(Cảnh giới Kiếm Hoàng)
Grừ! Thái Cổ Ma Viên hấp nạp sức mạnh vô cùng vô tận của các vì tinh tú, toàn thân chốc lát biến thành đỏ máu, thân hình lớn lên, không ngờ một lần nữa vươn cao thêm vài ngàn trượng, thân hình vốn đã cao đến hãi người, đã biến trở thành gần như chống trời đạp đất.
Một luồng gió lớn cuồng bạo nổi lên ở chu vi ngàn thước quanh thân người Thái Cổ Ma Viên, con Thái Cổ Ma Viên khuôn mặt hung ác, thậm chí đáng ghét, chợt một chân đạp mạnh xuống, trong phạm vi ngàn thước, mặt đất như sóng biển nổi lên, sau đó từng khối đá vỡ mang theo ánh sáng màu đỏ máu phá không bắn ra, như mưa lớn ngập trời bắn tới những vũ giả Thái Cổ.
Bao quát Phong Vân Vô Kị bên trong, toàn bộ đều ở trong phạm vi vụn đá tấn công. Mắt thấy đá vụn với khí thế vạn quân bắn tới, Phong Vân Vô Kị trong lúc đó đột nhiên như ngộ được điều gì, bất giác đưa tay phải ra, mở lòng bàn tay, tà tà đối chuẩn với bên dưới.
Ầm!
Một luồng sức mạnh vô hình như đón lấy đám đá vụn số lượng lên đến hàng ngàn vạn đang bắn tới, sau đó mọi người chấn kinh nhìn thấy mưa đá màu máu như trải đầy mặt đất không ngờ dừng lại một cách kì dị. Thời gian dừng lại không lâu, tối đa không vượt quá một khắc, sau đó lại bằng tốc độ cũ bắn tới.
Binh binh binh!!!
Một loạt âm thanh vật cứng xuyên qua cơ thể truyền lại, từng trận kêu thảm không ngớt trong tai. Bằng sức mạnh của con Thái Cổ Ma Viên này, mượn sức mạnh của tinh tú phát ra một kích này, tuy sức mạnh đã bị phân tán, nhưng dù như vậy, sức mạnh ấy đã siêu việt một cao thủ Thái Cổ phổ thông.
Không kịp chống đỡ, hàng trăm vũ giả bị đá vụn xuyên người mà chết, hàng ngàn vũ giả thụ thương. Đa số người trong giây phút cuối bay lên cao, hiểm hóc né qua một kích ấy.
"Ha ha ha ..... Ta hiểu rồi, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra đó là cảnh giới Kiếm Hoàng!" Một trận cười điên cuồng đột nhiên truyền ra bốn phía, mọi người vọng theo tiếng cười, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị toàn thân đầy máu, vừa rồi gián tiếp giao thủ, làm y bách khiếu xuất huyết, uy nghiêm của Thái Cổ Ma Viên không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Nhưng Phong Vân Vô Kị thụ trọng thương như vậy, ngược lại lại không biết sao cười lên, cười càng lúc càng lớn, mọi người cũng kì lạ, thầm nhủ, người này không phải điên rồi chứ.
Phong Vân Vô Kị đứng giữa không trung, tiếng cười càng lúc càng lớn, mà khí thế trên thân y cũng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng kinh người, đợt trước mạnh hơn đợt sau, đến lúc cuối mọi người tại tràng đều cảm thấy một cơn cuồng phong bằng kiếm khí, không thể không lùi lại.
Mây đen trên trời tụ lại, trời đất tối sầm, gió lớn nổi lên, cát bụi mù mịt. Một người ở giữa đất trời cười lớn, lộ ra thái độ ngạo nghễ.
Chợt nghe thấy một tiếng 'Rắc', như có gì đó bị vỡ vụn, lại như có gì đó phá vỏ chui ra, ai cũng không biết là chuyện gì.
Lão già gầy gò áo đen tán thán nói: "Trong đất trời này, cuối cùng đã có một vị Kiếm Hoàng rồi!"
Đinh đinh đang! Hàng vạn trường đao trong tay các chiến sĩ Đao vực không ngừng run rẩy, như bị một sức mạnh vô hình áp chế, một luồng gió nhẹ thổi qua. Khắp bốn phía, cây cỏ những nơi cuộc chiến chưa tới hốt nhiên tà tà chỉ hướng Phong Vân Vô Kị , chốc lát, hàng trăm triệu lá cây, cỏ rời thân cây bắn ra, như tên rời cung, dày đặc bắn tới chỗ Phong Vân Vô Kị .
Từ trên không nhìn, lấy chiến trường làm trung tâm, bốn phía dày đặc chấm đen bay lại, giống như triều dâng, mây đen trên trời cũng không ngừng tụ lại, hình thành một cơn lốc.
Tiếng cười của Phong Vân Vô Kị chợt ngừng, trên mặt bình tĩnh, hai ngón tay phải trái chỉ thẳng, hướng về đằng sau rồi lại dẫn hướng về trước thân Thái Cổ Ma Viên khẽ vung. Hàng trăm triệu lá cây mang theo tiếng kiếm sắc phá không, đâm vào thân thể khổng lồ của Thái Cổ Ma Viên.
Ầm! Những chiếc lá dưới sự khống chế của Phong Vân Vô Kị ở cảnh giới Kiếm Hoàng, so với kiếm sắc thật không khác là bao, nhiều kiếm nhọn đâm vào trên thân Thái Cổ Ma Viên, ngay cả khi nó đã hấp dẫn sức mạnh của tinh tú, có năng lực mạnh hơn hàng chục lần, cũng đau đến không ngừng kêu gào, chực muốn lao về phía trước, đối phó với con người nhỏ bé kia. Liền thấy Phong Vân Vô Kị một lần nữa mở hai cánh tay, trong phương viên ngàn thước, đến hàng vạn mảnh đá dưới một sức mạnh vô hình khống chế, tập trung đánh vào đầu của con Thái Cổ Ma Viên.
Grào!
Đầu não không bằng được thân người, yếu ớt hơn nhiều, nhiều mảnh đá uẩn hàm kiếm khí đánh trúng đầu Thái Cổ Ma Viên, ngay cả nó da thô thịt dày, cái đầu cũng bị choáng váng, nhưng còn chưa xong. Phong Vân Vô Kị lại vung tay một lần nữa, lần này, không ngờ là trường đao trong tay các chiến sĩ Đao vực không ngừng run rẩy, đột nhiên 'Veo' một tiếng, phá không bay đi.
Cảnh giới Kiếm Hoàng, trong thiên hạ trừ cảnh giới Đao Hoàng trở lên, căn bản không vật gì có thể chống lại, đao kiếm đều nằm dưới sự sai khiến.
Đôi tay vung lên lần nữa, gần vạn thanh trường đao bằng thép như tên rời cung, nặng nề đánh vào trên đầu con Thái Cổ Ma Viên. Lần này, Thái Cổ Ma Viên phát ra một tiếng kêu đau rầm trời.
Đợt tấn công thứ ba còn chưa kết thúc, Phong Vân Vô Kị miệng mang theo một nụ cười nhạt, đợt tấn công thứ tư đã xuất thủ.
Hai tay dang ngang, như đôi cánh mở ra, trái phải hai bên, dày đặc kiếm khí sáng chói xếp hàng ngay ngắn, xuất hiện trên không trung, nhìn xa xa, tựa như hai bên Phong Vân Vô Kị dài ra một đôi cánh ánh sáng có sải cánh hàng ngàn thước.
Vung tay một lần nữa, hàng vạn thanh kiếm dài ba xích do khí tạo thành xuất hiện trên không trung một lần nữa phóng ra.
Thái Cổ Ma Viên sanh tính biết tránh hung tích cát, nhưng đối diện với những thanh khí kiếm theo sát như hình với bóng này vốn không thể né tránh. Trong đôi mắt lần đầu xuất hiện vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt nhìn Phong Vân Vô Kị lộ ra vẻ cầu khẩn.
"Bỏ đi, vốn cùng ngươi ngày trước không oán, ngày nay không cừu, hà tất giết chóc nhiều như vậy!" Phong Vân Vô Kị nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Thái Cổ Ma Viên, cuối cùng thở dài, tay khẽ vung, hàng ngàn vạn thanh kiếm vô thanh vô tức biến mất trước thân Thái Cổ Ma Viên ba xích.
Chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh! Ai cũng không ngờ được, cao thủ kiếm đạo trẻ tuổi ấy không ngờ mạnh đến thế!!
Người Đao vực tính ra là đối với y hiểu rõ nhất, nhưng cũng không ngờ y trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thực lực tăng lên như vậy.
"Phong Vân Vô Kị !"
Có người kêu lên. Vừa rồi mọi người đều ứng phó con hung vật này, nào có rỗi quan tâm Phong Vân Vô Kị vừa đột nhiên xuất hiện, đến khi có người kêu lên tên của y, lại thấy y lộ ra thực lực mạnh mẽ, lúc này mới rõ, nguyên lai người này là Phong Vân Vô Kị danh truyền thiên hạ.
Nhất thời các loại ánh mắt thể hiện biểu tình khác nhau đều hướng về Phong Vân Vô Kị . Nhưng con Thái Cổ Ma Viên sau khi nếm đòn, như đã trở nên thông minh, không dừng lại, nhân lúc mọi người chấn kinh, trở hai tay, chạy ra ngoài. Tiếng đập đất bình bình bình vang điếc tai.
"Các ngươi còn không đuổi mau, còn không đi, nó chạy mất đấy." Phong Vân Vô Kị chỉ Thái Cổ Ma Viên đang vội bỏ chạy, bình đạm nói. Sau đó liền nghe thấy một trận kinh hô, từng bóng người nhảy lên từ mặt đất, hướng con Thái Cổ Ma Viên đuổi theo. Dụ hoặc của 'Thần Cách' thật quá lớn.
Phong Vân Vô Kị mỉm cười không nói, niềm vui đề thăng cảnh giới tràn ngập trong lòng, ngay cả đối với 'Thần Cách' kia cũng không cảm thấy hứng thú, những thứ có mạnh hơn nữa, tìm được sơ hở, tự nhiên có thể dễ dàng đối phó. Mang theo minh ngộ ấy, Phong Vân Vô Kị , từng bước đi ra phía ngoài.
Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền lại một tiếng kinh hô: "Sư phụ, đợi con!"
Phong Vân Vô Kị chấn động quay đầu, nhìn thấy một cao thủ trẻ tuổi đang chạy tới ......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 52: Kiếm Hoàng chi cảnh
Chương 52: Kiếm Hoàng chi cảnh