Sau khi thiếu nữ kia nghe xong, cũng lắc đầu nói:
- Nói như vậy, người này thật quá ghê gớm. Thảo nào mấy ngày trước, Hoàng Bác sư huynh vô cớ bắt giữ Huyền Thiên Tông, cuối cùng lại bị cốc chủ bắt tới Chấp Pháp Đường chịu phạt, thì ra là vì muốn thay tiểu sư muội hả giận.
Doãn Băng Hinh nghe nàng ta nói thế, có chút bất mãn nói:
- Đáng tiếc sư phụ vẫn còn cố ý phân phó, không cho ta được tới gây phiền phức với bọn họ, bằng không ta thật sự muốn đánh cho hắn một trận.
Thiếu nữ kia nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía mấy người Hàn Phong.
Bất quá, lúc nàng nhìn thấy bóng lưng của Hàn Phong, đột nhiên nhíu mày lại, tựa như trong lòng có điều suy nghĩ.
- Di sư tỷ, ngươi sao vậy? Có phải muốn tìm cách giáo huấn hắn hay không?
Doãn Băng Hinh nhìn thấy sư tỷ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Phong, lại còn nhíu mày, nhất thời nghi hoặc hỏi.
Chu Di nghe vậy, cũng không có trả lời ngay, thẳng đến mấy người Hàn Phong rời khỏi hội trường, lúc này quay đầu hỏi Doãn Băng Hinh:
- Hinh Nhi, ngươi nói người nọ là đệ tử Huyền Thiên Tông?
- Đúng vậy! Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao, có vấn đề gì không Di sư tỷ?
Doãn Băng Hinh kỳ quái nhìn Chu Di, vẻ mặt không giải thích được.
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Doãn Băng Hinh, Chu Di lại cúi đầu suy nghĩ một lát.
Thẳng đến Doãn Băng Hinh thực sự nhịn không được muốn lên tiếng, Chu Di mới ngẩng đầu lên, kinh hô:
- Là hắn!
Chợt, Chu Di giống như là nhận được Hàn Phong, trong mắt tràn ngập xấu hổ cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ lên.
Doãn Băng Hinh không hiểu được nhìn Chu Di, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên tức giận như vậy.
Điều này làm cho Doãn Băng Hinh thoáng có chút sợ hãi, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
- Sư tỷ, ngươi sao vậy?
Nghe được Doãn Băng Hinh hỏi, lúc này Chu Di mới phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng đè nén sự tức giận trong lòng, làm như không có gì nói:
- Không…không có việc gì. Hinh Nhi, ta đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, ta rời đi trước nha!
Nói xong, không đợi Doãn Băng Hinh mở miệng, Chu Di liền đứng dậy vội vã rời đi.
Chỉ để lại Doãn Băng Hinh mơ hồ.
Là hắn!
Không sai, tuy rằng so với hai năm trước có chút biến hóa, nhưng nhất định là hắn! Sau khi Chu Di rời khỏi hội trường, vừa đi vừa nghĩ.
Bất quá, Chu Di nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nhưng càng muốn tức giận.
Ghê tởm! Người này dĩ nhiên vô sỉ như vậy! Năm đó dĩ nhiên…dĩ nhiên….
Nghĩ đến về sau, Chu Di tựa hồ nhớ tới cái gì, trong lúc nhất thời sắc mặt càng đỏ bừng lên.
Cuối cùng, thực sự vô pháp khống chế tâm tình, Chu Di hỏi nơi ở của Huyền Thiên Tông, rồi vẻ mặt giận dữ đi tới đó.
Không được chốc lát, Chu Di đã tới bên ngoài tiểu viện, mày liễu dựng thẳng, nhịn không được quát lớn:
- Hàn Phong! Ngươi đi ra cho ta!
Lúc này đại hội vừa mới kết thúc, dọc theo đường đi còn có rất nhiều đệ tử, tiếng hô lớn này nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khi nhìn thấy người phát ra tiếng quát lớn đó là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, nhất thời cũng có chút ngạc nhìn, liền đồng loạt dừng bước.
Hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng rất muốn biết, cô gái kia đến tột cùng là ai?
Mà giờ khắc này, Hàn Phong vừa mới cùng mọi người trở lại tiểu viện, ngồi còn chưa ấm chỗ, chợt nghe thấy bên ngoài sân truyền đến một tiếng hét lớn.
Sau khi nghe thấy thanh âm này, mọi người nhất thời đem ánh mắt tập trung ở trên người Hàn Phong.
Lâm Phỉ Vân hiếu kỳ mở to mắt nhìn Hàn Phong, không giải thích được hỏi:
- Sư huynh, ở đây ngươi có bằng hữu à?
Trong lòng Hàn Phong cũng tự hỏi, là ai đang gọi hắn? Thiên Thánh Cốc người hắn biết không nhiều, duy nhất chỉ có hai nha đầu của Băng Tuyết Các.
Bất quá, nghe giọng nói này hẳn không phải là Đường Vũ Nhu, vậy thì là ai?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, tiếng quát kia lại vang lên.
Hàn Phong cũng không dám tiếp tục ngồi yên nữa, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nếu như lại để người nọ hét lên, e là ngày mai mọi người trong Thiên Thánh Cốc đều biết tới hắn.
Về phần những người khác cũng là hết sức tò mò cùng ra ngoài.
Chu Di gọi hai tiếng, thấy tên vô sỉ kia vẫn không chịu ra, trong lòng càng nhận định đối phương có tật giật mình, không dám đi ra gặp nàng.
Trong lúc nhất thời trong lòng càng tức giận, muốn gọi một lần nữa, không ngờ chưa ra tới miệng đã thấy một thân ảnh đi tới.
Chu Di tỉ mỉ quan sát, thấy đúng là tên vô sỉ kia, lập tức khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt.
Hàn Phong đi tới bên ngoài sân, thấy có một nữ tử dung mạo thanh lệ, đang có vẻ rất tức giận, không khỏi ngẩn người.
Không chờ hắn mở miệng hỏi dò, Chu Di đã cả giận nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng đi ra, ta còn tưởng rằng ngươi trốn ở bên trong không dám đi ra ngoài luôn chứ?
Mấy người Lâm Nguyệt đằng sau đi tới, vừa vặn nghe được lời nói của Chu Di, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong không khỏi có chút kinh nghi cùng mập mờ.
Lâm Nguyệt hết nhìn Chu Di, lại nhìn Hàn Phong, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiêu Linh sau khi nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ hơi liếc mắt nhìn Chu Di.
Hàn Phong vừa ra tới đã bị cô gái trước mắt mắng to, nhất thời cũng sương giăng đầy đầu, khi xác nhận không quen biết với thiếu nữ trước mắt, mới cau mày nói:
- Cô nương, có phải ngươi nhận lầm người rồi hay không? Hình như ta không quen biết ngươi.
Nghe vậy, Chu Di không khỏi giận quá hóa cười, nói:
- Tên vô sỉ này, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy, tư nhiên không dám mở miệng thừa nhận, ngày hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi.
Tiếng nói vừa dứt, Chu Di chợt quát nhẹ một tiếng, đoản kiếm thình lình xuất trong tay nàng, ngay sau đó thân hình liên thiểm, đâm tới Hàn Phong.
Xem tư thế tựa hồ như có thâm cừu đại hận với Hàn Phong.
Đối mặt với công kích ào ạt của thiếu nữ kia, Hàn Phong cũng đành hơi nghiêng người, tránh khỏi đoản kiếm của đối phương, đồng thời một tay vươn ra điểm mấy cái.
Cổ tay cầm kiếm của Chu Di tê rần, bàn tay nhất thời mất đi lực đạo, làm đoản kiếm rơi xuống.
Tiếp theo, Hàn Phong bức lui Chu Di.
Chu Di thấy đối phương dĩ nhiên một chiêu đã đánh rơi đoản kiếm của mình xuống đất, cũng vừa sợ vừa giận, đang muốn tiếp tục tiến lên, lúc này Hàn Phong đã mở miệng:
- Cô nương, vừa rồi ta đã thủ hạ lưu tình, nếu ngươi còn càn quấy, đừng trách ta không khách khí. Ta nói qua ta không quen ngươi, chắc hẳn cô nương đã nhận lầm người.
- Nhận lầm? Tuy rằng hai năm qua ngươi thay đổi hình dạng, nhưng ta tuyệt đối không nhận lầm, hai năm trước, ngươi đã từng xuất hiện tại Vân Sơn trấn đúng không?
Chu Di thấy Hàn Phong không thừa nhận, lập tức liền mở miệng chất vấn.
Hàn Phong vừa nghe, cũng có chút ngạc nhiên, tuy rằng trong lòng không rõ làm sao đối phương biết được, nhưng vẫn nói:
- Không sai!
- Ngươi đã thừa nhận, vậy còn chối cái gì!
Chu Di thấy Hàn Phong thừa nhận, trong lòng càng không ngừng cười nhạt.
Cái này Hàn Phong càng hồ đồ, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Cô nương tại sao lại biết chuyện ấy, không lẽ chúng ta đã từng gặp mặt?
Chu Di nghe vậy, nhất thời xấu hổ nói:
- Chúng ta đâu chỉ đã gặp mặt, ngươi còn từng…từng…
Phân nửa, Chu Di tựa hồ nói không nên lời, nhất thời đỏ mặt, hai măt phún lửa nhìn chằm chằm Hàn Phong, tựa như muốn nuốt Hàn Phong vào bụng.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Hàn Phong liền cảm thấy xung quanh vô số ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía hắn.
Đằng sau hai người Phí Lão cùng Bố Lôi Địch tựa hồ cũng cảm thấy có chút cảm thấy có chút bất khả tư nghị, thời gian bọn họ cùng Hàn Phong ở chung ở chung cũng không ngắn, đối với thái độ làm người của Hàn Phong vẫn có chút hiểu biết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 148: Dâm tặc ?
Chương 148: Dâm tặc ?