"Tâm Ma?" - Phong Vân Vô Kỵ giật mình, chợt ngẩng đầu lên, lực lượng tinh thần hùng hậu phát ra. Một luồng ma thức như ẩn như hiện lướt qua trong hư không, như tia chớp bay vào trong đại quân yêu ma bên ngoài không gian Thái Cổ. Thần thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng đuổi theo, nhưng ma thức của Tâm Ma lại đổi hướng vài lần trong đại quân yêu ma đông đảo, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng. Ma khí dày đặc và hàng trăm triệu ma thức mạnh yếu khác nhau đã trở thành thứ tốt nhất che giấu cho hắn.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đuổi theo ra ngoài không gian Thái Cổ không xa thì bỏ cuộc. Tâm Ma rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn, ít nhất là vào lúc này không muốn gặp hắn. Với cường độ ý thức của Phong Vân Vô Kỵ, vốn sẽ không dễ dàng bị Tâm Ma xâm nhập vào như vậy. Có điều thứ nhất là tu vi của Tâm Ma cũng không kém hắn, hơn nữa linh hồn của hai người vốn cùng một gốc; thứ hai là thân thể này của Phong Vân Vô Kỵ chỉ tạm thời ngưng tụ ra, không thể so được với thân thể gốc, độ dung hợp của ý thức không cao; cộng thêm lúc ấy hắn đang thất thần, cho nên mới bị ma thức của Tâm Ma xâm nhập.
"Hắn đang ở gần đây." - Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng nhìn lướt qua bầu trời chung quanh, hít sâu một hơi, ổn định tâm tình lại. Bất kể vì nguyên nhân gì mà Tâm Ma chưa muốn ra tay, ít nhất có thể xác định một điểm, hắn đang đứng cùng phe với mình. Trong câu nói mà Tâm Ma để lại có chứa một thứ cực kỳ quan trọng đối với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ hít sâu một hơi, mí mắt khép lại, khí tức bỗng trở nên khác thường.
"Bùng!"
Sau một tiếng vang nhỏ, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hóa thành một luồng khói xanh nhàn nhạt, vặn vẹo một cách kỳ dị, sau đó từ từ chui vào trong hư không.
Ở một đầu khác trong hư không, ma thức của Tâm Ma vừa mới trở về trong cơ thể, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên bên cạnh:
- Ngươi vừa mới làm gì thế?
- Bản tọa làm gì, lúc nào đến phiên ngươi xen vào?
Tâm Ma hừ lạnh một tiếng, tay áo phất lên, hai tay chắp sau lưng, yên lặng đứng giữa không trung, xuyên qua lỗ hổng không gian to lớn nhìn về hướng Thái Cổ. Ở bên cạnh, sắc mặt Ma Đế Hoàng lúc xanh lúc tím, đôi tay ẩn dưới tay áo rồng phát ra tiếng kêu lốp đốp, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
"Trẫm hi vọng ngươi hiểu được, ba người chúng ta bây giờ là một khối, nếu muốn hành động thì tốt nhất hãy hành động cùng nhau!" – Sau khi lạnh lùng thốt ra câu này, Ma Đế Hoàng cũng không nói đến nữa.
Xi Vưu ở bên trái liếc nhìn hai người một cái, hờ hững không nói gì. Ma Đế Hoàng có lẽ không biết chuyện Đệ Nhất phân thần rời đi, nhưng có cửu tinh làm tai mắt, Xi Vưu làm sao lại không biết được. Có điều chuyện này vốn chẳng có gì đáng nói, còn về Ma Đế Hoàng, cũng chỉ là do sâu trong lòng hắn không tín nhiệm mà thôi.
Tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.
Một luồng khói xanh nhàn nhạt từ trong hư vô chậm rãi tỏa ra, sau đó biến hóa, ngưng tụ thành một thân thể. Hàng tỉ tiếng rên rỉ chung quanh hòa vào với nhau, vô số Thiên Ma không ngừng sinh diệt ở ven rìa không gian này, tất cả vẫn giống như trong trí nhớ của Phong Vân Vô Kỵ.
Ánh mắt dời khỏi vô số Thiên Ma ở ven rìa Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi, tiếp đó nhìn vào trung ương Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, trầm giọng nói:
- Đại Tự Tại Thiên Ma ở đâu?
"Ầm ầm!"
Tiếng quát lớn này giống như tiếng sấm mùa xuân, truyền về bốn phương tám hướng, chui vào sâu trong Vực Ngoại Thiên Ma Thiên. Thanh âm vừa dứt, tại trung ương Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, sương mù dày đặc đột nhiên quay cuồng. Thiên Ma vô cùng vô tận tạo thành một thủy triều mây cuồn cuộn tràn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn vẫn hờ hững đứng yên.
Khi thủy triều ma khí cuồn cuộn do vô số Thiên Ma tạo thành còn cách Phong Vân Vô Kỵ mấy ngàn trượng thì đột nhiên dừng lại, sau đó một tên Thiên Ma kêu lớn:
- Đại vương giá lâm!
Vô số Vực Ngoại Thiên Ma tách ra hai bên. Ở chính giữa, chủ nhân của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên là Đại Tự Tại Thiên Ma có thân thể màu xám, cả người là một mảng hỗn độn, cười hì hì tiến lên nghênh đón:
- Đại nhân sao lại rãnh rỗi tới chỗ này? Trước đó một khoảng thời gian, một phân thần khác của ngài cũng mới rời khỏi nơi này, bây giờ lại tới phiên ngài tới.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày một cái. "Một phân thần khác" mà Đại Tự Tại Thiên Ma nói đến dĩ nhiên là Tâm Ma.
"Sao hắn lại tới đây?" - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, nhưng cũng không để ý nhiều, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Đại Tự Tại Thiên Ma, hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện!
- Ồ, giúp chuyện gì?
Đại Tự Tại Thiên Ma kinh ngạc hỏi. Đã rất lâu không gặp, không nghĩ tới vừa thấy mặt thì Phong Vân Vô Kỵ đã nói như vậy.
- Chỉ cần trong lòng tồn tại tâm ma, vậy thì không thể tránh khỏi Thiên Ma các ngươi xâm nhập, đúng không?
Phong Vân Vô Kỵ hỏi.
- Chuyện này thì đúng. Tâm ma trong lòng càng mạnh thì càng dễ bị Thiên Ma chúng ta ăn mòn… Có điều cũng không hoàn toàn đúng. Giống như những cao thủ Thái Cổ Thần cấp hậu kỳ các ngươi, linh hồn ngưng kết, mặc dù tẩu hỏa nhập ma, nhưng lại là tâm ma do mình diễn sinh ra, cũng không phải thứ những Thiên Ma chúng ta có thể ăn mòn được.
- Đối phó với yêu ma cấp thấp hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Chuyện này thì đương nhiên. Yêu ma của Ma Giới thích nhất là giết chóc, còn Thiên Ma chúng ta lại thích nhất loại thức ăn này. Trước giờ bọn chúng đều không chống lại sự xâm nhập của chúng ta.
Đại Tự Tại Thiên Ma đắc ý nói.
- Vậy cứ như thế đi. Hiện giờ binh đoàn vương triều Ma Giới đang tấn công Thái Cổ, ta cần các ngươi quấy nhiễu tâm trí của bọn chúng, thậm chí trực tiếp khống chế bọn chúng đối phó với yêu ma khác của Ma Giới!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Đại Tự Tại Thiên Ma kinh hãi:
- Các ngươi đang giao chiến, nếu là bình thường thì chúng ta đương nhiên rất thích, nhưng hiện giờ lại có Chủ Thần chỉ huy, chuyện này quá nguy hiểm đối với chúng ta.
- Ngươi không có đường để lựa chọn.
Phong Vân Vô Kỵ nói một cách quả quyết.
- Không thể được. Chuyện này nguy hiểm quá lớn, rất có khả năng khiến cho tất cả Thiên Ma chúng ta diệt vong.
Vực Ngoại Thiên Ma dĩ nhiên không thể hoàn toàn diệt vong, nhưng thuộc hạ của Đại Tự Tại Thiên Ma có thể sẽ tử trận toàn bộ. Không ai muốn làm một tư lệnh tay trắng, Đại Tự Tại Thiên Ma đương nhiên cũng không thích.
Phong Vân Vô Kỵ hiểu tâm tư của Đại Tự Tại Thiên Ma, trong mắt thoáng hiện lên một vệt sáng lạnh, nói:
- Ta nói rồi, ngươi không có lựa chọn. Giúp ta, hoặc là ta cắn nuốt ngươi, trực tiếp khống chế tất cả Thiên Ma.
- Không thể nào. Nếu như cắn nuốt ta, ngươi sẽ trở thành vua mới của Thiên Ma. Một khi ngươi thay thế vị trí của ta, chỉ có thể vĩnh viễn trở thành vua của Thiên Ma, không thể nào trở về thân thể của ngươi, cũng mãi mãi không thể sở hữu thân thể.
Đại Tự Tại Thiên Ma lạnh lùng nói.
- Hừ, ngươi không có lựa chọn khác. Ngươi có thể thử một lần, xem ta rốt cuộc có dám hay không!
Cặp mắt Đại Tự Tại Thiên Ma nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, một lúc sau cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Được rồi. Muốn ta giúp ngươi cũng được, nhưng chúng ta nhất định phải lập một lời thề. Nếu như ngươi quan tâm đến loài người như vậy, vậy thì dùng loài người để thề đi. Ngươi nhất định phải bảo đảm, sau này sẽ không tới quấy rầy tộc Vực Ngoại Thiên Ma chúng ta nữa, nếu như trái lời, tất cả loài người trong cuộc chiến chủng tộc đều sẽ bị yêu ma hoặc thiên sứ tiêu diệt. Ngoài ra nếu như tâm ma kia của ngươi xuất hiện ở nơi này, ngươi nhất định phải ngăn cản hắn.
Thái độ của Đại Tự Tại Thiên Ma rất cố chấp và kiên định, giống như nói rõ đây đã là giới hạn cuối cùng của hắn.
Phong Vân Vô Kỵ không suy nghĩ quá lâu, hơi trầm ngâm, sau đó nói dứt khoát:
- Đồng ý!
Đại Tự Tại Thiên Ma cuối cùng nở nụ cười. Hiệp nghị này đạt thành, chắc chắn tộc Vực Ngoại Thiên Ma sẽ tổn thất rất lớn, thậm chí có thể thủ hạ của hắn hi sinh toàn bộ. Nhưng như vậy thì đã sao? Trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, sẽ lại có vô số Thiên Ma cường tráng sinh ra, hắn sẽ lại có đông đảo thuộc hạ không thể đếm hết. Uy hiếp thật sự là từ hai nhân loại này, có thể tự do qua lại, biến hóa thành Thiên Ma. Đối với Đại Tự Tại Thiên Ma, nếu không giải quyết hai người này thì sẽ là mối họa vĩnh viễn của hắn.
- Ngươi rời khỏi đây đi. Nếu như đã nhận lời thì ta nhất định sẽ thực hiện. Hãy cho ta một chút thời gian để ta tập hợp tộc Vực Ngoại Thiên Ma!
Đại Tự Tại Thiên Ma nói. Phong Vân Vô Kỵ cũng gật đầu. Nếu như Đại Tự Tại Thiên Ma đã đáp ứng, không nhiều khả năng hắn sẽ nuốt lời. Tâm niệm vừa động, Phong Vân Vô Kỵ lại hóa thành một chùm khói xanh thật mỏng, xuyên qua tầng tầng không gian, cuối cùng xuất hiện tại Thái Cổ.
"Ầm!"
Hai chân vừa chạm đất, tiếng la giết liền truyền vào trong tai. Tại lỗ hổng không gian ở tây bắc và tây nam, thủy triều ma khí cuồn cuộn không ngừng từ bên ngoài tràn vào. Ở hướng Đông Hải cũng truyền đến những tiếng vang lớn. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, đám người Thánh Giả e rằng cũng gặp phải cường địch rồi.
"Rắc rắc!"
Bàn tay Phong Vân Vô Kỵ nắm lại thật chặt. Tình hình trước mắt nguy cấp vạn phần, nhân tộc đã bắt đầu thương vong hàng loạt, nhưng tất cả lực lượng có thể sử dụng đều đã dùng tới rồi.
"Hi vọng Đại Tự Tại Thiên Ma có thể ra tay nhanh một chút!" - Nhìn ánh đao bóng kiếm ẩn hiện nơi hai lỗ hổng, cùng với những tia chớp bắn ra, Phong Vân Vô Kỵ yên lặng thầm nghĩ.
- Gào!
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vừa hiện lên ý niệm này, đột nhiên trong đám yêu ma đông đúc, một tên yêu ma bỗng ngẩng đầu lên, chiếc miệng mở lớn lộ ra răng nanh lởm chởm. Những sợi tơ màu đen dạng rối từ trong con ngươi của hắn khoách triển đến toàn bộ cặp mắt, hoàn toàn hóa thành một màu đen kịt.
- Ha!
Tên yêu ma kia đột nhiên xoay người lại, móng vuốt cắm vào ngực một tên yêu ma ở phía sau, năm móng tay dùng sức kéo một cái, liền móc lấy trái tim của tên yêu ma kia ra.
- Gừ, tên ngu xuẩn ngươi, đang làm gì thế?
Một tên đầu lĩnh ác ma nhìn thấy cảnh này liền gầm lên. Ngay khi hắn gầm thét, năm thanh trường kích bỗng đồng loạt cắm vào trái tim hắn, lại là do năm tên chiến sĩ vương triều áo giáp đầy đủ. Giống như tên yêu ma trước đó, cặp mắt bọn họ cũng hoàn toàn hóa thành một màu đen kịt kỳ dị.
"Ầm ầm ầm!"
Trong đại quân yêu ma, biến hóa chợt xảy ra. Vô số yêu ma đột nhiên lâm trận quay giáo, cầm những thanh binh khí lượn lờ ma khí, cắm vào trong cơ thể yêu ma khác. Đại quân yêu ma đông đúc nhất thời hỗn loạn, binh lực của chín vương triều lớn hoàn toàn rối tung.
"Đã xảy ra chuyện gì?" - Đại quân Ma Giới đột nhiên xảy ra nội loạn khiến Ám Cát Cổ Đức vô cùng kinh hãi, áo bào phất lên lướt về hướng chiến trường. Một tay hắn nắm lấy một tên yêu ma vừa quay giáo, giống như xách một chú gà con, giận dữ quát:
- Các ngươi lại dám…
Khi nhìn thấy cặp mắt đen kỳ dị của tên yêu ma trong tay, Ám Cát Cổ Đức dường như đã hiểu được chuyện gì. Năm ngón tay của hắn vặn một cái, liền ngắt đầu tên yêu ma kia xuống khỏi cổ, sau đó cánh tay rung lên, ném thi thể tên yêu ma kia ra. Trên thi thể tên yêu ma kia liền bốc ra một làn khói xanh nhàn nhạt hình người, biến ảo vài cái trong hư không, sau đó biến mất không tung tích.
- Những thứ này rốt cuộc là gì?
Ám Cát Cổ Đức cắn răng nghiến lợi nói. Mặc dù hắn có võ công cái thế, nhưng cũng chẳng làm gì được những thứ kỳ quái này, ma công đối với những thứ kỳ dị này căn bản không có tác dụng.
Ở trước mắt, đại quân yêu ma đang liên tục tràn về hướng Thái Cổ, đột nhiên lại tự giết lẫn nhau trong hư không, từng mảng lớn yêu ma không ngừng ngã xuống. Trong thời gian ngắn ngủi, số lượng yêu ma tử vong trong nội loạn đã xấp xỉ số yêu ma bị nhân tộc Thái Cổ giết chết. Đám yêu ma vốn có tính đa nghi, trong hỗn loạn như vậy, ngay cả những yêu ma không bị Thiên Ma khống chế cũng bắt đầu giết chóc lung tung, chỉ cần là yêu ma khác đến gần bên cạnh đều bị xem như kẻ địch.
Trong hai lỗ hổng không gian ở tây bắc và tây nam, tất cả mọi người đều ngây ra, không ai hiểu ma tộc đang giở trò gì. Nhưng bất kể là chuyện gì, những tay chân cụt và đống máu đen kia lại hoàn toàn là sự thật. Sau khi ngây người một lúc, đám nhân tộc Thái Cổ liền hưng phấn hét lên, một lần nữa giết tới.
- Giết!
Đại quân Thái Cổ tiến tới như chẻ tre, từ trong lỗ hổng không gian giết đến tận hư không.
Tình hình đột nhiên nghịch chuyển. Trông thấy cảnh này, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng thở phào một hơi.
- Phong Vân Vô Kỵ, hôm nay giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, hi vọng ngươi sẽ tuân thủ ước định của chúng ta, không tiến vào Vực Ngoại Thiên Ma Thiên nữa!
Một luồng khói xanh đột nhiên từ trong hư không tỏa ra, biến thành một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, chính là ma chủ của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, Đại Tự Tại Thiên Ma.
- Yên tâm đi, nếu đã nhận lời thì ta nhất định sẽ làm được. Từ nay về sau sẽ không có người đến quấy rầy ngươi nữa.
Phong Vân Vô Kỵ trịnh trọng nói.
Đại Tự Tại Thiên Ma thở ra một hơi, giống như trút được một gánh nặng:
- Nếu đã như vậy, ta đi đây. Tạm biệt, con người… Mặc dù ta vốn không có hảo cảm với loài người, nhưng ngươi lại nhận được sự tôn kính của ta, hi vọng các người có thể thành công!
Dứt lời, Đại Tự Tại Thiên Ma liền biến thành khói xanh, từ từ tiêu tán trong hư không. Phong Vân Vô Kỵ biết hắn đã trở về Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.
Bên ngoài không gian Thái Cổ, sắc mặt Ám Cát Cổ Đức trở nên xanh mét. Ở phương hướng Đông Hải, quân đoàn Cửu U ma thần bị đại trận Vạn Pháp Câu Diệt của đại quân pháp tu ngăn cản, còn nơi này lại xảy ra chuyện không giải thích được, toàn bộ đều hoàn toàn thoát khỏi khống chế của hắn. Trong xa xăm, tất cả dường như lại trở về trước đây không lâu, khi chinh chiến với đại quân Thần cấp hậu kỳ Thái Cổ trong hư không, mỗi bước đi của mình dường như đều nằm trong dự liệu của đối phương. Loại cảm giác bị áp chế khắp nơi này khiến hắn như muốn nổi điên.
"Ngươi lui về phía sau đi, để ta giải quyết!"
Một giọng nói mang theo tiếng kim loại đột nhiên vang lên trong đầu Ám Cát Cổ Đức. Nghe được giọng nói ẩn chứa áp lực vô hình này, trong lòng Ám Cát Cổ Đức cuối cùng bình tĩnh lại.
- Vâng thưa chủ nhân!
Ám Cát Cổ Đức xoay người lại, nhìn về Chủ Thần thứ mười bốn ở phía xa, quỳ xuống cung kính đáp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 711: Đại quân Vực Ngoại Thiên Ma (2)
Chương 711: Đại quân Vực Ngoại Thiên Ma (2)