Phong Vân Vô Kị mang theo vị thiếu niên đó từ bên trên đỉnh ốc nhẹ nhang nhảy xuống, tìm lấy một gian khách sạn rồi gõ cửa, bên trong cánh cuae, tiểu nhị lò cái đầu ra, vừa nhìn thấy vị thiếu niên thân thể dính đầy máu liên lập tức rụt đầu vào trong, vừa đóng cửa vừa nói: "Xin lỗi, khách sạn đã đầy rồi."
Phong Vân Vô Kị đưa lấy thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm đưa ra, cánh cửa đó đang bị đóng lại thì cũng không hể đóng lại được nữa.
"Không biết là giờ đây có đầy nữa hay không?" Hai ngón tay búng ra, một tấm ngân phiếu có giá lớn phieu nhiên xạ tới, cắm chặt vào bên trên cánh cửa. Tấm ngân phiếu này là do Phong Vân Vô Kị tùy ý kiếm được ở Minh Dạ Sơn Trang, tuy nhiên là đãtiến nhập vào cảnh giới tích cốc, không cần ăn uống, nhưng dù sao thì Phong Vân Vô Kị cũng vẫn còn những kinh nghiệm trước khi phi thăng, biết được có tiền thì muốn sai thần khiến quỷ cũng đều được, rất nhiều chuyện khi đã có tiền rồi thì lại làm rất dễ.
Quả nhiên, tiêut nhị còn chưa kịp lên tiến thì một thanh âm thương lão ở bên trong khách sạn đã vang lên: "Để y tiền vào đi." Nghe khí thế của thanh âm này thì hiển nhiên là chưởng quỹ rồi. Chưởng quỷ nếu như đã lên tiéng rồi thì tiểu nhị cũng không dám ngăn cản.
Phong Vân Vô Kị bước chân vào trong cánh cửa, vị thiếu niên ở thân sau cứ lẳng lặng mà tiến vào theo.
"Một gian phòng thượng hảo, tìm một thầy lang đến đây, hơn nữa giúp vị huynh đệ này tẩy rửa một phen, sau đó thì chuẩn bị một bàn rượu thịt thượng hảo, ta nghĩ tấm ngân phiếu đó đủ để trae tiền rồi chứ."
"Vị đại gia này, cái đó …." Vẫn là thanh âm của tiểu nhị, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn, thì lại thấy tên tiểu nhị đó đang dùng một tay đang cầm tờ ngân phiếu, không biết làm như thế nào mới ổn.
Phong Vân Vô Kị tùy tay búng ra một đạo chỉ khí, cánh cửa vang lên một tiếng cốc, sau đó tấm ngân phiếu liền rời khỏi cảnh cửa, mắt của chưởng quỹ đột nhiên bừng sáng.
"Tiểu nhị, mau dẫn hai vị khách quan này đến một căn phòng thượng hảo để nghỉ ngơi."
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trên lan can của lầu hai có một hàng nam tử ăn mặc theo lối giang hồ, trong mắt lóe lên một đạo quang mang lãnh lệ, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, khách nhân trên nhị lâu làn lượt biến mất vô ảnh vô tung, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng đóng cửa vang lên.
Hành tẩu giang hò mà, có lẽ võ công không cao, nhưng cũng có một hai chiêu đặc biệt, nếu không thì cung không thể sống lâu được. Chiêu này của Phong Vân Vô Kị sớm đã khiến cho những kẻ có quỷ trong lòng biết rằng món hàng này có gai.
Tiẻu nhị đi trước tiên, hai người Phong Vân Vô Kị đi ở đằng sau, tién vào trongmột vcăn phòng giản đơn nhưng dễ chịu. Kì thật vết thương của vị thiếu niên này cơ bổn là đã đỡ rồi, chỉ là còn chút ngoại thương mà thôi, nhìn vết thương thấy có chút ghê rợn nên Phong Vân Vô Kị mới kêu đại phu cho an toàn.
Một lát sau, một lão tử lưng đeo thùng thuốc đi tới, kiêm tra lại cho vị thiếu niên đó một phen, rửa sạch vết thương, tha thuốc, rồi dùng dây chỉ khâu đoạn vết thương đó lại, Từ đầu chí cuối, ánh mắt của vị thiếu niên đó vẫn là một phiến mang nhiên, cũng không kêu đau, cứ để cho vih lang trung đó mặc sức mà làm.
Lão lang trung đó thực hiện một hồi, sau đó cầm lấy tiền, phân phù những chuyện cần chú ý rồi mới đi. Không lâu sau, phục vụ viên trong khách sạn đã mang lên mấy con gà nướng, một bình rượu, một đĩa thịt chim, mọt đĩa đậu phộng, cung với mấy món rau.
"Nếu như ngươi đói, thì ăn đi, nội thương của ngươi đã được ta trị liệu gần khỏi rồi, ăn thêm một chút rượu thịt, cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến thương thế." Phong Vân Vô Kị mở cánh cửa ra, nhìn ra phía con đường phía dưới và những căn nhà trùng điệp, sắc trời cũng dần dần tối lại.
Vị thiếu niên kia ngồi ngơ ngác ở cạnh giường cả một lúc thật lâu, đột nhiên giống như định hạ quyét tâm gì đó, liền đi đến cái bàn trong phòng khách, nắm lấy một con gà quay đưa lên miệng mà ăn, vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Phong Vân Vô Kị tà tà dựa vào song cửa, sắc trời bên ngoài đã tối, trời mưa lấm tấm, trên đường giường như chẳng có một ai đi lại, chỉ có ánh đèn của những khách sạn lắc lư trong gió, con đường phía dưới rất rộng, từ cánh cửa này mà nhìn ra phía góc quanh, có một cây đại thụ cành cành lá lá chỉa ra xum xuê bao phủ cả một khoảng đất lớn trên mặt đất.
"Ngươi tên là gì?" Phong Vân Vô Kị nhìn ra bên ngoài hỏi.
Vị thiếu niên đó không ngừng ăn uống, ngay đúng lúc Phong Vân Vô Kị nghĩ y không thèm đáp trả thì y đột nhiên ccầm lấy bình rượu trên bàn, uống lấy ừng ực, sau đó chùi mép rồi nắm lấy trường kiếm trên hông và nhảy ra ngoài cửa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Oa!
Bên ngoài cửa truyền lại một tiếng thét lớn, sau đó là mấy giọt máu điểm hồng cánh cửa, trong lòng Phong Vân Vô Kị chớp động, phất ống tay áo một cái, một cổ chân khí cách không tiến nhập vào trong thân thể của vị thiếu niên đó trong tình huống mà y không hề phát giác.
Ở ngoài cưa sổ, mưa càn lúc càng lớn, tiếng kêu tích tích vang lên không ngừng, Phong Vân Vô Kị lẳng lặng hân thưởng cảnh sắc mưa trong tiểu trấn, tại Thái Cổ, những cảnh sắc như thế này căn bổn nhìn không thấy.
Một loạt tiếng múa kiếm trong mưa truyền lại, Phong Vân Vô Kị dò theo âm thanh mà nhìn ra, thì thấy cây đại thụ bên khúc quanh của con đường không ngừng lay động, cành lá không ngừng rớt xuống, ben trong các tán lá aản ẩn thấu xuất điểm điểm kiếm quang.
Phong Vân Vô Kị dùng thần thức lướt qua, thì phát hiện thiếu niên đó đang điên cuồng luyện kiếm bên dưới cây đại thụ, Phong Vân Vô Kị quan sát một hòi thì phát hiện kiếm pháp của vị thiếu niên này quá thiên về phần sắc xảo nhưng độ tinh chuẩn lại không đủ, có thẻ nói là hoàn toàn không nhập cách, kiếm pháp tu tập của môn phái cũng không phải đi theo dường lối chính đạo gì.
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị từ bên trên cánh cửa sổ nhảy xuống, như một chiếc lá không phiêu lãng trên không trung rồi đáp xuống đất, lặng lặng xuất hiện ở sau lưng của vị thiếu niên đó.
Sẹt oành!
Một tiếng sấm vang lên, từ trong tay của Phong Vân Vô Kị xạ xuất cả vạn đạo kiếm quang, lóe lên rồi chợp tắt, kiếm khí cường liệt đó lập tức khiến cho vị thiếu niên kia quay đầu trở lại, chớp chớp đôi mắt mấy cái liền lộ ra quang mang chẳng khác gì dã thú.
"Muốn học võ không?" Phong Vân Vô Kị xoay thân người lại, thuận theo cơn gió đêm mà tiến về phía trước, ở sau lưng vang lên một tiếng rắc, cây đại thụ kia đột nhiên ngã xuống, vô số chiếc lá tung bay, chỉ còn lại một thân cây trần trụi, ngay cả những chiếc cành nhỏ bé nhất cũng được lưu lại.
Những giọt mưa đập vào thân cây, dễ dàng xuyên thấu thành những cái lỗ nhỏ, phiến phiến vỏ cây dần dần được lột ra, lộ xuất một đống bụi bên trong, một kiếm đó không ngờ lại chấn thân cây thành bụi phấn.
Vị thiếu niên đó sững sờ đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa từ trên trán chảy xuống, đột nhiên khom mình quỳ xuống, có chút lờ lợ mở miệng nói: "Sư … phụ…."
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, dừng chân lại: "Ngươi tên là gì?"
"Mộc … Hoán … Nhiên …, sư … phụ … dạy …con!" Thiếu niên đó cúi gầm đầu xuống, nặng nề đập vào bên trên nhưng phiến gạch lát dường ….
Vị thiếu niên này đúng là một kẻ luyện võ cuồng, ở trong môn phái y tựa hồ rất ít nói chuyện, có thời gian là lao vào luyện võ, từ trong tình hình mà y nối chuyện mà thấy, thì tuyệt đối là đã rất lâu không có nói chuyện rồi. Phong Vân Vô Kị nghĩ tới chỗ này, trong lòng không khỏi cảm thấy thương thiếu niên này hơn, bản thân cũng là một võ si võ cuồng a ….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 84: DI CÔ CỦA KHOÁI KIẾM MÔN
Chương 84: DI CÔ CỦA KHOÁI KIẾM MÔN