Thấy Tiêu Linh rơi lệ, Hàn Phong nhất thời cả kinh, thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, hắn lập tức hiểu ra nữ hài ngốc ngếch này đã hiểu lầm.
Hàn Phong không khỏi cười rộ lên, lập tức phát ra lời khen từ tận đáy lòng:
- Linh nhi, dung mạo cùng với tài đánh đàn của ngươi giống nhau, lúc nào cũng khiến người ta say sưa lúc nào không biết.
Trong lòng Tiêu Linh đang từ từ băng lãnh nghe được lời này của Hàn Phong, đầu tiên là sững người, sau đó lập tức hiểu ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi nhìn về phía Hàn Phong.
Nhìn dung mạo tuyệt thế lại mang vẻ kiều diễm ướt át như vậy, Hàn Phong đột nhiên có cảm giác như không gặp mấy đời.
Kiếp trước hắn cũng đã gặp từng nhìn thấy Tiêu Linh sau khi khôi phục dung mạo, nhưng là lúc này Tiêu Linh so với kiếp trước tuổi hãy còn trẻ, khí chất ngây thơ của thiếu nữ không khỏi làm Hàn Phong cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhất là lúc này trên mặt Tiêu Linh còn có chút dấu vết sau lê hoa đái vũ càng khiến người ta vừa nhìn đã thương.
Thấy Tiêu Linh tựa hồ vẫn chưa tin dung mạo của mình đã khôi phục thực sự, Hàn Phong không khỏi thu liễm tâm thần, nhẹ nhàng cười nói:
- Ta biết Tiêu Linh không thể thiếu tự tin như vậy.
Nói xong, Hàn Phong tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, rồi kéo nàng đến bên bồn thuốc, trong đó vẫn còn chứa đầy nước trong suốt.
Hàn Phong chỉ vào nước trong bồn, ra hiệu cho Tiêu Linh tự mình soi nhìn, tất cả sẽ rõ ràng.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Hàn Phong, Tiêu Linh do dự một chút lúc này mới lúc này mới cắn chặt môi, như là hạ quyết định rất lớn, chậm rãi đi tới trước bồn nước, cúi đầu nhìn xuống.
Nhất thời, một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong mắt Nhất thời, tuy rằng ảnh tử trong bồn nước có chút không rõ, thế nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ đó là một khuôn mặt không chút tỳ vết.
Tiêu Linh mở to hai mắt, có chút không thể tin nổi, giơ tay lên mặt sờ nhẹ, thẳng đến khi trong tay truyền đến cảm giác trơn bóng, non mịn, nàng mới vững tin tất cả chuyện này đều là sự thật.
Lại nhìn thêm vài lần, Tiêu Linh xoay mạnh người, thấy đằng sau Hàn Phong đang cười cười nhìn mình, nàng đứng chôn chân tại chỗ, thật lâu không có lên tiếng.
Chốc lát trôi qua.
Tí tách!
Dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Phong, hai giọt nước mắt trong suốt đột nhiên từ viền mắt Tiêu Linh chảy ra, theo khuôn mặt trơn bóng của nàng rơi xuống sàn nhà.
Ngay sau đó, Tiêu Linh dưới ánh mắt kinh dị của Hàn Phong, mạnh mẽ lao về phía trước.
Hàn Phong chỉ cảm thấy một cỗ ôn hương nhuyễn ngọc lao tới, hai tay vô ý thức vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy.
Được một hồi, Hàn Phong liền cảm giác trên ngực một mảnh ướt át.
Nhẹ nhàng thở dài, Hàn Phong vỗ nhẹ bờ vai của Nhẹ nhàng.
Nhiều năm như vậy phải một mình chịu đựng tất cả chuyện này, đối với Tiêu Linh mà nói thực sự quá mức trầm trọng, cũng nhờ lúc này dung mạo được khôi phục, tâm tình của nàng mới trở nên kích động như thế.
Ai có thể tưởng tượng được, mấy năm nay nàng phải sống ra sao?
Hàn Phong cũng không có khuyên giải an ủi Tiêu Linh, mà nhẹ nhàng ôm chặt lấy vòng eo thon thả, mềm mại của nàng, để nàng tùy ý phát tiết tâm trạng của mình.
Theo thời gian yên lặng trôi qua, Hàn Phong cảm nhận được dưới lớp y phục, một thân thể mềm mại, co dãn kinh người, cộng thêm vì đang khóc nên thỉnh thoảng lại run vài cái, tất cả chuyện này gợi lên một đoàn hỏa diễm trong lòng Hàn Phong.
Theo hương thơm thanh nhã truyền đến trong mũi, nhớ tới bộ dáng xích lõa của Tiêu Linh vừa rồi, dần dần cỗ hỏa diễm trong lòng Hàn Phong đã có chút không thể khống chế.
Lúc này, tâm tình của Tiêu Linh cuối cùng cũng bình phục lại một chút, nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt Hàn Phong là một khuôn mặt tinh xảo như lê hoa đái vũ.
Tiêu Linh tựa hồ cũng cảm nhận được biến hóa rất nhỏ trên thân thể Hàn Phong, lúc này mới đột nhiên tỉnh giấc, nhớ tới lúc này bản thân đang nằm trong lòng một nam tử, nhất thời ngượng ngùng vô cùng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Linh vội vàng thoát ra, cúi đầu chỉnh lý y phục hỗn loạn. Bất quá rời đi như vậy, làm cho nàng có chút lưu luyến cảm giác ấm áp khi nằm trong ngực, nội tâm Tiêu Linh dâng lên một cỗ cảm giác không muốn.
Sau đó, nàng phát hiện một mảnh ướt át trước ngực Hàn Phong, chính là kiệt tác của mình vừa rồi, nhất thời có chút xấu hổ cúi đầu, hai bên tai nhỏ nhắn dần dần ửng đỏ.
Hàn Phong trông thấy dáng dấp e thẹn động nhân của Tiêu Linh, vì tránh cho hai người tiếp tục xấu hổ, không khỏi mở miệng nói:
- Chúng ta đi ra ngoài đi, tất cả mọi người đang ở bên ngoài chờ đó.
Tiêu Linh nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, liền đi theo đằng sau Hàn Phong.
Cửa phòng vừa mở ra, mấy người Trầm Ngọc chờ ở bên ngoài lập tức tiến lại gần. Ánh mắt nhất tề rơi vào trên người Tiêu Linh ở phía sau Hàn Phong.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tiêu Linh có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
- Linh nhi, ngươi mau ngẩng đầu lên cho ta xem, hiện tại ta còn chưa biết bộ dáng của ngươi.
Trầm Ngọc có quan hệ tốt nhất với Tiêu Linh, nhìn thấy nàng liền tiến lên từng bước, ngữ khí hưng phấn nói.
Phí Lão cùng mấy người Bố Lôi Địch cũng là hiếu kỳ. Khi trước Tiêu Linh luôn mang theo khăn che mặt gặp mọi người. Nhưng ai nấy đều biết nàng bị thương, nên cho tới nay đều rất đồng tình.
Mà hôm nay, dung nhan của Tiêu Linh đã được Hàn Phong khôi phục lại, trong lòng tự nhiên hiếu kỳ rốt cuộc khuôn mặt của nàng như thế nào?
Dưới sự cổ vũ của Hàn Phong cùng Trầm Ngọc, lúc này Tiêu Linh mới ngượng ngùng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, một dung nhan tuyệt thế khiến lúc trước Hàn Phong kinh diễm không thôi, từ từ tiến nhập tầm mắt của mọi người.
Trầm Ngọc ở gần nhất, khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, như mộng như ảo của Tiêu Linh, không khỏi há to miệng, hai mắt trợn tròn lên.
Hai người Phí Lão cùng Bố Lôi Địch khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên, nhất là Bố Lôi Địch, hắn không ngờ tới, nữ tử lúc trước Hàn Phong vô thanh vô tức dẫn về, vốn tưởng rằng chỉ là nữ tử bình thường, lại không ngờ từ thân phận công chúa của nàng đã khiến mọi người cả kinh, hiện tại khi nàng khôi phục dung nhan lại còn là một nữ tử tuyệt sắc.
Nếu như nói Trầm Ngọc là loại nữ tử nghịch ngợm khả ái, vậy Tiêu Linh chính là thanh nhã điềm tĩnh, lại thêm một chút khí chất cao quý mỹ lệ.
Bố Lôi Địch không khỏi có chút bội phục ánh mắt của Hàn Phong, ở bên ngoài tùy tùy tiện tiện dẫn một nữ tử về, dĩ nhiên lại tốt như thế.
Cũng may, Phí Lão cùng Bố Lôi Địch đều là lão đầu tử từng trải, nên biểu tình liền khôi phục lại.
Mà một bên hai phụ tử Mạc Gia nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nàng, cũng là ngây ra như phỗng, hai mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, thật lâu vô pháp kịp phản ứng.
Ngay cả Trầm Ngọc cũng nhịn không được, đi tới trước mặt hai người hơi bất mãn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ cười trừ.
Mọi người đầu tiên là nói chuyện phiếm vài câu, sau đó liền ào ào tản ra, chỉ để lại Hàn Phong cùng Trầm Ngọc, Trầm Ngọc đối với dung mạo Tiêu Linh khôi phục hết sức tò mò, quấn quít lấy Tiêu Linh đòi nàng kể lại quá trình trị liệu.
Tiêu Linh nhớ tới quá trình trị liệu vừa rồi có chút cảm thấy khó xử, đâu chịu nói cho Trầm Ngọc. Dùng dư quang liếc mắt với Hàn Phong, rồi lập tức giải thích qua loa.
Bất quá, hiển nhiên điều này làm cho Trầm Ngọc hết sức bất mãn.
Cuối cùng vẫn là Hàn Phong khuyên bảo, mới có chút không cam lòng trở lại phòng mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 112: Hồi phục dung nhan
Chương 112: Hồi phục dung nhan