DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 49: Hí sái Côn Bằng

( Giỡn Côn Bằng )

Vào lúc xuyên qua phổi lên đến mỏ Côn Bằng, Phong Vân Vô Kị đột nhiên phát lực, nhanh như chớp giật lao ra bên ngoài, gần như cùng lúc đó, trời đất đảo ngược, Cái mỏ sắc nhọn khổng lồ của Côn Bằng đang mở rộng nhanh chóng đóng lại, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kị rõ ràng vượt qua dự liệu của Côn Bằng, chỉ cách một chút, giúp Phong Vân Vô Kị trượt ngang người, từ khe hở thoát ra.

"Tiểu tử con người giảo hoạt thật!" Tiếng thét giận dữ của Côn Bằng vang trên vạn thước không trung.

"Hừ, sớm biết ngươi nhất định không có lòng tốt đến thế, trong đó tất tố thủ cước, quả nhiên như ta sở liệu." Phong Vân Vô Kị đầu cũng không hồi bay ra phía ngoài, sau lưng Côn Bằng thân thể gần che kín bầu trời truy sát không bỏ, vừa bay vừa thu nhỏ cơ thể.

Lúc trước đã nói qua, trong phi cầm Côn Bằng có tốc độ nhanh nhất, khi hoá thành chim, gọi là Đại Bàng cánh vàng, tính tình hung dữ, không chịu được chút uỷ khuất nào. Phong Vân Vô Kị tàng thân trong cơ thể nó, đoạt đi một viên nội đan, lại hấp thu đi nhiều tinh hoa các nội đan khác, bằng tính tình hung dữ của Đại Bàng sao có thể dễ dàng tha cho y, sớm đã có ý định, vào lúc y ra ngoài, lợi dụng cái mỏ sắc nhọn vô cùng cứng rắn nghiền nát, chỉ bất quá, Phong Vân Vô Kị cao tay hơn một trù, xuất kì bất ý nhanh hơn một bước, thoát thân ra ngoài.

Bằng năng lực khống chế lực gió trong thiên địa của Côn Bằng, đuổi theo Phong Vân Vô Kị gần như không tốn chút sức lực nào, trước sức mạnh của vua tốc độ trong đất trời này, gần như không có ai dám cùng nó đề đến hai chữ tốc độ, đó đơn giản là múa rìu qua mắt Lỗ Ban.

Mắt thấy cặp mỏ sắc nhọn của Côn Bằng mở ra sắp cắn Phong Vân Vô Kị , vào lúc ấy, lại nghe Phong Vân Vô Kị bình đạm nói ra sáu chữ 'Liễu Nhứ Tuỳ Phong Thân Pháp', sau đó thân thể y liền không như bình thường, trở nên cong cong, mềm mại như một chiếc lá mỏng manh.

Đôi mắt Côn Bằng loé lên ánh hung ác, mỏ sắc mổ xuống, không ngờ không trúng, sát sạt lướt qua dưới người Phong Vân Vô Kị , nhưng Phong Vân Vô Kị liền như một cành liễu, khẽ rung lướt đi.

Côn Bằng tính tình thẳng thắn, tự nhận tốc độ thiên hạ đệ nhất, sao tin vào sự thật này. Dọc đường mổ, quắp, chộp, ném, quét, các loại thủ đoạn dùng mãi không hết, nhưng rõ là nhìn thấy tiểu tử kia ngay bên miệng, chỉ có lệch một chút, là không cắp trúng hắn. Đáng giận nhất là, trên mặt con người kia bình đạm như không, thật quá đáng ghét, thực là một sự mỉa mai coi thường .

"Bản tôn không tin, thu thập không nổi ngươi một tên con người nhỏ nhoi." Côn Bằng đột ngột ngưỡng cổ phát ra một tiếng hót lanh lảnh vang tận trời cao, sau đấy toàn thân bừng bừng lửa đỏ sắc vàng, hoá thành một đạo kim quang ở tít trên cao, lúc bay xuống thì, Côn Bằng khổng lồ đã biến thành một thiếu niên trắng trẻo đẹp đẽ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, răng trắng sáng, mũi thẳng, thật là một công tử tuấn tú, chỉ là, công tử ấy lại có khuôn mặt hung dữ.

"Lần này ta xem ngươi còn chạy thế nào." Côn Bằng tự nghĩ một miệng hai vuốt không bằng hai chân hai tay, lần biến hoá này, là vô cùng tin tưởng, thề muốn bắt được tên con người đáng ghét này.

Yêu ma, tuổi đủ cao, biến hoá thành người là bản năng, Côn Bằng ở trong biển Minh Ngục đã vài trăm triệu năm, sớm có thể biến hoá, nhưng luôn quen hình thái bản thể Côn Bằng, lúc này bị Phong Vân Vô Kị bỡn cợt, tự nhận là do thân quá lớn, lần này hạ quyết tâm, biến hoá thành người, bắt lấy y.

Côn Bằng có ý định là, không quản ngươi tránh né thế nào, chỉ cần bắt được ngươi , bằng vài trăm triệu năm tu hành của ta, đối phó ngươi còn không nắm chắc trong tay, tất nhiên chênh lệch là rõ như vậy, khoảng cách vài trăm triệu năm công lực, đủ để hắn dễ dàng giết vài chục đến cả trăm đối thủ có tu vi như con người trước mắt kia rồi.

Phong Vân Vô Kị luôn theo dõi Côn Bằng, bằng thân pháp Liễu Nhứ Tuỳ Phong đối phó tấn công của Côn Bằng, như vậy cũng có chỗ tốt, là con Côn Bằng tính tình vô thường này có cử động gì khác lạ, lập tức có thể phát hiện, cũng tiện ứng phó. Mắt thấy Côn Bằng vốn giang cánh dài không biết mấy ngàn mấy vạn dặm, che kín bầu trời không ngừng thu nhỏ cơ thể , đến cuối biến thẳng thành hình người.

Sau lúc kinh ngạc ban đầu, Phong Vân Vô Kị lại cười , thần thái rất tiêu sái, bình tĩnh, cất tiếng nói: "Yêu cầm ngươi, nguyên là giống nhanh nhất trong thiên hạ, nếu biến hoá thân chim, ta tự nhận tốc độ không bằng, cũng không dám toàn lực chạy trốn, nhưng ngươi tự tác thông minh biến hình người, lại còn là một thiếu niên tuấn tú, ha ha... ... , vậy ta không đợi nữa chỉ có chạy trước đây."

Hết lời, quay đầu, như chớp giật hướng truyền tống môn cách ngàn trượng phía xa đang có ma khí ngút trời, đen nhẻm không rõ nguyên vật liệu, khắc đầy phù văn bay tới. Vừa rồi tuy tấn công của Côn Bằng lợi hại, nhưng có thân pháp Liễu Nhứ Tuỳ Phong, căn bản không tốn nhiều tinh thần, do vậy còn có sức dùng thần thức tra xét tình huống trong khu vực vài nghìn dặm. Sớm từ lúc trong bụng Côn Bằng, y tra xét ra , phía dưới là cổng truyền tống của ma giới. Muốn chống lại con Côn Bằng đã sống hơn trăm triệu năm này không cần nghĩ nữa, chọn lựa duy nhất chỉ có một đường chạy trốn.

Côn Bằng hoá thành thân người, khống chế gió trong thiên địa kém xa chân thân Côn Bằng, ngoài ra mới biến thành thân người, đối với thân thể không quen thuộc,chút thời gian để thích nghi, đã giúp Phong Vân Vô Kị bay được xa vài ngàn thước.

"Khốn kiếp, quay lại cho bản toạ! Con người hèn yếu, có bổn sự đừng chạy! " Côn Bằng vội vã, trên đường đuổi theo, Côn Bằng này là dị chủng trong trời đất, bản thân đã rất có linh tính, cũng chỉ công phu trong chớp mắt, đã quen với thân xác con người. Khống chế lực gió, tấn tốc bay hướng tới Phong Vân Vô Kị .

Côn Bằng ngay cả biến thành thân người, sức khống chế gió trong thiên địa kém hẳn, nhưng không hổ là vua tốc độ, tốc độ bay tuy không bằng chân thân, nhưng cũng nhanh hơn Phong Vân Vô Kị một chút , dẫu vậy khoảng cách vài ngàn thước, bằng vào chênh lệch tốc độ có một chút ấy, trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp.

Mắt trông thấy không xa một cánh cửa lớn cao tận mây, khí đen vây quanh trước mắt, Côn Bằng hơi động não, đã hiểu ra chủ ý của Phong Vân Vô Kị .

"Khốn kiếp! Vô sỉ! Ti bỉ!" Côn Bằng gần như nghiến nát răng, khuôn mặt co giật. Mắt thấy Phong Vân Vô Kị hoá thành một đạo ánh sáng, lao nhập vào đám thủ vệ ma tộc xấu xí ở cổng truyền tống phía dưới, Côn Bằng cuối cùng hạ quyết tâm, khẽ lắc người, biến lại thành con chim lớn Côn Bằng khổng lồ, chốc lát xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian, đừng lại ngay trước cổng truyền tống cao lớn, đôi cánh vẫy nhẹ, đám ma tộc ngay gần cổng truyền tống bị một luồng gió mạnh thổi bay đi, một loạt tiếng động xương cốt gãy nát đập vào tai, liên miên bất tuyệt truyền lại.

Côn Bằng trên không khẽ lắc lần nữa, lại biến thành một thiếu niên tuấn tú, từ từ hạ xuống, đôi mắt màu vàng kim quét qua, thu tận vài chục vạn ma tộc vào đáy mắt, nào đâu có Phong Vân Vô Kị ? Nhưng Côn Bằng thiên sinh thông tuệ, không phải đám yêu thú cấp thấp có thể bằng, chớp mắt đã hiểu tên con người kia, nhân lúc hỗn loạn chui vào đám ma tộc, trong lòng liền có ý định.

"Các ngươi từng tên một, ai cũng không được lại gần cổng truyền tống, lại gần một chút, ai không nghe lời, bản tôn ăn thịt nó. Xếp hàng vào, đợi bản tôn tra xét, xem tên con người có trốn trong đám các ngươi không." Tiếng Côn Bằng ầm ĩ vang vọng khắp nơi ở cổng truyền tống nơi biên duyên ma giới ... ...

Đọc truyện chữ Full