DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phiêu Miễu Chi Lữ
Chương 268

Thiên Cô tiếp nhận thần khí hình giọt nước, cẩn thận đánh giá một phen, nói: " Quả nhiên là Nguyên Giới…ta hiểu được rồi, nguyên lai phương pháp giải quyết Ba Nạp Nhân chính là lợi dụng Nguyên Giới."

Lý Cường nhịn không được hỏi: " Cái gì là Nguyên Giới?"

Thanh Đế chậm rãi nói: " Nguyên Giới là thần khí còn lợi hại hơn cả Bối Dã Đan Đỉnh và Phong Thần Bài, có thể hình thành một địa phương giống như tiên giới, ân, không thể xem như là thần khí nữa, chỉ là không biết dùng thứ gì để hình dung đồ vật này mới thỏa đáng."

Lý Cường đột nhiên nhớ tới Phật tông, bọn họ có được thần khí ước chừng cũng giống như đồ vật này.

Vẻ mặt Thanh Đế nghiêm túc hỏi: " Ngươi nguyện ý bỏ qua tuyệt thế kỳ bảo này hay không?"

Lý Cường không sao cả, nói: " Có thể giải quyết hiện trạng của Ba Nạp Nhân, ta có cái gì không muốn chứ."

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Sư điệt, ngươi phải hiểu rõ ràng, đừng đến lúc đó mà hối hận."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Không phải chỉ là một kiện thần khí thôi sao? Ta có cái gì mà không nỡ."

Thanh Đế cười nói: " Ta nghĩ là đồ nhi còn không có hiểu được hàm ý về Nguyên Giới."

Thiên Cô cười giải thích: " Sư điệt, Nguyên Giới ý nghĩa là ngươi có thể trở thành chí tôn của một giới, ngươi có thể có được thế giới riêng của chính mình, ngươi bỏ được hay sao?"

Lý Cường không chút do dự gật đầu.

Thanh Đế, Thiên Cô và Bác Tụ nhìn nhau liếc mắt, đối với kết quả thử lòng Lý Cường, ba người đều rất hài lòng.

Xích Minh nghe đến đó, con mắt cũng thả ra ánh sáng, hắn nhịn không được chen lời: " Còn có loại chuyện tốt này? Sư ca, ngươi dứt khoát làm chí tôn của Ba Nạp Nhân đi thôi, hắc hắc, dù sao bọn họ cũng phải cầu ngươi."

Thanh Đế dựa vào lời Xích Minh nói, thuận thế thay đổi lời nói, hắn có chút gật đầu: " Đề nghị không tệ, Nguyên Giới một khi hình thành, đích thật phải có người đến quản lý."

Lý Cường cuống quýt lắc đầu: " Cái gì, để cho làm chủ nhân Nguyên Giới? Bỏ đi, trong Ba Nạp Nhân có không ít Cổ tiên nhân, một người ta cũng đánh không lại, ta làm chí tôn Nguyên Giới, còn không phải bị bọn họ khi dễ a?"

Thiên Cô cười khanh khách nói: " Sư điệt không cần lo lắng, chỉ cần ngươi mở ra Nguyên Giới, ngươi sẽ nắm giữ lực lượng của Nguyên Giới, ở bên trong Nguyên Giới, cho dù là ta cũng đánh không lại ngươi, không có gì phải lo lắng cả."

Bác Tụ Thượng Nhân cũng nói: " Có Nguyên Giới, sau này ngươi tu hành sẽ dễ dàng, hơn nữa…Nguyên Giới phải do một người chúng ta tin tưởng được đến chấp chưởng, có ngươi tới khống chế, chúng ta và Ba Nạp Nhân có thể hòa bình sống chung."

Xích Minh giở khuôn mặt tươi cười nói: " Sư ca nếu không muốn…sẽ đưa cho ta đi, ta làm chí tôn của Nguyên Giới cho, hà hà." Từ sau khi mất đi địa vị của ma tôn, hắn vẫn luôn tiếc nuối, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Thanh Đế, Thiên Cô và Bác Tụ Thượng Nhân cơ hồ ba miệng đồng thanh: " Không được!"

Xích Minh chớp mắt to, vẻ mặt vô tội: " Tại sao không được a, ta chỉ là phân ưu cho sư ca thôi mà."

Lý Cường nói: " Vậy cứ để cho sư đệ mở ra đi, hắn thích nhất là làm chí tôn, a a, ta lại thích chạy loạn khắp nơi, không cần phiền ta nữa." Hắn căn bản không muốn làm chí tôn gì, hắn thích phiêu bạc tự do tự tại, cho nên làm chí tôn Nguyên Giới đối với hắn không có lực hấp dẫn gì.

Xích Minh nhất thời lại hưng phấn lên, không đợi hắn nói gì thì câu nói đầu tiên của Thanh Đế làm cho hắn hết hy vọng: " Công lực Xích Minh không đủ, nơi này chỉ có ngươi mới có thể mở ra, chúng ta mặc dù cũng có thể mở ra, nhưng chúng ta đều sắp bước lên bước cuối cùng, cho dù mở ra cũng ý nghĩa không lớn."

Nhưng thật ra, công lực Xích Minh hoàn toàn có thể mở ra Nguyên Giới, chỉ là Thanh Đế, Thiên Cô và Bác Tụ Thượng Nhân đều không muốn để cho Xích Minh làm chí tôn Nguyên Giới, cho nên Thanh Đế dứt khoát lấy có tu vi Xích Minh không đủ, để bỏ đi vọng tưởng của hắn.

Lý Cường không nghĩ tới mở ra Nguyên Giới còn có nhiều vấn đề như vậy. Hắn do dự một chút: " Vậy thì để cho Ba Nạp Nhân tự mình khải động Nguyên Giới… không được sao?"

Lần này phản ứng càng thêm kịch liệt, Thanh Đế, Thiên Cô và Bác Tụ Thượng Nhân sắc mặt đều cũng thay đổi.

Thanh Đế cứng rắn nói: " Không được, tuyệt đối không được!"

Thiên Cô ôn nhu nói: " Sư điệt, Nguyên Giới một khi hình thành, không phải người chúng ta tin tưởng nắm giữ là không được đâu, nếu Nguyên Giới có biến cố, sẽ ảnh hưởng đến thế giới này…Nguyên Giới là ngươi thu thủ, đây đã nói rõ rằng thần nhân lưu lại Nguyên Giới đã chọn trúng ngươi, nếu ngươi buông tha, nhất định sẽ có bất trắc."

Bác Tụ Thượng Nhân cũng khuyên nhủ: " Vô luận như thế nào, ngươi phải khải động Nguyên Giới, còn những chuyện khác có thể giao cho sư đệ ngươi đi làm."

Xích Minh vừa nghe lại hứng chí, hắn hưng phấn nói: " Cũng được, sư ca làm Nguyên Giới chi chủ, ta làm lão nhị, ha ha, cũng vậy mà thôi."

Lý Cường buồn rầu gãi đầu, hắn không phải loại người thích cao cao tại thượng, nhưng không đáp ứng lại không được, để cho hắn quản lý Nguyên Giới, thật sự là khó khăn. Qua một hồi lâu, hắn mới nói: " Vậy thì cứ thế…ta khải động Nguyên Giới, để cho sư đệ đi quản lý, có việc ta hỏi một chút, không có chuyện gì lớn thì đừng đến phiền ta, như vậy được rồi chứ?"

Ba người Thanh Đế liếc nhau, ai cũng lộ ra vẻ mặt tán thành. Thanh Đế nói: " Cũng chỉ có như vậy thôi."

Thiên Cô cười nói: " Phương pháp khải động Nguyên Giới ta sẽ dạy ngươi, rất dễ dàng thôi."

Nhìn bộ dáng mừng rỡ của nàng, Lý Cường cảm thấy như mình vừa bị gạt đạp vào cạm bẫy, hắn bất đắc dĩ thanh minh: " Dù sao ta cũng mặc kệ chuyện của Nguyên Giới, để cho sư đệ đi quản lý là được rồi, hắn thích làm."

Xích Minh lập tức nói: " Hà hà, ta sẽ phân ưu cho sư ca, đều giao cho ta đi." Hắn tỏ ra bộ dáng vì nghĩa không từ.

Ba người Thanh Đế bất đắc dĩ nhìn hoạt bảo này, Bác Tụ Thượng Nhân cười nói: " Chỉ sợ ngươi quản không được thôi, Ba Nạp Cổ tiên nhân đi Nguyên

Giới người lợi hại hơn so với ngươi không ít, ngươi làm sao quản?"

Xích Minh không quan tâm nói: " Không phải còn có sư tôn, sư cô và lão nhân gia ngươi sao, đánh không lại…ta sẽ đi cầu viện chứ gì? Ha ha, các ngươi đều là người lợi hại nhất, ai dám chọc ta…hừ hừ, ta sẽ xử hắn…"

Người này càng nói càng không giống ai, Lý Cường vội cắt đứt lời hắn: " Sư đệ, đủ rồi." Trong lòng hắn cũng hiểu được, Xích Minh cũng không thích hợp quản lý Nguyên Giới, nhưng làm sao để thoát khỏi chuyện phiền toái trùm lên người bây giờ đây? Hắn cảm thấy vô cùng phiền não.

Thiên Cô nhìn thấy sắc mặt Lý Cường không đúng, vội khuyên nhủ: " Được rồi, đừng nói nữa, ngươi thu lại Nguyên Giới, đi ra ngoài lại nói lại chuyện này."

Thanh Đế cũng đả xóa: " Đúng, đi ra ngoài rồi hãy nói. Các ngươi lui sang một bên trước, ba người chúng ta đem thần khí còn trên bình đài na di ra ngoài, a a, có thần khí này…thì người bên ngoài cũng bận rộn đó."

Cô Tinh, Lý Cường và Xích Minh lui sang một bên.

Thanh Đế dặn dò xong, ba người cùng nhau ổn định cấm chế ngoại tầng, Thiên Cô bay ra Bối Dã Đan Đỉnh, một đạo quang hoa bảy màu bao phủ cả bình thai, Bác Tụ Thượng Nhân đánh ra một linh huyền na di, trong phút chốc, bình thai bắt đầu chấn chiến lên.

Lý Cường chỉ cảm thấy trước mắt quang hoa chớp nhanh, theo một tiếng sét đánh vang lên, cảnh sắc trước mắt không ngừng biến ảo. Cũng trong nháy mắt, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, Lý Cường một lần nữa nhìn thấy quang hoa tinh quang lóe sáng đầy trời Hâm Ba, hắn kinh ngạc phát hiện bọn họ đã tới bên ngoài Hâm Ba.

Xích Minh quay đầu nhìn chung quanh, hắn dùng bả vai đẩy Lý Cường một chút, cười hì hì nói: " Sư ca, ngươi xem, ngươi thật nhiều a, hay thật, đều là Cổ tiên nhân sao?"

Chẳng những là Lý Cường giật mình, ngay cả Cô Tinh cũng mở to mắt nhìn, hắn cũng nghĩ không ra sẽ có nhiều Cổ tiên nhân như thế, phải biết rằng những lão tiền bối ẩn cư này rất khó lộ diện, đừng nói là thành quần kết đội cùng xuất hiện.

Lý Cường phỏng chừng một chút, bên ngoài phi hành tới chừng bốn, năm mươi vị Cổ tiên nhân, xa xa còn có hơn trăm tên Hắc Thánh Vệ.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Chuẩn bị triệt trừ cấm chế."

Thiên Cô đã huyễn hóa thành một thiếu niên, gật đầu nói: " Được" Nàng phất tay giải trừ cấm chế. Cùng thời gian, tựa như một đóa pháo bong, thần khí bị cấm chế quyển vây khốn đều cũng hướng ra phía ngoài vọt tới, nhất thời, tất cả Cổ tiên nhân đều cũng nhào tới.

Bởi vì bị Thần Tàng Tháp hút đi hơn phân nửa thần khí, thần khí còn lại cũng không nhiều, ước chừng có hai mươi kiện, căn bản không đủ cho Cổ tiên nhân ở đây phân phát.

Lý Cường nhìn thấy Hiên Long, Đức Lưu Hành mấy người cũng đang truy đuổi thần khí bay loạn, trên không trung chỉ có số ít vài người huyền đình bất động, những người khác đều cũng thi triển thần thông, cố gắng có được một kiện thần khí của Hâm Ba Cổ Thần Tàng.

Phạm Khải Thiên Quân và Lệ Cấm Thiên Quân bay lại gần, hai người bọn họ cũng không thèm để ý thần khí này.

Ngay sau đó, Kiền Thiện Dong cũng bay lại đây, hắn nhìn thấy Lý Cường đi ra, thật sự là vô cùng kinh hãi, chào hỏi Lý Cường xong, hắn liền phát hiện Cô Tinh đứng bên cạnh, hắn liền ngây người tại chỗ. Hắn mặc dù biết sẽ nhìn thấy Cô Tinh, nhưng khi gặp mặt cũng cảm thấy phi thường xấu hổ.

Ánh mắt Cô Tinh trong phút chốc nhìn thấy Kiền Thiện Dong, trở nên thập phần sắc bén, sắc mặt hắn nhanh chóng âm trầm xuống tới.

Thanh Đế nhìn thấy hết chuyện này, hắn lạnh lùng nói: " Cô Tinh, ta đã đáp ứng hắn, không hề truy cứu chuyện của Kiền Thiện Dong." Hắn chỉ vào Lý Cường nói.

Cô Tinh do dự một chút, nói: " Chuyện này…"

Thanh Đế nói tiếp: " Sau này hắn sẽ không trở lại tiên giới, cho nên chuyện này đến đây chấm dứt."

Kiền Thiện Dong bây giờ cũng không sợ Cô Tinh, có Thiên Thần Chi Nộ, hắn cảm thấy có thể tự tin cùng Cô Tinh đánh một trận, bất quá có thể không tranh đấu đương nhiên tốt nhất, dù sao hắn còn không có hoàn toàn nắm giữ uy lực của Thiên Thần Chi Nộ, cho nên công lực còn thiếu chút nữa so với Cô Tinh.

Ân oán của Kiền Thiện Dong và Cô Tinh đã tích tụ đã lâu, mặc dù tạm thời bị Thanh Đế ngăn chận, nhưng trong lòng hai người đều có ý định riêng của mình. Cô Tinh lui về phía sau một khoảng cách không nói nữa, Kiền Thiện Dong cũng quay đầu sang nơi khác không nhìn Cô Tinh, giống như là cái gì cũng không biết.

Không trung loạn thành một đoàn, Thanh Đế cau mày nói: " Như vậy sẽ dễ dàng gặp chuyện không may, Cổ Thần cấm chế của nơi này nhiều lắm, để cho bọn họ cẩn thận một chút, mặt khác, không cho tranh đấu!"

Lệ Cấm Thiên Quân và Phạm Khải Thiên Quân đáp ứng một tiếng, lập tức bay ra ngoài.

Thiên Cô cười nói: " Đừng động bọn họ, bọn họ đều là người kinh nghiệm phong phú, sẽ không xúc động cấm chế nơi này đâu."

Đang khi nói chuyện, thần khí bay múa đã bị thu thủ không còn, cũng có ít thần khí phá không đi.

Cổ tiên nhân thu được thần khí hài lòng rời đi, còn có một chút Ba Nạp Cổ tiên nhân từ xa xa vây lại, cầm đầu chính là Ba Dung Thượng Nhân và Cách Lỗ Hách Thượng Nhân. Một đám người đứng cách đó không xa, chỉ có Ba Dung Thượng Nhân, Cách Lỗ Hách Thượng Nhân và Bột Bối Tư Thượng Nhân ba người tiến lên.

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân giành nói trước: " Nguyên Cổ Thượng Nhân, xin hỏi các ngươi tìm được biện pháp giải quyết vấn đề của Ba Nạp Nhân hay không?"

Bác Tụ Thượng Nhân cười nói: " Cách Lỗ Hách vẫn luôn có tính tình nóng nảy."

Thiên Cô nói: " Phương pháp giải quyết Ba Nạp Nhân rất đơn giản…" Nàng nhàn nhã như đi chơi nhìn bọn họ, nhưng không có nói làm sao giải được.

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân mừng rỡ, hét lớn: " Cái gì phương pháp? Phương pháp gì? Nói mau a!"

Thiên Cô cười cười hỏi lại: " Ngươi đang nói chuyện với ta đó sao?"

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân chợt cảm thấy mình rất vô lễ, hắn kiệt lực khống chế bản thân lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, nói: " Xin lỗi, chuyện quan hệ đến vận mệnh của Ba Nạp Nhân, Nguyên Cổ Thượng Nhân tha thứ…là ta quá kích động rồi." Hắn không thể không phục nhuyễn, trong lời nói mang theo vẻ bi ai nồng đậm.

Thiên Cô gật đầu, chỉ vào Lý Cường nói: " Vận mệnh của Ba Nạp Nhân các ngươi nắm giữ trong tay hắn."

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân khó thể tin nhìn về phía Lý Cường, Ba Dung Thượng Nhân và Bột Bối Tư Thượng Nhân nhích người về phía trước một chút. Ba Dung Thượng Nhân hỏi: " Như thế nào mới có thể giải quyết?"

Thanh Đế nói: " Các ngươi có nghe qua truyền thuyết về Nguyên Giới hay không?"

Ba Dung Thượng Nhân lộ ra vẻ mặt rung động, thất thanh: " Nguyên Giới? Thật sự có Nguyên Giới? Ta vẫn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết…nếu thật sự có Nguyên Giới, Ba Nạp Nhân có cứu."

Cách Lỗ Hách và Bột Bối Tư hiển nhiên không có nghe nói qua Nguyên Giới, Cách Lỗ Hách Thượng Nhân nghi hoặc hỏi: " Ba Ba, Nguyên Giới là vật gì vậy?"

Ba Dung Thượng Nhân tựa hồ còn không có tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ.

Thanh Đế giải thích: " Nguyên Giới, chỉ cần mở ra Nguyên Giới, nó có thể tự hình thành một giới, theo truyền thuyết…Nguyên Giới vô cùng thích hợp với thể chất tu luyện của Ba Nạp Nhân. Mặc dù chúng ta không rõ ràng lắm có thật sự giải quyết được nguy cơ của Ba Nạp Nhân hay không, nhưng Nguyên Cổ Thượng Nhân từng tìm đại lượng thời gian và tinh lực dùng để thôi trắc, lần này Cổ Thần Tàng mở ra, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết nguy cơ của Ba Nạp Nhân, bởi vậy chúng ta đều cho rằng, Nguyên Giới chính là kiện bảo bối giải quyết nguy cơ của Ba Nạp Nhân."

Thiên Chân và Thiên Thú huynh đệ từ xa xa bay tới, đứng phía sau Bác Tụ Thượng Nhân, Thiên Chân nhướng mày nheo mắt nhìn Lý Cường cười, Lý Cường cũng không khỏi nở nụ cười. Chứng kiến mấy vị bằng hữu đều tới, hắn tạm thời dứt bỏ phiền não, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.

Ba Dung Thượng Nhân rốt cuộc lộ ra tươi cười, hắn mừng rỡ hỏi: " Có thể đem Nguyên Giới cho chúng ta hay không?"

Thiên Cô nhàn nhạt nói: " Không được."

Ba Dung Thượng Nhân vừa lộ ra vẻ tươi cười nhất thời đọng lại trên mặt. Cách Lỗ Hách tức giận đến hai mắt đỏ lên, hắn tựa hồ đang kiệt lực nhẫn nại, chậm rãi nói: " Chúng ta là có hiệp nghị, chẳng lẽ Nguyên Cổ Thượng Nhân muốn phản lời hay sao?"

Lý Cường phát hiện, Ba Nạp Cổ tiên nhân này thật sự không am hiểu đàm phán, bọn họ chỉ chú ý vấn đề của mình, về phần đối phương có yêu cầu gì, bọn họ căn bản không chịu suy nghĩ.

Nếu dựa theo ý tứ của Lý Cường, Nguyên Giới dứt khoát tống cho bọn hắn, hắn không thèm quản việc này, nhưng bây giờ hắn cũng cảm giác được, nếu để cho Ba Nạp Nhân khống chế Nguyên Giới, đối với tu chân giới mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt. Hắn rất sáng suốt bảo trì trầm mặc.

Thiên Cô lắc đầu, cười nói: " Tự có người đến mở ra, ngay cả ta cũng không dám đòi Nguyên Giới, hắn là người được tuyển định làm Nguyên Giới Chi Chủ, cho ngươi Nguyên Giới…ngươi biết cách mở ra hay sao?"

Ba Dung Thượng Nhân và Cách Lỗ Hách Thượng Nhân vẻ mặt đỏ bừng, bọn họ đương nhiên hiểu được ý tứ của Thiên Cô, mặc dù Thiên Cô không có trực tiếp nói bọn họ không biết tự lượng sức mình, nhưng ý tứ lại rất minh xác.

Ba Dung Thượng Nhân ngạnh cứng hỏi: " Xin hỏi ai là Nguyên Giới Chi Chủ?"

Xích Minh gấp gáp nhảy ra, lớn tiếng kêu lên: " Là ta!"

Thiên Cô, Thanh Đế và Bác Tụ Thượng Nhân đồng thời trừng mắt nhìn hắn, Xích Minh giống như bị ba cây búa lớn bổ trúng, cuống quýt bổ sung: " Ách…ta là lão Nhị!"

Lý Cường " phốc xích" một tiếng, vội vàng cúi đầu.

Thiên Cô chỉ vào Lý Cường nói: " Hắn là Nguyên Giới Chi Chủ."

Lý Cường lộ ra thần sắc xấu hổ, nói: " Thật ngại quá, không nghĩ qua có được Nguyên Giới, ách, này…cái..kia..các ngươi cứ nhìn mà làm đi…"

Thanh Đế cười nói: " Ngươi thật sự là không biết phúc…được rồi, các vị còn gì muốn nói nữa không? Nguyên Giới mở ra, ta xem nên rời khởi Hâm Ba xa một chút, đến địa phương trống trải một chút đi."

Ba Dung Thượng Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, một hồi lâu hít dài một hơi, nói: " Ai, nếu các ngươi đã an bài rồi, được thôi, chúng ta chỉ có thể tuân theo."

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân há mồm nhưng lại không nói gì, trong lòng hắn đang suy nghĩ, đợi sau khi Nguyên Giới mở ra, chuyện của Ba Nạp Nhân không tới phiên Lý Cường đến quản nữa. Hắn còn không có ý thức được, chỉ cần Lý Cường mở ra Nguyên Giới, thì hắn có thể nắm giữ tất cả tính mạng sinh tồn và diệt vong của Nguyên Giới.

Bột Bối Tư Thượng Nhân không có ý kiến gì, hắn thầm nghĩ có thể yên tĩnh tiềm tu, Ba Nạp Nhân chỉ cần có thể tiếp tục sinh tồn là được. Bác Tụ Thượng Nhân phân phó nói: " Thiên Chân, Thiên Thú, các ngươi về trước đi, chúng ta làm xong xuôi sẽ đến."

Thanh Đế dặn dò Phạm Khải Thiên Quân và Lệ Cấm Thiên Quân lại gần, để cho bọn họ mang theo Xích Minh, Hiên Long, Đức Lưu Hành, Cô Tinh, Xích Vật Ngữ và Kiền Thiện Dong mấy người cùng đi đến chỗ Thiên Thú.

Không đợi Xích Minh kháng nghị, Lệ Cấm Thiên Quân đã đi tới, dìu bả vai Xích Minh, cười hì hì nói: " Đi theo sư thúc, ta còn muốn nhìn một chút lần này sư điệt có được bảo bối gì." Hắn không một tiếng động đã cấm chế Xích Minh.

Thương cảm Xích Minh một câu cũng không nói nên lời, đã bị Lệ Cấm Thiên Quân kéo đi.

Thiên Cô nói: " Nếu không cho các ngươi tham gia lần mở ra của Nguyên Giới, các ngươi nhất định cảm thấy trong đó có chuyện, như vậy đi, do ba người các ngươi đại biểu Ba Nạp Nhân tham gia việc mở ra Nguyên Giới. Vấn đề của Ba Nạp Nhân sau khi giải quyết, hy vọng Ba Nạp Nhân các ngươi không nên xuất hiện tại thế giới này nữa, hiểu chưa?"

Ba Dung Thượng Nhân bị Thiên Cô ép tới không chút biện pháp, hắn hậm hực: " Chẳng lẽ Cổ tiên nhân chúng ta cũng không thể xuất hiện tại thế giới này hay sao?"

Thiên Cô nói: " Các ngươi? Ai quản được các ngươi? Các ngươi thích đi đâu cũng được."

Cách Lỗ Hách Thượng Nhân bay trở về đám Cổ tiên nhân kia, ước chừng giải thích chuyện Nguyên Giới mở ra. Ba Dung Thượng Nhân và Bột Bối Tư Thượng Nhân huyền đứng ở không trung thấp giọng thương lượng cái gì, Bột Bối Tư Thượng Nhân tựa hồ đang khuyên giải Ba Dung Thượng Nhân. Ba Dung Thượng Nhân lộ ra bộ dáng không thể tránh được, có vẻ thập phần uể oải, vận mệnh của tộc nhân thao khống trong tay người khác, hắn thật sự là không cam lòng.

Lý Cường đưa mắt nhìn Thiên Chân mấy người rời đi, hắn thật sự nhịn không được nữa, chuyện nơi này rất nhanh sẽ chấm dứt, dục vọng hồi hương càng bành trướng cực độ trong lòng, đột nhiên dũng khởi rất nhiều kỷ niệm, mãnh liệt thiêu đốt trong tim hắn. Hắn cảm thấy ở chỗ này trì hoãn quá nhiều thời gian, nhịn không được thúc giục nói: " Sư tôn, chúng ta đi."

Đoàn người trong hào khí không chút khoái trá kết thúc nói chuyện với nhau. Ba Dung Thượng Nhân mang theo đám người đi tới phụ cận Hâm Ba nơi một tinh cầu nhỏ, đó là địa phương do Hắc Thánh Vệ thủ hộ Hâm Ba Cổ Thần Tàng, thiết trí một truyền tống tiên trận, từ truyền tống tiên trận này có thể trực tiếp đi tới bên ngoài Hâm Ba Giác, đây là một truyền tống trận chỉ có thể xuất mà không thể tiến vào.

Truyền tống tiên trận ra ngoài là trung tâm Hâm Ba Giác, Lý Cường đi ra liền lập tức truyền âm nói: " Sư cô, làm sao mở ra Nguyên Giới?"

Thiên Cô cười truyền âm nói: " Hay, chính là thần linh huyền mở ra Bối Dã Đan Đỉnh, đó là pháp quyết thông dụng, hiểu chưa?"

Lý Cường không nghĩ tới lại đơn giản như thế, thần linh huyền mở ra Bối Dã Đan Đỉnh hắn rất quen thuộc. Trong lòng hắn còn có một nghi vấn, lại truyền âm hỏi: " Thiên Cô, lúc đầu tại sao lại thu hồi Bối Dã Đan Đỉnh?"

Thiên Cô cũng truyền âm nói: " Bởi vì ta cũng không nghĩ tới ngươi có thể thuận lợi tu luyện ra Thất Tập Đan, ba khỏa thần đan cuối cùng đối với ba người chúng ta ý nghĩa thật lớn…ân, ngươi có phải không nỡ hay không?"

Lý Cường có gì mà không nỡ, hắn truyền âm nói: " Không có không nỡ, thần đan đối với ta tác dụng không lớn."

Thanh Đế nói: " Ở chỗ này mở ra đi, nhớ kỹ hết thảy việc phát sinh." Hắn đặc biệt nhắc nhở Lý Cường một câu.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Chúng ta thối lui một khoảng cách, uy lực khi Nguyên Giới mở ra rất lớn."

Thiên Cô cũng nói: " Đúng, phải lui xa một chút." Nàng hướng ra phía ngoài bay đi, Ba Dung, Cách Lỗ Hách, Bột Bối Tư không thể làm gì khác hơn là rời đi theo.

Thanh Đế nói: " Ngươi chờ chúng ta phi xa một chút rồi khải động, nhớ kỹ, thuận theo tự nhiên! Ngươi không cách nào kháng cự được lực đánh sâu khi Nguyên Giới mở ra." Hắn lại dặn dò một câu, rồi cùng Bác Tụ Thượng Nhân rời đi.

Rất nhanh chung quanh không một bóng người, Lý Cường gãi gãi đầu, tự nhủ: " Chạy thật nhanh, ai, sớm biết thì đã đưa Nguyên Giới cho tiểu Minh rồi…" Bất quá trong nội tâm sâu trong của hắn cũng tràn ngập tò mò với Nguyên Giới, hắn nghĩ không ra giọt nước nho nhỏ này không ngờ lại là một giới.

Hắn lấy ra Nguyên Giới, để qua không trung, hai tay bắt đầu kháp động thần linh huyền mở ra.

Một đạo kim quang bắn vào trên Nguyên Giới, Lý Cường phun ra ba ngụm thần dịch lực liên tục, trong phút chốc, thần dịch lực trong cơ thể giống như nước thủy triều dũng xuất, Nguyên Giới phát ra quang hoa chói mắt, vang lên một thanh âm vỡ tan thanh thúy.

Trong lòng Lý Cường kêu khổ không ngừng, hắn hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, bốn phía đều là quang hoa chói mắt, cảm giác này giống như là uống rượu say, nhìn cái gì cũng là mơ mơ màng màng. Ngay sau đó, vô số cảnh tượng bay qua trong đầu, hắn cảm thấy giống như mình nằm mộng, có rất nhiều cảnh tượng trong mộng làm cho không ai hiểu được gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Cường đột nhiên tỉnh táo lại, hắn mờ mịt nhìn tinh không xa lạ, trong lòng có chút rét lạnh, nghĩ thầm: " Nơi này chẳng lẽ là Nguyên Giới?"

Lại sau một lúc lâu, hắn nhìn nữa, lại nhìn cảnh sắc chung quanh, phảng phất như hết thảy nơi này đều nằm trong lòng.

Tâm niệm khẽ động, hắn đã rơi vào một tinh cầu, lại động niệm, hắn lại xuất hiện tại một tinh cầu khác, kỳ quái tinh cầu nơi này tất cả đều chỉ là bùn đất và tảng đá, không có thực vật và động vật gì.

Lý Cường lại nhớ quê hương, nghĩ thầm: " Nơi này thật sự không thú vị, nếu giống như ở nhà thì tốt quá rồi."

Chỉ một niệm động như thế, cảnh vật trước mắt nhất thời đại biến, núi non chậm rãi mọc lên, vô số thực vật từ trên mặt đất sinh trưởng, trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen, chỉ chốc lát sau, một trận mưa to từ trên trời giáng xuống.

Lý Cường trợn mắt há hốc mồm nhìn, không qua bao lâu, cả tinh cầu trở nên sinh cơ bừng bừng, hoàn toàn thay đổi.

Nguyên Giới to lớn, ngoài dự đoán của Lý Cường, nhưng mặc kệ Nguyên Giới rộng đến bao nhiêu, hắn chỉ cần vừa động niệm, có thể đi tới bất cứ ngõ ngách nào.

Hắn bây giờ hoàn toàn hiểu được, tại sao Thiên Cô nói tại Nguyên Giới nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, bởi vì tại Nguyên Giới, chỉ cần mình nghĩ ra điều gì thì đều có thể nhìn thấy. Đây hoàn toàn siêu ra khỏi sự hiểu biết của Lý Cường.

Lý Cường thử lập ra một cung điện thật lớn ở một viên tinh cầu, chỉ ngắn ngủn một hồi, một tòa cung điện thật lớn kiểu phương đông vô cùng đặc sắc đã xuất hiện trước mắt.

Hắn bị chính năng lực của mình làm hoảng sợ, ngây ngốc hồi lâu hắn hung hăng vỗ mình một cái tát, âm thầm nghĩ: " Chỉ cần cảm tưởng, tại Nguyên Giới cơ hồ cái gì cũng có thể thực hiện." Hắn dùng sức lắc đầu, nghĩ thầm: " Ta làm sao đi ra ngoài đây?"

Đứng ở bên trong cung điện, Lý Cường có chút không biết làm sao, hắn hồ đồ đi vào Nguyên Giới, rồi làm sao đi ra ngoài hắn cũng mơ hồ không rõ.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư, cùng thời gian, vô số ý niệm trong đầu lướt qua, hắn rất nhanh hiểu được hết thảy Nguyên Giới, mặc dù còn không thể hoàn toàn giải thích, nhưng hắn đã không nghi ngờ tính chân thật của Nguyên Giới nữa.

Lý Cường đánh ra một thần linh huyền, sau một trận ba động, hắn một lần nữa trở lại Hâm Ba Giác.

Thiên Cô mấy người còn đang đợi ở đó, nhìn thấy Lý Cường đi ra, lập tức vây lại.

Thiên Cô nói trước tiên: " Chúc mừng, chúc mừng, sư điệt cũng đã là chủ nhân một giới."

Tiếp theo, Thanh Đế và Bác Tụ Thượng Nhân cũng hướng hắn chúc mừng.

Lý Cường theo thói quen chắp tay nói: " Cùng vui, cùng vui…ách…" Lập tức cười khổ nói: " Cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ mở ra."

Ba Dung Thượng Nhân, Cách Lỗ Hách Thượng Nhân và Bột Bối Tư Thượng Nhân đồng loạt tiến lên thi lễ, Ba Dung Thượng Nhân nói: " Mời Nguyên Giới Chi Chủ chiếu ứng Ba Nạp Nhân nhất tộc chúng ta."

Trong lòng Lý Cường nói: Có ai nguyện ý làm Nguyên Giới Chi Chủ đâu?

Hắn gật đầu nói: " Ta sẽ chiếu ứng, nhưng làm sao ta mới đưa được Ba Nạp Nhân nhất tộc thiên nhập Nguyên Giới?"

Đọc truyện chữ Full