Sát đạo chi kiếm của Tử Hoàng, khoái kiếm của Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Cửu Kiếm của Độc Cô Vô Thương, thêm vào đó là ý kiếm chi đạo của bản thân, bốn loại kiếm, đại biểu cho bốn loại cực trí của kiếm, loại hợp trận này trong lòng của Phong Vân Vô Kị kham xưng là hào hoa, đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà lúc ban đầu y muốn cực lực tìm đủ bốn người.
Sát kiếm của Tử Hoàng, một khi lơ là để bị cận thân, không chết cũng bị thương, khoái kiếm của Tây Môn Y Bắc dĩ nhiên là đã siêu việt cực hạn của tốc độ, là một loại kiếm đạo truy tìm tốc độ cực hạn, ai cũng vô pháp xem thường, thêm vào nữa là lực phòng ngự cường tuyệt của Độc Cô Vô Thương, phối hợp với thần thức của bản thân, hợp trận hiện nay dù là có đối diện với cao thủ đế cấp, Phong Vân Vô Kị cũng hoàn toàn có tín tâm bác kích một phen.
Đối diện với sự tỏa định tinh thần của bốn cao thủ cấp kiếm hoàng, tren mặt cảu Đao Đế cũng lộ xuất thần sắc ngưng trọng, trên thiên không chớp lóe đao đạo ngân xà, mây đen cuồn cuộn, năm người thì có bốn người bao vây một người ở giữa, ai cũng không dám vọng động.
Phiến thiên đại này dã bị Đao Đế khống chế, nên một khi tiêu hao hết chân lực trong nội thể, tất nhiên là vô pháp từ trong phiến thiên địa này hấp nạp thiên địa nguyên khí dể bổ xung chân khí. Đám người Phong Vân Vô Kị biết rõ cơ hội xuất thủ chỉ có một lần.
Cả thiên địa nhất thời tĩnh lặng trở lại, chỉ có tiếng sấm rì rầm, tiếng đánh giết từ bên dưới chẳng khác gì biến mất khỏi tai của bốn người, nhất thân trường bào của Đao Đế phất phơ phần phật trong gió.
Oanh long!
Một đạo lôi đình từ trên không trung lướt qua.
"Chính là lúc này!" Trong đầu của bốn người cơ hồ đồng thời lướt qua cái ý niệm này, khắp thiên địa đột nhiên trở nên ảm đạm, chỉnh có đại địa đều bị bóng mây bao trùm. Thiên không đại địa duy chỉ có mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ ở phía dưới phát xuất kim sắc quang mang, chẳng khác gì kim thủy bao trùm cả Nam Thăng Bắc Đẩu sơn.
Thiên không chẳng khác gì hợp lại thành một thể, tối den như mực, chẳng khác gì thâm uyên vô tận, thiên tượng kì dị như thế khiến chư nhân đều kinh hãi, đều ngẩng đầu nhìn lên trên một cái.
Thời gian phảng phật như một lần nữa được kéo dài ra.
Một điểm quang mờ nhạt từ sâu trong thâm uyên lóe lên, ròi chỉ trong chớp mắt đã bành trướng rực sáng đến mức không thể tăng gia, chẳng khác gì một đạo sao băng xán lạn mang theo chiếc đuôi ánh sáng lướt qua thiên không, lóe lên rồi tắt. Biến mất trong màn đêm vô tận, nhưng một đạo quang hoa đó lại ấn nhập sâu vào trong mắt của chúng nhân, cả đời khó quên.
Một phiến huyết hoa cơ hồ tại ngay khi đạo quang hoa xán lạn đó biến mất liền bắn ra tung tóe, trong màn đêm phát tán đóa đóa huyết liên từ trên không trung hạ xuống, cho đến thời khắc này, chúng nhân mới hốt nhiên cảm giác thấy thời gian đã lưu chuyển trở lại.
A!
Một tiếng kêu thảm vang lên, thiên không đột nhiên bừng sáng trở lại, Tây Môn Y Bắc hai tay ôm kiếm, chân phải bước lên trên một bước, mũi kiếm đang dính vào trong tay phải của Đao Đế, triệt để khiến cho cánh tay phải đang chống đỡ trước thân của Đao Đế bị chém xẻ ra cho tới tận cổ tay, cuối cùng cắt vào trong xương cổ tay, huyết dịch từ trong cánh tay phun ra như suối.
Đao Đế sắc mặt hung ác, cũng không chịu chỉ trụ huyết dịch đang chảy ra, cơ hồ như ngay trong lúc đó, tay trái nhanh như chớp đánh một chưởng vào ngực của Tây Môn Y Bắc, tả chưởng còn chưa kịp tiếp cận, mà cường liệt đao khí đã phá khai cơ thịt của Tây Môn Y Bắc, một loạt cơ nhục dưới tác dụng của đao khí đã nổ tung ra, huyết dịch loáng một cái đã ứa ra tới mặt da, còn chưa kịp chảy ra thì Tây Môn Y Bắc đã bị một chưởng của Đao Đế chấn bay chui vào trong mặt đất, biến mất không thấy, cũng không biết là đã chui sâu vào trong đó bao sâu.
Trên đường rơi xuống, một phiến huyết dịch trong nội thể của Tây Môn Y Bắc văng ra tung tóe, từ trên không trung rưới xuống mặt đất trong phương viên cả trăm trượng.
Tây Môn Y Bắc cách Đao Đế quá gần, hơn nữa tốc độ phản ứng của Đao Đế quá nhanh, khiến cho Độc Cô Vô Thương căn bổn không kịp giúp đỡ Tây Môn Y Bắc đỡ lấy một chưởng này. Một chưởng giận dữ của Đao Đế, uy lực tuyệt đối không nhỏ, trong lòng Độc Cô Vô Thương không khỏi chấn động.
Kiếm của Tây Môn Y Bắc quá nhanh, nhanh đến mức dù là đã có sự chuẩn bị rồi, nhưng đám người Độc Cô Vô Thương cũng vẫn còn không ngừng chấn kinh, với tốc độ của Tử Hoàng cũng bất quá mới lao đi được ba xích, nhưng kiếm của Tây Môn Y Bắc đã chém đến chỗ của Đao Đế rồi.
Đáng tiếc là kiếm của Tây Môn Y Bắc chỉ chém trúng tay của Đao Đế, cả ba người đều nuối tiếc, nếu như đâm xuyên qua tâm tạng, thì dù Đao Đế có võ công cao hơn đi nữa cũng chắc chắn là phải chết.
Cùng lúc với Tây Môn Y bắc và Đao Đế xuất thủ thì kiếm của Tử Hoàng cũng đã tiến đến mi tâm của Đao Đế, trên thân kiếm một phiến tử diễm, trên mũi kiếm có một đạo kiếm cương sắc bén đang thôn thổ bất định, tiếp ngay sau đó là ngón tay thay kiếm của Độc Cô Vô Thương, tay phải dùng hai ngón tay thay kiếm, trên hai ngón tay xuất hiện một làn kiếm khí độ hai ngón tay tấn tốc kéo dài ra đến độ ba xích, lúc này làn kiếm khí đó đã ngưng thành trường kiếm như thật chất, Độc Cô Vô Thương huy cánh tay phải mọt cái, liền hướng về cánh tay đang bị thương của Đao Đế, mũi kiếm của kiếm khí trực tiếp chém thẳng xuống nơi quan tiết của hai phần xương cổ tay của Đao Đế ….
Oanh! Oanh!
Hai đạo lôi đình đột nhiên từ trên thien không oanh xuống, một đạo oanh kích vào trên kiếm khí của Độc Cô Vô Thương, khiến cho nó bị chấn vỡ, còn một đạo thì oanh lên trên trường kiếm của Tử Hoàng, lô điện chi lực cường đại khiến cho tâm huyết của Tử Hoàng trở nên rạo rực, trường kiếm trong tay không khỏi có hơi khựng lại. Ngay đúng lúc này, trường bào nhuốm đầy máu bên cánh tay phải của Đao Đế phất ra một cái, mang theo một loạt tiếng kim thiết va chạm cuốn lấy trường kiếm của Tử Hoàng, ống tay áo đó chẳng khác gì hóa thành cương thiết vậy, dựa vào độ sắc bén của trường kiếm đó mà nhất thời cũng không thể làm gì được ống tay áo này, cũng không thể rút nó ra khỏi.
Đao Đế dùng mọt chiêu đã đắc thủ, tay trái đưa ra, thanh hắc phong trường đao dĩ nhiên đã hóa thành một đạo hồ quang chém vè phía Tử Hoàng, khi trường đao còn cách Tử Hoàng độ ba xích thì thiên không đột nhiên tối sầm lại, tròng màn đêm đen tựa hồ có một làn ánh sáng lướt qua sau lưng của Đao Đế, sau đó -- trường đao trong tay của Đao Đế liền dừng lại ở trước cổ của Tử Hoàng, chẳng hề động đậy ….
"Nhớ lấy, vĩnh viễn không được quên một kiếm hoàng! …." Thanh âm của Phong Vân Vô Kị từ sau lưing của Đao Đế vang lên, Đao Đế thậm chí là còn cảm giác thấy hơi nóng thổi phà qua bên cổ mình, một cảm giác như bị nhốt vào hầm băng biến bố khắp toàn thân.
Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay của Phong Vân Vô kị tà tà kéo xuống, liền dễ dàng phân thân thể của Đao Đế ra làm hai phần, trường kiếm hơi động đậy một chút thì hai phần thân thể đó đã từ trên thiên không phân ra làm hai phía mà rơi xuống đất ….
Tử Hoàng rút trường kiếm trở về, ngạc nhiên nhìn mặt của Phong Vân Vô Kị một cái, sau đó quay đầu qua, nhìn xuống cặp mắt trừng to ra của Đao Đế ở phía dưới.
"Ông ta chết có chút oan uổng …." Tử Hoàng đạm nhiên nói.
"Đúng thế … biết chiêu kiếm đó, tịnh không chỉ có một mình Tây Môn huynh." Phong Vân Vô Kị cũng đạm nhiên đáp.
Ở phía dưới, chúng Đao Vực đệ tử nhìn thấy Đao Đế triệt để bị phân ra làm hai, liền khủng hoảng triệt để, ai ai cũng chẳng dám chiến đấu nữa, liền bỏ chạy tứ tán.
Tinh tinh tinh!!!
Một loạt thanh kiếm ngân vang lên, trong mắt của Tử Hoàng toàn là sát khí băng lãnh, năm ngón tay trên ban ftay phải hơi xòe ra, chín trăm chín mươi chín thanh tử kiếm ở trên Nam Thăng Bắc Đẩu sơn liền bay lên trên không trung, dưới sự khống chế của Tử Hoàng liền phát xạ như mưa, xuyên qua lồng ngực của mấy chục gã đệ tử Đao Vực.
"Những người này -- có nên tha cho bọn họ trở về hay không? Dù sao thì Đao Vực cũng còn một vực chủ thần cấp, lần này Đao Đế thân vong cũng chỉ là do chủ quan, nhưng thực lực cũng đủ để đối phó với ba người bọn ta rồi. Nếu như chọc giận vị vực chủ có quyền lợi lớn nhất này …." Độc Cô Vô Thương lo lắng nói.
"Dù cho có không giết Đao Đế thì Đao Vực cũng sẽ đối phó với chúng ta, hà huống gì Đao Vực đã giết đến cửa nhà rồi, ý đồ của đối phương đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, chúng ta tự nhiên cũng không còn tất yếu phải nương tay nữa! Có nương tay hay khôn gthì cũng vô pháp cải biến quyết tâm của Đao Vực." Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, tay phải xòe ra, trường kiếm trong tay của các đệ tử Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái liền như thủy triều ập về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị gập tay phải vào lại trong ngực, sau đó phất ra ngoài một cái, đạo đạo thanh âm phá không vang lên, trường kiếm đầy trời liền hóa thành sao băng xạ về phía đám đệ tử của Đao Vực ….
Hoàng kIm Giáp Sĩ của Kiếm Vực và đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái truy sát sau lưng, nhất thời máu chảy thành sông ….
Thần thức lướt qua phía Tây Môn Y Bác, thí y thân thể nhuốm đầy máu, run rẩy từ trong đáy hố đi lên, vừa mới lò đầu ra đã hộc ra một ngụm máu tươi, dám người Phong Vân Vô Kị đều tức thì kinh hãi, đồng thời lao về phía Tây Môn Y Bắc, sáu cánh tay lần lượt dặt vào trước ngực và sau lưng của Tây Môn Y Bắc, kiếm nguyên cuồn cuộn dũng nhập vào trong nội thể y ….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 131: Ánh sáng của một kiếm
Chương 131: Ánh sáng của một kiếm