DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 126: Môn đồ tuyệt hảo


Lão giả lôi thôi này Hàn Phong tự nhiên nhận ra được, chính là Bành Mộc Thiết người phụ trách Thần Binh Các trong Huyền Thiên Tông, cùng bối phận với lão dược si, thái độ có chút điên điên, nhưng bản lĩnh luyện khí cũng coi như không kém, là luyện khí duy nhất trong Huyền Thiên Tông.
 
Bành Mộc Thiết suốt đời say mê luyện khí, trừ luyện khí, tính cách cũng vô cùng nóng nảy, chỉ cần trong tông có kẻ nào đui mù chọc giận hắn, nhất định bị ăn chửi ầm ĩ.
 
Cả Huyền Thiên Tông, e là trừ tông chủ Huyền Ky Tử cũng không thể tìm ra được người thứ chấn trụ hắn.
 
Huyền Ky Tử nhìn thấy Bành Mộc Thiết đột nhiên lao lên đài, cũng sững người. Vốn muốn mở miệng trách mắng, nhưng khi thấy lão nhân này đang cầm thanh trường kiếm của Mạc Thiên Cân không rời tay, nghĩ lại cũng không có ngăn cản nữa.
 
Qua một lát, trong miệng Bành lão đầu đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, lập tức không để ý tới mọi người, một bước tiến lên nắm lấy cánh tay của Mạc Thiên Cân nói:
 
- Mau mau nói cho ta biết, thanh binh khí này lấy từ đâu?
 
Mạc Thiên Cân có chút buồn bực nhìn lão giả trước mắt, nói:
 
- Đây là do ta mới luyện chế ra.
 
- Sao? Là do ngươi luyện chế?
 
Bành lão đầu nghe vậy, khuôn mặt già nua cũng hiện nhưng những tia kì dị, tiếp tục nói:
 
- Ngươi là luyện khí sư?
 
- Đương nhiên!
 
Trong giọng nói của Mạc Thiên Cân cũng mang theo một cỗ kiêu ngạo.
 
Sau đó Bành Mộc Thiết cũng không để ý những người khác, trực tiếp lôi kéo Mạc Thiên Cân hỏi vài vấn đề, khi biết được Mạc Thiên Cân dĩ nhiên là một trung phẩm luyện khí, trong lòng càng kinh ngạc và kích động vô cùng.
 
Bành lão đầu cũng là một thượng phẩm luyện khí, ánh mắt tự nhiên thập phần độc đáo, từ lúc trước sớm đã nhìn ra chỗ bất phàm của thanh trường kiếm này.
 
Nhìn phẩm chất bên ngoài, đó là một thanh trung phẩm vũ khí khá được, hơn nữa từ trong miệng của Mạc Thiên Cân chứng thực, thanh binh khí này có hiệu quả tăng phúc 50% năng lượng đấu khí cho người sử dụng. Chỉ là sau đó giống như Mạc Thiên Cân hiện tại hơi chút thoát lực mà thôi.
 
Hai người nói chuyện với nhau thanh âm không quá lớn, nhưng vừa vặn để mọi người nghe được.
 
Lúc mọi người biết được thanh vũ khí này có hiệu quả tăng phúc như thế, vẻ mặt cũng là chấn động, Huyền Ky Tử đối với biểu hiện lúc trước của Mạc Thiên Cân có chút thất vọng, lúc này cũng chuyển thành kinh ngạc.
 
So với việc trường kiếm màu xanh sẫm, Huyền Ky Tử càng thêm chú trọng chính là thân phận trung phẩm luyện khí sư của Mạc Thiên Cân, phải biết rằng cả Huyền Thiên Tông cũng chưa có mười tên luyện khí sư, trừ Bành Mộc Thiết là thượng phẩm luyện khí sư, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là hạ phẩm luyện khí mà thôi, còn lại đều là luyện khí học đồ. Thậm chí cả luyện khí sư cũng không có nhiều.
 
Hôm nay đột nhiên một trung phẩm luyện khí xuất hiện, sao không khiến nội tâm Huyền Ky Tử không kích động cho được.
 
Đừng xem Bành Mộc Thiết bình thường điên điên khùng khùng, thế nhưng làm chính sự lại không hàm hồ chút nào, tuy hắn hỏi mấy vấn đề vẩn vơ, nhưng khi Mạc Thiên Cân dễ dàng trả lời được, thậm chí có những đáp án khiến Bành Mộc Thiết trong mắt sáng ngời.
 
Sau một lát, Bành Mộc Thiết xoay người lớn tiếng nói với Huyền Ky Tử:
 
- Tông chủ, người này Thần Binh Các ta muốn, ai cũng không được cướp đoạt với ta.
 
Tự nhiên, mọi người cũng không hề có ý kiến gì, dù sao tu vi đấu khí của Mạc Thiên Cân cũng quá yếu.
 
Sau khi nói xong, Bành Mộc Thiết đơn giản lôi kéo Mạc Thiên Cân đi sang một bên, rồi hai người bắt đầu khí thế ngất trời thảo luận các loại vấn đề về luyện khí.
 
Hàn Phong thấy thế, cũng là mỉm cười, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng, lấy thực lực của Mạc Thiên Cân muốn tiến nhập Thần Binh Các cũng không có gì khó khăn.
 
Tiếp theo, hắn đưa mắt nhìn Tiêu Linh bên cạnh, nàng gật đầu với hắn, rồi lập tức bước lên đài.
 
Lúc này, mọi người mới rời tầm mắt từ trên người Mạc Thiên Cân. Hai mắt Trịnh Luân cũng là sáng ngời
 
Không chỉ mình hắn, Huyền Ky Tử và mấy tên nghi trượng trưởng lão cũng tập trung ánh mắt lên người Tiêu Linh, lấy thực lực của họ tự nhiên có thể dễ dàng nhìn ra thực lực của nàng đã là nhân giai lục phẩm, mà nhìn dáng dấp của nàng cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
 
Tuổi tác như thế đã đạt tới nhân giai lục phẩm coi như là vô cùng tốt rồi.
 
Lúc này, Tiêu Linh đã cùng Trịnh Luân giao thủ.
 
Dùng hai người làm trung tâm, từng đạo khí lãng rung động không ngừng lan ra xung quanh.
 
Bên ngoài Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Linh không ngừng biến ảo thân hình, trong đầu không khỏi nhớ tới mấy tháng trước, một màn kiều diễm ấy trong lòng cũng hơi quyến luyến.
 
Lúc này, Tiêu Linh đã cùng Trịnh Luân luận bàn hơn mười chiêu. Là hòn ngọc quý trên tay Thiên Nguyệt đại đế, sở học vũ kỹ của nàng tự nhiên cũng không phải là loại tầm thường.
 
Đều là những vũ kỹ cao giai thập phần tinh diệu, vì vậy đừng nhìn bình thường Tiêu Linh luôn bộ dáng ôn nhu, nhưng nếu thật sự giao đấu, e là nhân giai thất phẩm võ giả phổ thông cũng không phải đối thủ của nàng.
 
Đây cũng là ưu thế của việc mang trên người vũ kỹ cao giai.
 
Ngay từ đầu Trịnh Luân cũng chịu thua thiệt vì điều này, may mà thực lực của hắn so với Tiêu Linh cao hơn hai phẩm cấp, hiện tại toàn lực thi triển ra, cuối cùng cũng áp chế trở lại.
 
Lại mấy chiêu nữa qua đi, Trịnh Luân đã biết được thực lực của Tiêu Linh, vì vậy nương theo lực đạo do quyền chưởng va chạm sinh ra, bay ngược trở về.
 
Trải qua trắc thí ngắn, thực lực của Tiêu Linh tất nhiên là không phải bàn cãi, nhất định là có thể vượt qua trắc thí.
 
Bất quá lúc này xuất hiện một vấn đề khác.
 
Các đệ tử đời thứ hai vì tranh đoạt thu nhận nàng làm đệ tử mà cãi tới đỏ mặt tía tai.
 
Hiển nhiên những người này nhìn nhận sự ưu tú của nàng, nên đều có ý niệm thu nhận làm đồ đệ.
 
Huyền Ky Tử nhìn đám đệ tử đời thứ hai tranh đoạt một đệ tử tới mức đỏ mặt tía tai, trong lòng cũng hiểu rõ, thế nhưng biểu hiện vẫn là bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng.
 
Mấy tên đệ tử đời thứ hai đang mải tranh đoạt để tử thấy sắc mặt tông chủ trầm xuống, cũng im lặng lại.
 
Nhìn thấy mấy người ngừng tranh cãi, lúc này Huyền Ky Tử mới trầm giọng nói:
 
- Mấy người các ngươi tuổi tác đã lớn, lại tranh nhau náo loạn cả lên như phường lưu manh, còn ra thể thống gì?
 
Bình thường tuy rằng Huyền Ky Tử không hay lộ diện, nhưng là người đứng đầu một tông phái, tự có uy tín của mình, quát lớn vài câu, mọi người quả nhiên không dám phản bác, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Linh vẫn ẩn chứa vẻ ham muốn.
 
Hàn Phong nhìn cử động của mấy vị sư thúc bá, cũng có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không ngờ tư chất của Tiêu Linh lại khiến mọi người phản ứng lớn như thế.
 
Đến lúc này hắn cũng mới tính ngộ, cho tới nay, hắn phần lớn là chú trọng tài đánh đàn của Tiêu Linh mà không lưu ý tới tu vi đấu khí của nàng.
 
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân của bản thân, nên không chú ý tới nàng mới mười sáu tuổi, đã là nhân giai lục phẩm võ giả, bực thiên phú này đặt tại tông môn cũng coi như thập phần giỏi rồi.
 
Hơn nữa hôm nay lại đặt tại tông môn nhị lưu như Huyền Thiên thì càng là đệ tử khiến mọi người tranh đoạt.
 
Tiêu Linh thấy dưới sân có chút hỗn loạn, cũng nghe rõ nguyên nhân tranh cãi là vì mình, nhất thời có chút xấu hổ, không khỏi quay đầu lại nhìn Hàn Phong.
 
Lập tức có chút do dự nói:
 
- Tông chủ, ta có thể lựa chọn sư phụ của mình hay không?
 
- A? Như vậy mặc dù có chút không hợp quy củ, thế nhưng lấy tư chất của ngươi cho ngươi một lần ngoại lệ, cũn không có gì, dù sao mọi người đều là nguyện ý.
 
Huyền Ky Tử khẽ cười, gật đầu đồng ý.
 

Đọc truyện chữ Full