DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 73: Ám triều dũng động

"Ngươi là ai?" Đao hoàng trầm giọng cất tiếng, mang theo địch ý tù xa nhìn về phía Tây Môn Y Bắc, sự xuất hiện của kiém khách áo trắng khiến cho Đao Hoàng cảm thấy rất bất an, loại cảm giác này khác với cảm giác vô lực khi đối diện với Kiếm Ma, vị nam tử áo trắng này cấp cho người ta một thứ cảm giác như một thanh kiếm khát máu, tùy thời đều có thể rút ra khỏi vỏ, lỡ không cẩn thận một cái, rất có khả năng sẽ mất mạng trong tay y. Loại nguy cơ này, Đao Hoàng trước giờ chưa hề gặp qua, đó là một cảm giác vô ý thức, Đao Hoàng một lần nữa ngưng tụ toàn thân chân khí, cơ thể khẩn trương cực độ.

Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đao Hoàng một cách lạnh nhạt, sau đó hững hờ đáp:"Tây Môn Y Bắc!"

Tây Môn Y Bắc từng bước từng bước đạp bộ hư không, đi xuyên qua mấy ngàn gã Đao Vực đệ tử, nhưng nơi y sắp đi qua, quàn người dày đặc liền tự động nhường đường, mỗi một người đều căng khẩn thần kinh, khủng hoảng nhìn vào Tây Môn Y Bắc, ngay cả thở cũng không dám thở to.

Tây Môn Y Bắc như đi vào chốn không người, xuyên qua các đám đệ tử Đao Vực, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Kị, cùng với Độc Cô Vô Thương tạo thành một hàng, khiến cho Đao Hoàng cảm giác áp lực đột nhiên tăng lên.

Hai vị tuyệt thế cao thủ, lại thêm một vị Kiếm Hoàng đang sắp hồi phục, dù cho có tu vi như Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy có chịu và uy hiếp.

"Các ngươi đều là những cao thủ ở cảnh giới kiếm hoàng, chẳng lẽ đều muốn lấy hai địch một?" Đao Hoàng lạnh lùng nói.

Phần tóc trên trán của Tây Môn Y Bắc nhè nhẹ tung bay, chậm rãi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn chằm vào Đao Hoàng, trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói: "Nếu như thực sự xem bọn ta là cao thủ, mà không phải kẻ ngốc, thì không nên hỏi loại vấn đề này."

Sắc mặt Đao Hoàng khẽ biến sắc, có chút xấu hổ, ý tứ của Tây Môn Y Bắc đã hiện ra rất rõ, ngươi cũng đã đến tận của nhà của người ta mà giết chóc rồi, lí nào còn cái đạo lí không cho phép đối phương lấy hai chọi một?

Sắc mặt của Ám Vực Ma Quân cũng trở nên rất khó coi, trong lòng không ngừng chửi rủa:"Một cái Kiếm Vực vừa mới thành lập không lâu, lí nào lại có nhiều cao thủ đến thế? Bà mẹ nó, khi ta đến đay thì sao không có ai đề tỉnh ta một tiếng? Chỉ nói là có một tân phi thăng giả vừa tiến nhập Kiếm Hoàng Chi Cảnh mà thôi?!!"

Ngay cả kẻ ngốc cũng thấy tu vi của hai người trước mắt đó tuyệt đối không kém gì Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị, một Kiếm Hoàng có thể tiêu diệt cả mấy vạn người Dạ Tộc, thế ba vị Kiếm Hoàng thì có thẻ tiêu diệt được bao nhieu người?

Mồ hôi lạnh từ trán của người Ám Vực Ma Quân và Ma Vực tứ tướng chảy xuống dầm dề, trên khuôn mặt thô quánh của Lôi ma tướng cũng co rút lại:"Chẳng trách khi sắp bắt đầu đi thì Thủy ma lại đột nhiên quyết định không đi! ...."

Xung quanh trăm trượng của tòa Kiếm Các uy nghi sừng sững, khắp tứ phái đều đầy dẫy người, là Đao Vực, là Ma Vực, là Kiếm Các, nhưng ở trung gian thì lại tạo ra một khoẳng trống bán kính ngàn trượng cự li. Bốn vị tuyệt thế cao thủ đứng thành thế đối lập, tại Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc dùng khí thế giáp công, Đao Hoàng cũng chịu đựng không thấu, khí thế một lần nữa tăng cao, chân khí khuấy động khiến cho hoàng sa cuốn lên cuồn cuộn.

Dưới sự cảm ứng của khí cơ, ba người ai cũng không dám vọng động, khí cơ của mỗi một người đều được điều động tới mức tối cao, nếu như có ai dám động đậy thì sau đó sẽ tiếp lấy một kích thạch phá thiên kinh, trong ba người nhất định sẽ có một người không chết thì cũng bị trọng thương. Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc liên thủ mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng dù sao thì Đao Hoàng cũng đã thành danh nhiều năm, tiến nhập vào hoàng cấp cảnh giới cũng không phải một hai nằm gì, nếu như liều mạng đánh ra một kích, rất có khả năng là sẽ lưỡng bại câu thương, cũng có khả năng là sẽ kéo theo một người, vì thế hai người cũng không dám kinh cử vọng động.

"Đêm nay, rất là nào nhiệt ha! ...." Một thanh âm lạnh nhạt không kém Tây Môn Y Bắc vang lên từ phía sau đám dệ tử Đao Vực, chúng đệ tử Đao Vực đều giật mình kinh hãi, giương mắt nhìn lên thì thấy một nam tử áo tím mắt tím xuát hiện ở bên ngoài mấy trăm thước, ngón tay trắng bóc nhẹ nhàng vuốt ve một thanh tà kiếm màu tím, thanh kiếm này có thân kiếm nùng úc như máu, không biết là đã nhiễm bao nhiêu máu mối có thể biên thành như thế.

Bỗng nhiên -- tử bào nam tử thân hình đột nhiên nhoáng lên, hóa thành một đạo quang ảnh mỏng manh lướt qua trên đầu Đao Vực đệ tử, đến khi xuất hiện trở lại thì tahnh kiếm đó đã nằm hẳn trong tay và đang đâm thẳng vào lưng của Đao Hoàng .…

Tai ngya khi cảm giác người vừa rồi xuất hiện ở sau lưng, Đao Hoàng chẳng khác gì bị nhốt vào trong động băng. Chưởng môn của Tử Tiêu Kiếm Phái – Tử Hoàng, có thật lực không dưới Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị, thành đạo đã mấy ngàn năm trước, người này vừa mới xuất hiện thì cơ hồ đã đạt đến Kiếm Hoàng Chi Cảnh, cực kì lợi hại, càng đáng sợ hơn là người nàu có tu vi cao đến vậy nhưng chẳng hề có phong cách của một cao thủ gì cả, có thể ám sát được thì tuyệt đối không trực diện tấn công! Hắn ta lĩnh đầu Tử Tiêu Kiếm Phái vừa mới xuất hiện thì tự nhien sẽ tiếp thụ được sự quan chú đặc biệt. Đao Vực và Ma Vực đối với những thế lực được kiến lập từ tay cảu người ngoài từ trước giờ chẳng lúc nào không chiếu cố, nhưng hành động của Tử Hoàng khiến người ta phải giật mình, mấy trăm tràng chiến đấu lớn nhỏ với Tử Tiêu Kiếm Phái, nhưng chính diện giao thủ thì ít đến không thể ít hơn được nữa!

Ba người vốn đang bảo trì ở trạng thái cân bằng vi diệu, mắt thấy sự cân bằng này sắp bị Tử Hoàng phá vỡ, trong ba người tất sẽ có hai người bị mất mạng, thậm chí trong mắt của Tây Môn Y Bắc cũng lóe lên một tia sát khí cuồng bạo.

Khi trường kiếm của Tử Hoàng còn cách lưng của Đao Hoàng chưa đầy ba tấc cự li thì hai ngón tay thon thả như đã tồn tại từ tuyên cổ đến nay liền cản ngăn trước Bắc Lạc Tử Tiêu Kiếm, hai ngón tay này chỉ nhẹ nhàng kẹp lại, thì thanh Bắc Lạc Tử Tiêu Kiếm trông chẳng khác gì bị kiềm thiết kẹp lấy, chẳng thể tiến thêm một thốn nào.

"Được rồi, Tử Hoàng chưởng môn, đừa giỡn cũng đến lúc hạ màn rồi, nên thu lại tay đi thôi!" Một thanh âm hùng hậu truyền tới, một khuôn mặt trẻ tuổi đập vào mắt của Tử Hoàng, không ngờ lại là Quân Tử Lan.

Tất cả mọi người đều bị kinh ngốc, dù là người trong Đao Vực cũng sững người ra, ai cũng không thể nghĩ tới, một Quân Tử Lan chỉ biết ỷ trượng vào phụ thân của mình là Đao Hoàng lại có thực lực như thế, chỉ dùng hai ngón tay lại có thể kẹp chặt lấy một kiếm ở kiếm hoàng cảnh giới của Tử Hoàng!

Quân Tử Lan lúc này có khí thế bất đồng với vừa rồi, đó là một loại khí thế mà thượng vị giả mới có , bá đạo mà uy nghiêm, ánh mắt lại càng toát ra thần sắc tang thương.

"Không ngờ là Đao Đế lại giá lâm, chẳng thể trách!" Tử Hoàng cười hì hì, thoát khỏi vô ngã ý cảnh, tay phải thu lại, thu lấy thanh Bắc Lạc Tử Tiêu Kiếm trở về.

"Quân Tử Lan" cũng tựa hồ tịnh không có ý ngăn cản nên cứ để Tử Hoàng thu trường kiếm về, sau đó đạm nhiên nói: "Phàn tâm tư đó của ngưiơi ta cũng biết, ngươi hãy sớm thu lại đi. Dựa vào thật lực của ngươi ít dùng thủ đoạn vẫn hay hơn, suy nghĩ thử xem làm sao lại có thể nhanh chóng thăng nhập hoàng cấp cảnh giới như thế chứ."

"Quân Tử Lan" vừa chuyển thân, đối diện với Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc, mà quay lưng lại với Tử Hoàng nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, chẳng chút lo lắng là Tử Hoàng lại nhân cơ hội này mà xuất thủ.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc lập tức cảnh giác lại, Tên Quân Tử Lan này đột nhiên đại biến thần sắc, tuyệt đối có thực lực đủ để uy hiếp bọn họ, tại thơig khắc này nếu mà xuát hiện một nhân tố như thế, hai người tuyệt đối không nguyện ý.

Một cỗ vô biên kiếm ý đột nhiên triên khai, Phong Vân Vô Kị nãy giờ không có chút động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt bạo phát hai đạo thần quang, cổ kiếm ý vô biên vừa rồi so với khí tức nguyên bổn của Phong Vân Vô Kị cường đại hơn không ít.

Độc Cô Vô Thương lúc này trong lòng chớp động, bên trong cổ kiếm ý này – ông ta cảm thấy một tia khí tức quen thuộc, đó là kiếm ý trong kiếm đạo của bản thân mình, trừ phi bản thân mình vừa chỉ mới dùng một chưởng để truyền kiếm nguyên vào đó, mà y đã có thẻ cảm ngộ ra được kiếm ý của bản thân mình?!! Vừa tưởng đến chỗ này, Độc Cô Vô Thương vừa kinh vừa hỉ, dông thời cũng phi thường chấn động: "Người này mới phi thăng bất quá cũng chỉ có bốn trăm năm, nhưng mà đã đột phá đến Kiếm Hoàng Chi Cảnh, thành tựu này quả không phải là ngẫu nhiên, có được phần ngộ tính như thế, đúng là kinh thế hãi tục."

"Chậm đã…" "Quân Tử Lan" từ trong kiếm ý của Phong Vân Vô Kị cảm thấy một tia sắt khí lẫn địch ý, liền vội vàng ngăn cản nói: "Ta có một đề nghị .…"

Đọc truyện chữ Full