Anh thị gia tộc nằm bên trong thành, có đệ tử của Cực Tiệm Nhai dẫn đường, Lý Cường, La Độ Vũ và Xích Minh ma tôn đã rất nhanh đi đến trước cửa lớn của Anh gia. Anh gia đệ tử canh giữ cửa nhìn thấy La Độ Vũ đến rất là kinh ngạc, lập tức đi vào thông báo, đồng thời mở cửa lớn mời bọn họ đi vào. Lý Cường nhìn chung quanh đánh giá, thấy khung cảnh vẫn như cũ, không có gì thay đổi, trong viện có không ít Anh gia đệ tử lui tới, nhìn thấy bọn họ đi vào cũng tò mò nhìn theo. Chỉ chốc lát sau, Anh thị tộc trưởng Anh Bố Lợi đã đi ra đón.
Anh Bố Lợi vừa nhìn thấy Lý Cường và La Độ Vũ, thần sắc hơi đổi, tiến lên thi lễ rồi dẫn họ đi vào đại sảnh tiếp khách.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Anh Bố Lợi cúi đầu im lặng không nói, trên mặt La Độ Vũ toát ra vẻ không hài lòng, miễn cưỡng cười nói: " Anh lão đệ, như thế nào? Không chào đón chúng ta hay sao?"
Anh Bố Lợi cười khổ nói: " La tông chủ, chuyện ngươi phân phó Anh gia cũng đã làm xong rồi..."
La Độ Vũ cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: " Ta phân phó? Ta phân phó cái gì?"
Anh Bố Lợi cũng sửng sốt, hắn ngoắc một đệ tử tới thấp giọng nói vài câu. Sắc mặt La Độ Vũ nhất thời trở nên rất khó nhìn, hắn đương nhiên nghe được Anh Bố Lợi nói gì. Chỉ chốc lát sau, đệ tử kia mang tới một khối ngọc bài, Anh Bố Lợi nói: " Cấp La tông chủ."
La Độ Vũ cầm ngọc bài thoáng xem xét, lắc đầu nói: " Quả thật là lệnh bài của Cực Tiệm Nhai, nhưng ta chưa từng phát ra lệnh bài này, cái này từ đâu tới?"
Anh Bố Lợi nói: " Đây là từ hai năm trước do đệ tử Cực Tiệm Nhai truyền đến, ra lệnh Anh gia khu trục gia đình Anh Tuệ, không cho ở lại bên trong Tuyết Long thành, gia đình bọn họ đã bị trục xuất ra ngoại thành. Ta vì chuyện này từng đi bái kiến La tông chủ, nhưng đệ tử Cực Tiệm Nhai không cho ta đi vào." Ngữ khí của hắn rất bình thản, chậm rãi nói như đang nói về chuyện của người khác.
La Độ Vũ cơ hồ lập tức hiểu được, tức giận đến da thịt trên mặt cũng đều rung động lên. Lý Cường cũng hiểu được, đây là trò giả truyền thánh chỉ, hắn nói: " Nguyên lai La Cát Bình khí lượng quá nhỏ nhen, tu chân lâu như vậy mà cũng không sảng khoái một chút, trách không được vừa rồi nhìn thấy ta thì như là thấy quỷ."
Xích Minh ma tôn cười hì hì nói: " Tiểu tử này không tệ, ta thích, La tiểu tử, đem hắn cho ta thế nào?" Hắn luôn luôn như e sợ thiên hạ không loạn, nhưng không ai thèm để ý đến hắn.
La Độ Vũ đang nghĩ làm sao trừng phạt tiểu tử La Cát Bình gan lớn này, nghe Xích Minh ma tôn nói, cả kinh đến mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, hắn quả thật không biết nói gì mới tốt. Lý Cương hỏi: " Vợ chồng Đạm Bác Vũ bây giờ ở lại ngoại thành? Bọn họ vẫn ổn chứ?" Kỳ thật hắn cũng không thèm để ý Đạm Bác Vũ đang ở nơi nào, chỉ cần gia đình bọn họ không có chuyện gì, hắn sẽ không truy cứu La Cát Bình, với loại người khí lượng hẹp hòi như La Cát Bình, hắn cũng không thèm đặt vào lòng.
Anh Bố Lợi biết Lý Cường thần thông quảng đại, không nghĩ tới hắn vẫn nhớ tới gia đình Đạm Bác Vũ, trong lòng không khỏi nhịn được cảm khái. Do áp lực của Cực Tiệm Nhai và gia tộc, hắn không cách nào bảo trụ cho gia đình Anh Tuệ quyền được ở lại bên trong thành, không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ dời ra ngoại thành mà ở, Anh Tuệ là một nữ tử có cá tính rất mạnh, từ đó về sau gia đình bọn họ cũng không trở lại Anh gia, hắn cũng từng lặng lẽ đến thăm, nhưng Anh Tuệ không vui khi nhìn thấy hắn, làm cho hắn rất là thương cảm.
La Độ Vũ cảm thấy phi thường xấu hổ, hắn đứng lên nói: " Anh lão đệ, là ta sơ hốt, ta xin lỗi ngươi, Cực Tiệm Nhai phụ trách ở bên trong thành tu kiến một ngôi nhà, xin mời gia đình Đạm Bác Vũ quay trở về." Hắn lại nói với Lý Cường: " Mộc tử tiền bối, cũng đều là ta không đúng, Cát nhi gây ra họa, do ta sẽ phụ trách."
Lý Cường đối với loại chuyện này cũng không thèm để ý, hắn cười nói: " Bỏ đi, mắc mớ gì mà ngươi phải phụ trách, chỉ cần gia đình Bác Vũ không có việc gì là được, ở nơi nào mà không là ở? Ngươi trở về cảnh cáo La Cát Bình một chút, đừng có tiếp tục ỷ thế khinh người, nếu tính tình hắn không thay đổi, sau này gặp đối thủ lợi hại thì hắn sẽ nếm mùi đau khổ đó. Anh huynh, xin hỏi Anh gia ở nơi nào ngoài ngoại thành?"
La Độ Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nhẹ nhàng xuống tới. Anh Bố Lợi dù sao cũng là tộc trưởng hiện tại của Anh gia, hắn cũng không dám quá phận truy cứu trách nhiệm của ai, đắc tội Cực Tiệm Nhai, hậu quả thật rất nghiêm trọng. Gia tộc tu chân có thể ở lại bên trong thành có rất nhiều chỗ tốt vô hình, chỗ tốt lớn nhất chính là trong thành tràn ngập linh khí, ở bên trong thành tu luyện, tiến cảnh nhanh hơn rất nhiều so với ngoài thành, không có gia tộc nào tùy tiện buông tha cho việc ở lại nơi này. Hắn nói: " Ta đi thỉnh vợ chồng Đạm Bác Vũ trở lại..."
Lý Cường cắt đứt lời hắn: " Ta tự mình đi, ngươi phái một đệ tử dẫn đường là được."
Cách làm của Lý Cường làm cho La Độ Vũ và Anh Bố Lợi rất khó giải thích, bằng thân phận hiện giờ của hắn, tại Lâm Minh Tinh chỉ cần hắn nói một câu, mặc kệ là hắn muốn mời ai đó, không có vị chưởng môn nhân của môn phái nào sẽ dám không đến, nhưng hắn lại tự mình muốn đi gặp một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì, thật không hiểu hắn đang suy nghĩ như thế nào.
Anh Bố Lợi đứng dậy, nói: " Ta bồi tiền bối đi một chuyến."
Ngoại thành của Tuyết Long thành nằm trong một hạp cốc, lớn hơn nội thành rất nhiều, tất cả người thường và người tu chân cấp thấp cũng đều ở lại đây. Đó là một hạp cốc hình bán nguyệt thật dài, hình dáng phi thường cổ quái, giống như một mặt trăng có phân nửa, mỗi một góc cạnh đều là nham bích thật lớn, sắp xếp rất chỉnh tề, giống như là dùng pháp thuật làm ra, từ thông đạo lớn của đại hạp cốc đi qua, chỉ thấy một loạt nham bích giống như những tòa cao lâu sắp xếp rất chỉnh tề.
Nham bích mở rộng có đầy những nham động lớn nhỏ không đồng nhất, từ phía dưới nhìn lên thấy những thông đạo tung hoành lần lượt thay đổi đều là dùng nguyên mộc cấu thành, vô số thông đạo bình thai đột khởi nằm trên vách núi, nham bích bình hành có rất nhiều dây thừng nối tiếp nhau, thỉnh thoảng có người đi dọc theo những sợi dây lui tới vãng lai giữa hai vách núi, nhìn qua kinh hiểm vạn phần. Cả hạp cốc làm cho Lý Cường có một loại cảm giác quái dị, hình thức định cư thế này làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Tương đối so sánh với nham động trên nham bích, kiến trúc trên mặt đất của hạp cốc rất rối loạn, phòng ốc kiến thiết thật hỗn loạn vô cùng, chen chúc đầy nghẹt khắp mặt đất. Trong lòng Lý Cường toát ra một từ hình dung - ổ người nghèo, hắn nghĩ nơi này so với ổ người nghèo còn muốn bần cùng hơn.
Đám người trong hạp cốc tào tạp chạy tới, có người mời mua những món đồ vật hỗn tạp, có ngư dân đang cầm đồ đánh cá, những đứa nhỏ lôi thôi lếch thếch trong bộ quần áo rách nát đang chạy chơi đùa giữa những ngã tư đường nhỏ hẹp, bên cạnh còn có những sạp nhỏ đủ loại đang có khói bốc lên, tản ra mùi thực vật cổ quái, những hơi thở loạn tao tao đập vào mặt mà đến, Lý Cường nhẹ giọng than thở: "Nguyên lai đây là thế giới của người phàm a."
La Độ Vũ nói: " Mộc tử tiền bối, nơi này tương đối rối loạn, ai, dân cư của Tuyết Long thành thật sự là nhiều lắm." Hắn phân phó một đệ tử bên người, nói: " La Hằng, ngươi đi kêu Phí Duẫn Đặc lại đây."
La Hằng tuân lệnh rất nhanh phi đi. Lý Cường nói: " Chúng ta đi thôi."
La Độ Vũ hơi khó khăn nói: " Ách, thường thì người tu chân sẽ không từ ngã tư đường này đi qua, đều chỉ bay qua thôi, này..."
Lý Cường không để ý tới hắn, chỉ từ trên không trung hạ xuống giữa ngã tư đường. La Độ Vũ bất đắc dĩ nói: " Chúng ta cũng đi xuống đi." Bọn họ theo sát rơi vào trên đường.
Lý Cường hạ xuống trên ngã tư đường hẹp hòi, lúc này mới ý thức được mình và người thường nơi này có sự chênh lệch đến bao nhiêu, gần đây hắn tiếp xúc nếu không phải tiên nhân thì là người tu chân cấp tông sư, ngay cả Xích Minh ma tôn cũng là ma tôn của hắc ma giới, hắn cơ hồ cũng đã quên mình cũng từng là một người bình thường, giờ phút này trong lòng hắn thật sự là cảm khái vạn ngàn.
Mấy người bọn họ hạ xuống mặt đường, phảng phất như một giọt nước rơi xuống ao, đám người nhất thời dạt ra, bất luận là người lớn hay trẻ con cũng đều ầm ầm lui ngay về phía sau, tựa như đám người Lý Cường là ôn thần mà e sợ tránh không kịp. Lý Cường nhìn họ thì chợt hiểu ra, áo quần bọn họ mặc trên người so với người nơi này thật sự là quá hoa lệ, quần áo trang sức trên người mỗi người đều tinh mỹ dị thường, còn có người còn phát ra thải quang nhàn nhạt. Hắn cười khổ nói: " Khó trách người tu chân không đi tới nơi đây."
Xích Minh ma tôn hít hít cái mũi, cúi đầu nhìn chung quanh, hắn liếc mắt chợt nhìn thấy một động vật bị buộc nơi cây gỗ, đó là Tuyết Bào đặc sản của Tuyết Long thành, bộ dáng rất giống lạc đà. Hắn chụp lấy đầu Tuyết Bào, đưa tay thọt vào đầu nó, chỉ nghe Tuyết Bào rên rỉ một tiếng, trong nháy mắt đã bị Xích Minh ma tôn hấp thực chỉ còn một lớp da. Hắn vui vẻ cười nói: " Mùi này cũng không tệ lắm." Tay hắn giơ lên, ba tháp một tiếng, một đống da xương của Tuyết Bào rơi vào đống bùn bên dưới.
Một trung niên nữ nhân mặc bộ y phục màu xám rách nát kêu lên một tiếng chói tai từ một ngôi nhà đổ nát lao ra, nàng cầm một cây gỗ trong tay, đánh xuống Xích Minh ma tôn. Tất cả mọi người choáng váng, Xích Minh ma tôn cũng phát mộng, bị người phụ nữ kia hung hăng nện một gậy xuống đầu. Xích Minh ma tôn cười: " Nếu dám đánh ta, ta sẽ không khách khí đâu." Tay hắn giương lên đã định chụp xuống đầu người phụ nữ nọ.
Lý Cường nhàn nhạt nói: " Tiểu Minh, ngươi dám!"
Tay của Xích Minh ma tôn lơ lửng giữa không trung, không dám hạ xuống. Người phụ nữ nọ bị cây gậy phản chấn rơi xuống đất, nàng chợt gào lên khóc lớn. Lý Cường đi tới, tiện tay lấy ra một đoàn long tệ, nói: " Xin lỗi, đồng bạn của ta chỉ là nói giỡn thôi, tiễn này đền cho ngươi."
Xích Minh ma tôn hãnh hãnh súc tay lại, nếu không phải Lý Cường ngăn cản, hắn tuyệt đối sẽ hấp khô người phụ nữ kia.
Một đoàn long tệ ước chừng có thể mua được nhiều Tuyết Bào, người phụ nữ kia cũng dừng khóc, tiếp lấy tiền rồi quay đầu chạy về chỗ của mình. Trong lòng Lý Cường đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tại sao trong khoảnh khắc Xích Minh ma tôn hấp thực con vật đó, chính hắn lại không thèm để ý, chẳng lẽ đó không phải là tính mạng hay sao? Hắn hít sâu một hơi, trong lòng khởi lên một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Trên đường lại một trận tào tạp, một đám người từ xa xa chạy tới, rất nhanh đã đến ngay trước mặt mấy người Lý Cường. Đệ tử Cực Tiệm Nhai La Hằng từ trên không trung hạ xuống, chỉ vào một người nói: " Phí Duẫn Đặc tới."
Trong đám người này đều có bộ dáng như là những hán tử, cả đám gật đầu cúi xuống cười cười, người cầm đầu là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, ước chừng chính là Phí Duẫn Đặc.
Trong lòng Lý Cường có chút phiền táo, hắn tức giận nói: " Có cần làm ra kinh thiên động địa như vậy không, Anh huynh, chúng ta đi." Hắn cũng không để ý tới những người đó, một mình đi về phía trước.
Anh Bố Lợi nở một nụ cười khổ, vội vàng theo sau nói: " Tiền bối, Bác Vũ bọn họ ở sâu tận cùng bên trong, xin theo ta đi." Hắn đi trước một bước, ở phía trước dẫn đường.
La Độ Vũ phất tay, đám người kia cũng không dám nhiều lời, ngay cả tam tông chủ của Cực Tiệm Nhai cũng phải nghe mệnh lệnh của người đó, ai còn dám đi chọc vào? Bọn họ thành thật đi theo phía sau, một đám người đi qua, nhìn thấy vô cùng uy thế.
Ngã tư đường dần dần trở nên rộng rãi, kiến trúc chung quanh cũng càng ngày càng ít, đi qua một dãy hàng cây Mộc Sách Lan, cuối cùng đi tới một nham bích thật lớn xuất hiện ngay trước mắt mọi người. So sánh với những nham bích hỗn độn khi nãy, nham bích này có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, mộc giá chỉnh tề sắp hàng tầng tầng, nham động điêu khắc bình chỉnh, trên mặt đất phía dưới nham bích còn có rất nhiều cây cối và hoa cỏ. Anh Bố Lợi nói: " Ở phía sau là đại bộ phận người tu chân sơ cấp ở lại, gia đình Bác Vũ cũng ở chỗ này."
Lý Cường nói: " Tốt, La huynh, Anh huynh, lão Xích, chúng ta đi vào, những người khác tản ra đi."
Phí Duẫn Đặc là một người tu chân mới bước vào Nguyên Anh kỳ, thần thái của hắn cũng không chút phản ứng nào, dù sao có thể tu nhập Nguyên Anh kỳ thì cảnh giới cũng không quá kém. Hắn nói: " Chúng ta chờ ngay phía dưới, La tông chủ, có việc xin cứ ra lệnh một tiếng là tốt rồi." Hắn mặc dù là quản sự chuyên môn của ngoại thành, nhưng bởi vì thời gian tu luyện còn nhiều hơn thời gian quản sự, bình thường đều do thuộc hạ xử lý tạp vụ, nếu không phải bởi vì La Độ Vũ tới, hắn sẽ không đi ra.
Anh Bố Lợi đi tới trước tiên, mấy người Lý Cường gắt gao đi theo. Chung quanh có không ít sơ cấp người tu chân, có một ít đang học tập phi hành, những người như Lý Cường thì không cần dùng phi kiếm phi hành, hơn nữa tốc độ phi hành lại rất chậm, vừa nhìn thì đã biết là cao thủ. Có người lập tức kêu lên: " Mọi người mau nhìn, có cao thủ đến kìa." Rất nhanh từ những huyệt động của nham bích chạy ra không ít người tu chân, có người kêu lên: " Trời ạ, là La Độ Vũ tiền bối của Cực Tiệm Nhai!"
Lý Cường cười nói: " La huynh ở chỗ này danh khí rất lớn a, người tu chân này là gia truyền hay là có môn phái?"
La Độ Vũ có chút hoảng bay đến bên cạnh Lý Cường, nói: " Người tu chân gia truyền của nơi này rất nhiều, mỗi gia long niên các phái đều tới nơi này lựa chọn đệ tử, mỗi tu chân môn phái đều ở chỗ này thiết lập chỗ giáo thụ, tìm kiếm đệ tử có tư chất, Cực Tiệm Nhai bên ngoài thành có mười một chỗ giáo thụ, a a, đôi khi ta cũng có tới nơi này nhìn xem một chút."
Một ít sơ cấp người tu chân qua lại xẹt qua mấy người Lý Cường, đồng thời nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Lý Cường chú ý quan sát, phát hiện bọn họ chỉ là phi hành qua lại giữa hai vách đá, cũng giống như mình khi mới bắt đầu học tập phi hành tại Thiên Đình Tinh, bổn chuyết thật giống nhau.
Rất nhanh, Lý Cường bọn họ bay đến trên thượng tầng nham bích, rơi vào một hành lang làm bằng nguyên mộc, bên trên rét lạnh hơn rất nhiều so với bên dưới, những luồng gió xẹt qua phát ra ô ô tiếng gió quái dị.
Những người tu chân đang luyện tập phi hành cũng đều hạ xuống, ở phía sau tò mò quan sát. Vách đá cách nhau bảy tám thước lại có một huyệt động, có hình tròn, có nửa hình tròn, có hình vuông, và hình chữ nhật, các cánh cửa đều không giống nhau, tuyệt đại bộ phận trên cửa đều có cấm chế đơn giản. Theo hành lang đi tới, ở một cánh cửa hình tròn, Anh Bố Lợi dừng chân lại, quay đầu nói: " Gia đình Bác Vũ ở tại chỗ này."
Những người tu chân ở phía sau nhỏ giọng nói thầm: " Là nhà của Đạm tiên sinh, bọn họ tìm Đạm tiên sinh a."
" Anh đại tẩu thật là lợi hại."
" Ai, kỳ quái, nhà bọn họ không phải bị Cực Tiệm Nhai trục xuất ra đây sao? La tông chủ vì sao lại đến?"
Mọi người liên tục nghị luận bàn tán. Vẻ mặt La Độ Vũ rất là xấu hổ, hắn không cách nào giải thích cái gì, từ khi hắn ngồi lên vị trí tam tông chủ của Cực Tiệm Nhai, vẫn rất ít bị người nghị luận như vậy.
Anh Bố Lợi tiến lên gõ cửa, một hồi lâu không có tiếng đáp lại. Lý Cường dùng thần thức đảo qua, nói: " Trong nhà không có ai..."
Một người tu chân thấp lùng từ phía dưới hành lang phi đi lên, nói: " Các vị tiền bối, gia đình Đạm tiên sinh đã dời đi, là do mấy ngày hôm trước tiểu Dũng lặng lẽ nói cho ta biết."
Lý Cường kinh ngạc nói: " Dời đi? Dời đi địa phương nào?"
Người đó nói: " Hình như là đến Kỳ Long thành, tiểu Dũng còn có chút không vui đó."
Anh Bố Lợi than thở: " Tiểu muội tử này của ta thật là quá quật cường rồi, ai.." La Độ Vũ xấu hổ tới cực điểm, trong lòng hắn âm thầm nảy sinh tức tối, khi trở về nhất định phải giáo huấn La Cát Bình thật nặng, tiểu tử này dám gan lớn như thế, trách không được mấy năm gần đây tiến độ tu chân của hắn cực chậm, có tâm bệnh này thì hắn làm sao có thể tiến triển được.
Lý Cường cũng không muốn truy cứu La Cát Bình, hắn hiểu được rốt cuộc cũng là do mình và Hiên Long gây ra họa này. Hắn nói: " Vừa lúc ta cũng muốn đi Kỳ Long thành, thuận đường đến thăm gia đình của bọn hắn. La huynh, ta muốn ở nơi này hoán đổi chút trung phẩm tiên thạch, a a, tại Lâm Minh Tinh trì hoãn đã quá lâu, ta cũng nên về quê hương rồi." Nói đến về quê hương, trong lòng Lý Cường có chút đau xót, nơi nào mới chính là quê hương chính thức của mình? Nếu lúc này về địa cầu, không biết đã biến đổi đến như thế nào rồi.
La Độ Vũ cười nói: " Phẩm giám của Cực Tiệm Nhai có tiên thạch, tiền bối không cần phiền lòng, đều có Cực Tiệm Nhai phụ trách."
Xích Minh ma tôn bĩu bĩu môi, nói thầm: " Còn thật sự là hào phóng..." Tiếp theo lại không cam lòng tịch mịch lớn tiếng nói: " Lão La, có thể cho ta ít thượng phẩm..không, cực phẩm tiên thạch a."
Lý Cường cười mắng: " Cực phẩm tiên thạch? Đó là chỉ gặp mà không thể cầu, ngươi có phải cố ý đảo loạn hay không a?"
La Độ Vũ cười khổ nói: " Cực phẩm tiên thạch Phẩm Giám Các cũng không có, dù là thượng phẩm cũng không nhiều lắm, Lâm Minh Tinh bây giờ không có sản xuất tiên thạch, tất cả đều phải đi tới tinh cầu khác khai thác, phí dụng rất cao."
Xích Minh ma tôn vốn thích đảo loạn, hắn lộ ra vẻ mặt vô sỉ: " Nhìn bộ dáng không ai muốn kết giao với lão Xích ta cả, hừ hừ.."
Lý Cường nói: " Đừng để ý đến hắn, càng nói càng đảo loạn."
La Độ Vũ không dám đắc tội Xích Minh ma tôn, ai biết người này sẽ làm ra chuyện xấu gì. Lý Cường nói: " Chúng ta trở về đi." Hắn biết nội thành có một vị trí, một vòng kim quang vây quanh mọi người, trong nháy mắt đã na di qua sân rộng nơi nội thành. Bạn đang đọc chuyện tại
Anh Bố Lợi không thuấn di, nhưng hắn biết có thể dẫn người thuấn di thì công lực nhất định sẽ phải siêu phàm nhập thánh mới được, giống như gia tộc tu chân của bọn họ rất ít có người tu luyện được tới độ cao như Phân Thần kỳ, đối với siêu cấp cao thủ như Lý Cường, hắn vô cùng bội phục.
Sân rộng nội thành vẫn còn bộ dáng cũ, noãn trải dài trên mặt đất tỏa ra nhiệt lưu nhè nhẹ, khác hẳn lần trước chính là nơi sân rộng ngồi rất nhiều người tu chân, cửa hàng chung quanh có nhiều người tu chân ra vào, có vẻ náo nhiệt phi phàm. Lý Cường bởi vì mới từ ngoại thành lại đây, đối với trong ngoài thành có cảm giác khác nhau làm hắn không thoải mái, nơi này thật sạch sẽ, quần áo mỗi người đều tinh xảo hoa mỹ, thần thái nhàn nhã tự tại, nhìn không ra một chút áp lực của cuộc sống.
Lý Cường liếc mắt nhìn thấy quầy hàng của Củng Nhất Phù, cảm thấy rất thân thiết, hắn nhớ tới khi cùng Hiên Long ở đó luyện ngọc phù, nhịn không được đi tới.
Quầy hàng có rất nhiều người, Củng Nhất Phù đang đắc ý lớn tiếng nói: "...chỉ cần có loại ngọc phù này, ha ha, không dám nói là thiên hạ vô địch, thì cũng khó có đối thủ. Ai, còn có ngọc phù này, đây chính là do Hiên Long đại nhân đích thân luyện chế..có ai nhìn thấy qua chưa? Tiên phù a! Còn có ngọc phù này, đây là do Mộc tử tiền bối luyện chế, có thể so sánh được với ngọc phù của tiên nhân...ách, trời ạ! Là Mộc tử tiền bối..." Hắn đột nhiên nhìn thấy Lý Cường đi đến, nhất thời phát mộng.
Lý Cường cười nói: " Củng huynh xin mời tiếp tục! A a, nói không sai."
Củng Nhất Phù đỏ mặt cười nói: " Mộc tử tiền bối tới, ta làm sao dám qua mặt nữa chứ? Mời đến! Mời đến!" Hắn ân cần mời mọi người ngồi xuống. Người tu chân chung quanh lập tức nhường đường, rất nhiều người nhiệt tình bắt chuyện với Lý Cường. Lý Cường nhịn không được tâm trạng đùa giỡn lại nổi lên, hắn cũng biết tu luyện thời gian dài mình cũng rất ít tiếp xúc với người khác, nên một khi có cơ hội hắn vẫn muốn tiếp xúc nhiều với mọi người.
Lý Cường đi tới bên người Củng Nhất Phù ngồi xuống, nói: " Mọi người ngồi đi, hôm nay không có việc gì, ta sẽ làm lão bản một lần, ha ha, luyện tiên phù ra bán, muốn thì phải giành mua đi!" Đừng nói là Củng Nhất Phù, ngay cả La Độ Vũ và Anh Bố Lợi cũng nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, người tu chân chung quanh nhất thời một trận ồn ào.
Củng Nhất Phù tỉnh táo lại đầu tiên, hắn lớn tiếng nói: " Hay a, chúng ta xem Mộc tử tiền bối luyện phù." Hắn phân phó một học trò nhỏ mang tới rất nhiều tài liệu. La Độ Vũ gấp đến không kịp đợi ngồi vào bên người Lý Cường, Xích Minh ma tôn cũng chen tới bên kia, hắn cũng rất thích xem náo nhiệt. Anh Bố Lợi và La Độ Vũ ngồi xuống, người tu chân trong điếm vây quanh Lý Cường hoặc ngồi hay đứng, đều cũng mang lòng hiếu kỳ thật lớn mà nhìn không chớp mắt.
La Độ Vũ nhỏ giọng hỏi: " Tiền bối, ngươi thật sự muốn luyện phù ra bán?" Hắn cảm thấy rất khổ sở, một cao thủ như Lý Cường vốn không cần làm như vậy, hắn hẳn là không thiếu thốn thứ gì, cho dù là có thiếu, bằng bản lãnh của hắn có vật gì mà tìm không được? Bất quá hắn đối với việc Lý Cường luyện phù cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Lý Cường cười hì hì nói: " Đương nhiên là thật! Được rồi, một khối ngọc phù...xem phẩm chất và công năng, sẽ dùng trung phẩm tiên thạch mà đổi, ai có thể xuất được nhiều thì đổi cho người đó. Tốt lắm, bây giờ bắt đầu, một khối ngọc phù sẽ bắt đầu kêu giá một trung phẩm tiên thạch."
Mọi người nhìn nhau, Mộc tử lão nhân gia không hề che giấu nói trắng ra, trong tay hắn cái gì cũng chưa có mà đã bắt đầu ra giá, thật sự là có chút quá phận. Củng Nhất Phù không chút do dự hô: " Ta xuất hai khối tiên thạch!" Hắn từng kiến thức qua thủ đoạn của Lý Cường, căn bản không lo lắng hắn luyện không ra, chỉ lo lắng mình không đủ tiên thạch mà hoán đổi.
Củng Nhất Phù hô lên dùng hai khối tiên thạch đổi, hào khí nhất thời sôi động lên, có người hô: " Ba khối!"
Lý Cường nói: " Lão Xích, ngươi giúp ta xem xét, là ai kêu giá cao nhất."
Xích Minh ma tôn cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua phương pháp kêu giá thế này, hắn hăng hái bừng bừng reo lên: " Ta tới! Ta tới! Nếu ai dám chơi gian lận, lão Xích ta sẽ ăn tươi hắn!" Người này vừa nói là gây loạn, cũng may người tu chân chỗ này cũng không biết hắn chính là đại ma đầu của hắc ma giới, còn tưởng rằng hắn đang nói giỡn, không ai cảm thấy sợ hãi, chỉ có La Độ Vũ cả kinh đổ mồ hôi lạnh, Xích Minh ma tôn nói muốn ăn thịt người, chính thật là muốn ăn thịt người không sai.
Củng Nhất Phù lập tức lập tức kêu lên: " Bốn khối!" Hắn hận không được nói với Lý Cường đem tất cả ngọc phù đưa cho hắn.
La Độ Vũ cũng nhịn không được nữa, nói: " Hai mươi khối."
Lý Cường mừng rỡ, lại nói: " Còn có ai kêu cao hơn nữa không? La tông chủ hai mươi khối, còn có ai trả cao hơn hắn hay không?" Tất cả mọi người ở đây đều ngậm miệng lại không nói. Trước tiên đừng nói là La Độ Vũ ra giá được nhiều tiên thạch, chỉ bằng địa vị của hắn tại Tuyết Long thành, người tu chân nào mà dám tranh giành với hắn.
Lý Cường cũng không thèm để ý, hắn lấy ra Quân Tịnh Xích Thạch có được ở Bảo Linh Sơn, hai tay có chút động, một đoàn kim quang bao vây Quân Tịnh Xích Thạch, lại bỏ thêm vài dạng tài liệu, hắn bắt đầu chế tác ngọc phù. Bởi vì hắn dùng thần dịch lực để ngưng luyện, hơn nữa hắn có học qua thủ pháp luyện chế của Hiên Long, cho nên ngọc phù luyện chế cũng đã bất đồng không giống tầm thường nữa.
Mọi người trừng to mắt nhìn, phương pháp Lý Cường tu luyện ngọc phù mọi người chưa từng kiến thức qua, ngọc phù có hai loại hình thức cơ bản, một loại do thiên nhiên sinh ra, một loại do luyện chế, ngọc phù ưu chất do thiên nhiên sinh thành rất khó tìm được, phẩm chất cũng không cao lắm, ngọc phù thiên nhiên đa số chỉ dùng để chế tác ra hộ thân phù hay công kích ngọc phù, phẩm chất tương đối yếu đi một chút, chất lượng có thể khống chế, chủ yếu dùng để công kích.
Kim quang từ từ tiêu tán, một khối ngọc phù hiển lộ ra. Đó là một ngọc phù hình tròn, như một đồng tiền, một tầng hồng quang đỏ ửng nhàn nhạt tản ra, mặc dù chỉ là một ngọc phù được luyện chế, phẩm chất hoàn mỹ làm cho mọi người choáng váng. La Độ Vũ than thở: " Đừng nói dùng hai mươi khối trung phẩm tiên thạch đổi, cho dù gấp đôi cũng không hoán đổi được ngọc phù hoàn mỹ như thế."
Lý Cường cười nói: " Kế tiếp là phải khắc trận pháp vào, La huynh muốn phù chú có tính chất công kích thế nào?"
La Độ Vũ cười nói: " Tiền bối cứ tùy ý, uy lực lớn một chút là tốt rồi."
Lý Cường gật đầu, tiện tay ở trong không trung vẽ ra một trận pháp, khi khắc họa xong trận pháp, một lôi trận màu vàng hình cầu đã thành hình. Ngón tay Lý Cường điểm một chút, quát khẽ: " Sất!" Lôi trận màu vàng đột nhiên thu nhỏ lại, một tiếng thanh thúy, ngọc phù rơi vào trong tay hắn.
Đến lúc này thì nghe ngoài cửa có một người nói: " Ngọc phù này để lại cho ta đi, ta xuất ra một trăm khối trung phẩm tiên thạch."