân vẫn rất tò mò, biết người này lợi hại không tưởng tượng nổi.

Bách Hoàng lão nhân nhìn qua cũng không già một chút nào, gương mặt hắn rất kỳ lạ, trán rất cao, mắt lại rất sâu, hai gò má lại cao ngất, môi rất mỏng, mái tóc rất hiếm thấy, một nửa là màu trắng, một nửa lại màu vàng xõa dài xuống đến hông, mặc một kiện trường bào màu đen rộng thùng thình, hai tay giấu vào trong tay áo, khí phái một đại tông sư cũng tự nhiên toát ra. Lý Cường âm thầm giật mình, hắn không nghĩ khí chất của Bách Hoàng lão nhân lại đặc biệt như thế, so sánh với Phó Sơn cũng tuyệt đối không kém.

Phía sau Bách Hoàng lão nhân cũng theo sát mười mấy người tu chân, đều là cao thủ lợi hại nhất Tiềm Kiệt Tinh.

Mạc Hoài Viễn nhỏ giọng nói: " Kỳ lão đệ, ngươi xem người mặc áo lam kia, hắn cũng là Tán Tiên!"

Kỳ Quân Sát hắc hắc cười nói: " Chỉ có một mình hắn thì thực lực bọn họ không đủ."

Lý Cường cũng nói: " Ta không có phát hiện người của Vân Tiêu Thánh Thành, kỳ quái, không hề phát hiện được chút nào."

Mạc Hoài Viễn nói: " Nếu có tiên nhân giúp bọn hắn ẩn tích, thì rất khó phát hiện."

Ánh mắt Bách Hoàng lão nhân đảo qua mấy người Phó Sơn, trong lòng có chút sửng sốt, nghĩ thầm: " Hay thật, mặt mũi của Phó Sơn cũng ghê gớm, vậy mà cũng tìm được cao thủ nổi danh tại tu chân giới. Mẹ kiếp, lần này phải cẩn thận một chút, làm không tốt thì có hại, may là ta đã mời được Tán Tiên Ngân Bố Di, nếu không là thảm rồi." Trong lòng hắn còn đang cấp tốc tính toán thì Tán Tiên mặc áo xanh truyền âm nói: " Lão đệ, đối phương có hai Tán Tiên!"

Trong mắt Bách Hoàng lão nhân hiện lên một tia tinh mang, trên mặt không chút phản ứng, chỉ gật nhẹ đầu.

Phó Sơn ha ha cười to, nói: " Hoàng đại tiên, đã lâu rồi, xem ra trận quyết đấu tại Ba Đạt Tinh không cần, ha ha, thời gian mặc dù xê xích một chút, nhưng lần này lại có rất nhiều cao thủ tham gia, coi như là một chuyện lớn của tu chân giới."

Tại tu chân giới dám gọi Bách Hoàng lão nhân là Hoàng đại tiên không có mấy người, người tu chân bình thường vẫn luôn gọi hắn là lão thần tiên.

Tiềm Kiệt Tinh của Bách Hoàng lão nhân không giống Phong Duyên Tinh, không có nhiều môn phái tu chân như vậy, phàm những ai đến gia nhập Tiềm Kiệt Tinh, hoặc người tu chân bị trục xuất tu chân giới, chỉ cần gia nhập Tiềm Kiệt Tinh, thì phải phục tùng Bách Hoàng lão nhân, nếu không thì coi như chết chắc. Không có một môn phái nào dám một mình khiêu chiến Tiềm Kiệt Tinh, đương nhiên người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh cũng không dám đến Phong Duyên Tinh khiêu khích, bởi vậy địa vị của Bách Hoàng lão nhân ở tu chân giới cũng rất đặc thù. Cũng chỉ có đại tông sư như Phó Sơn mới dám nói chuyện với hắn như vậy.

Trong lòng Bách Hoàng lão nhân âm thầm kêu khổ, hắn có chút không rõ sự thâm sâu của Phó Sơn, không biết sao hắn có thể mời tới hai Tán Tiên, vậy còn đánh cái gì? Gương mặt hắn giãn ra, mỉm cười: " Thanh Phong chân nhân, thần khí sắp xuất thế, nếu bây giờ đánh nhau…a a, sợ rằng lục địa này cũng xong đời. Ta thì không sao cả, có tạo nghiệt hay không ta cũng không sợ, vận mệnh của ta cũng thoát không khỏi thiên ý a! Còn ngươi muốn đánh thế nào, Bách Hoàng ta nhất định phụng bồi." Ngữ khí của hắn cường ngạnh cực kỳ.

Lý Cường âm thầm buồn cười, cách nói hư trương thanh thế này hắn trước kia còn làm nhiều hơn, hắn vừa nghe đã biết trong lòng Bách Hoàng lão nhân có vấn đề. Nếu hắn không phải đang khiếp đảm, hắn nhất định sẽ không nhắc đến chuyện lục địa sẽ bị hủy diệt. Bây giờ Lý Cường không lo lắng mấy người Bách Hoàng lão nhân, hắn lo lắng chính là tiên nhân của Vân Tiêu Thánh Thành, đến bây giờ cũng không rõ ràng tình huống của bọn họ, trong lòng không khỏi có sự thắc thỏm bất an.

Phó Sơn nói: " Hoàng đại tiên có khí phách lớn, nếu là vì tranh đoạt thần khí, lúc này mà đánh cho ngươi chết ta sống, đợi lát nữa khi thần khí xuất thế thì mọi người cũng đã bị kiệt sức rồi, thần khí sẽ dễ dàng thuộc về người khác…"

Bách Hoàng lão nhân nghe thì hiểu ngay, đây là muốn nói trước tiên dùng bản lãnh tranh thần khí, sau đó mới đấu với nhau. Phó Sơn nói vậy hợp với tâm ý của hắn, chỉ là trong nội tâm hắn vẫn có chút không rõ vì sao Phó Sơn chiếm ưu thế như vậy mà lại đưa ra đề nghị như thế, nghĩ tới nghĩ lui cũng đành phải nghe theo.

Chỉ có Phó Sơn và một ít người biết có tiên nhân đang ở một bên giám thị, trận này thật không đánh được, nếu đánh sẽ làm cho cục diện rối loạn, vậy thì dân chúng của lục địa thật là xui xẻo rồi.

Bách Hoàng lão nhân cũng là một nhân vật phóng khoáng, hắn sảng khoái nói: " Được! Phó Sùng Bích không hổ là một đại tông sư của Phong Duyên Tinh, lòng dạ rộng rãi, thật không tưởng nổi. Hắc hắc, Bách Hoàng ta rất bội phục. Được, cứ định như vậy đi, bất kể là ngươi hay ta có một bên có được thần khí, sau này sẽ định thời gian quyết đấu, hôm nay ở chỗ này song phương không được tranh giành!"

Lý Cường đột nhiên chen lời nói: " Như vậy còn chưa đủ!"

Thanh âm của hắn giống như tiếng sét nơi chân trời, oanh oanh long long chấn động lòng người, " không đủ" " không đủ" vang lên. Trong lòng hắn cả kinh, biết mình trong lúc vô ý đã dùng tới thần dịch lực. Hắn đã có thói quen dùng âm luật của Thiên Lại Thành, trước kia là dùng chân nguyên lực phát ra, lần này hắn đã quên mất bản thân đã không còn chân nguyên lực, hắn dùng chính là thần dịch lực chưa ai thấy qua, nghĩ không ra lại kinh người như thế.

Đừng nói là Bách Hoàng lão nhân cảm thấy khiếp sợ, mà ngay cả Tán Tiên Ngân Bố Di ở phía sau hắn cũng chấn động, hắn nghe ra sự lợi hại của thanh âm này, rõ ràng người tu chân không thể phát ra được, hắn lại nhìn không ra được sự sâu cạn của Lý Cường. Bách Hoàng lão nhân nhàn nhạt hỏi: " Ngươi là ai?"

Thần thái Lý Cường thản nhiên đáp: " Ta là Lý Cường."

Vẻ mặt của Bách Hoàng lão nhân khẽ động, hắn biết Lý Cường là huynh đệ của Phó Sơn, lại không nghĩ rằng Lý Cường mà cũng có được công lực cao thâm không lường như vậy. Hắn nói: " Nga, nguyên lai là…Hỗn Thế Ma Vương đó sao? Được, ngươi nói cái gì không đủ?"

Người tu chân hai bên đều cũng choáng váng, Bách Hoàng lão nhân lại cũng gọi Lý Cường là Hỗn Thế Ma Vương, quả thật làm cho người ta khó có thể tin. Càng làm cho kẻ khác kỳ quái chính là Bách Hoàng lão nhân vốn rất ít nói chuyện cùng người khác nhưng khẩu khí nói với Lý Cường lại rất khách khí, điều này làm cho tất cả người tu chân cảm thấy không thể tư nghị.

Xước hào Hỗn Thế Ma Vương này là do Tử Tiên Vương nói lại cho Bách Hoàng lão nhân, nguyên lai Lý Cường hay nói giỡn, do Bách Hoàng lão nhân nói ra, ý tứ lại hoàn toàn khác hẳn, người tu chân của tu chân giới từ nay về sau đều cũng biết Lý Cường là Hỗn Thế Ma Vương. Phó Sơn lắc đầu mỉm cười, tiểu đệ này của hắn mỗi lần làm việc đều ngoài dự đoán mọi người, không nghĩ tới lần này hắn lại có một xước hào như vậy.

Lý Cường nói: " Nếu thần khí xuất thế, mọi người cùng ùa lên, muốn không đánh nhau thì cũng khó…"

Tư Đồ Ung đang đứng phía sau Bách Hoàng lão nhân, nhìn thấy Lý Cường đi ra thì trong lòng nhất thời bốc lên lửa giận, quát to: " Nói hưu nói vượn! Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy…"

Lý Cường cười nói: " Lão tử đang nói chuyện với lão đại của ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì? Tên này thật không hiểu quy củ! Ai, ta nói Hoàng đại tiên a, ngươi phải quản lại thuộc hạ này của ngươi đó."

Bách Hoàng lão nhân bị Lý Cường nói đến sửng sốt, cho tới bây giờ không có ai dám ở trước mặt hắn nói chuyện như vậy, hắn nhất thời sững sờ ở không trung. Tư Đồ Ung bị tức giận đến muốn chết ngất, dương tay đánh ra Toái Hồn Kim Chỉ, lao thẳng tới Lý Cường.

Lý Cường lạnh lùng cười, hắn còn không rõ, mình tu luyện thần dịch lực tới hôm nay có bao nhiêu uy lực, nhịn không được ngưng khởi công lực toàn thân, vô cùng đơn giản lăng không xuất ra một quyền, một đoàn kim quang rời tay ra, kim quang bay ra bám theo tiếng huýt gió sắc bén chói tai. Ngay cả Bách Hoàng lão nhân cũng giật mình, đây là thứ gì vậy?

Toái Hồn Kim Chỉ còn chưa chạm trúng kim quang, đã bị ép tiêu tán tại không trung. Tư Đồ Ung quả thật không dám tin tưởng vào mắt mình, hắn quát to: " Chuyết!" Phi kiếm bay ra, vô số phi luân xoay tròn rất nhanh phóng tới.

Lý Cường tinh thần đại chấn, cũng hét lớn một tiếng: " Sất!" Một luồng kiếm quang như sương khói ồ ạt xuất ra, đoàn kim quang nọ cũng đã chạm tới phi kiếm của Tư Đồ Ung.

Cùng thời gian, sắc mặt Tư Đồ Ung đại biến. Loại kình lực kỳ quái này hắn cho tới bây giờ cũng không có gặp qua, phi kiếm của hắn căn bản không có cách nào ngăn cản, đoàn kim quang phá vỡ tất cả bay tới gần bên người hắn. Ngân Bố Di búng tay bắn ra một đạo bạch quang, Bách Hoàng lão nhân vung tay lên, hạ một đạo quang mạc màu vàng che ở trước mặt Tư Đồ Ung, mặt khác mấy cao thủ Tiềm Kiệt Tinh cũng đồng thời phát ra kình khí.

Ầm ầm một âm thanh cuồng bạo vang lên, đoàn kim quang nổ tung. Không ai dám nghĩ đoàn kim quang lại kinh khủng như thế, chẳng những Tư Đồ Ung chịu không được, ngay cả Bách Hoàng lão nhân cũng toàn thân đại chấn. Ngân Bố Di tâm thần đại loạn, hắn đã biết, đây là thần dịch lực của thần nhân trong truyền thuyết, nghĩ không ra lại xuất hiện trên một người tu chân.

Phi kiếm của Tư Đồ Ung vỡ thành vô số quang điểm, tán lạc không trung. Phó Sơn ngăn chặn sự khiếp sợ trong nội tâm, quát to: " Tất cả dừng tay!"

Lý Cường hì hì cười, hắn thu hồi Hấp Tinh kiếm, nói: " Phó đại ca, tiểu đệ nhất thời nhẫn nại không được…"

Hầu Phích Tịnh than thở: " Không ngờ được, lão đệ, thứ này cũng quá lợi hại rồi."

Con mắt Tư Đồ Ung đã đỏ lên, dương tay mặc vào chiến giáp, định đi tới liều mạng. Ngân Bố Di lặng lẽ truyền âm cho Bách Hoàng lão nhân để hắn ngăn cản Tư Đồ Ung, Bách Hoàng lão nhân nổi giận quát: " Tư Đồ Ung! Con mẹ nó ngươi mau cút qua một bên, còn nổi điên coi chừng ta đánh nát ngươi!"

Tư Đồ Ung nhất thời ngây dại, cúi đầu ủ rũ lui qua một bên, hắn không dám tranh đấu với Bách Hoàng lão nhân.

Cả không trung đều yên tĩnh lại, Tần Ban Đồng thì thào lẩm bẩm: " Hắn làm sao lại trở nên lợi hại đến như vậy…"

Cảnh Phong ngơ ngác nhìn, trong lòng không biết là tư vị gì, mỗi lần rời khỏi Lý Cường, đến khi gặp lại hắn thì cảm thấy trong lòng mình vô cùng mất mác, hắn rốt cuộc làm thế nào mà tu luyện được như thế? Thật sự là không sao hiểu nổi.

Đọc truyện chữ Full