DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 304: Huyền Cơ Tử bị thua


Ngay sau năm vị trưởng lão, Lâm Nguyệt dẫn theo nhóm người Mạnh Hùng cũng đang kéo đến.
 
Thực lực Lâm Nguyệt từ ba năm trước đây thông qua trợ giúp của Hàn Phong đã tiến nhập Địa giai, thời gian ba năm này, trải qua Huyền Thiên Tông cẩn thận tài bồi, hiện tạ thực lực đã đạt tới cảnh giới Địa giai tam phẩm.
 
Về phần Mạnh Hùng, là một trong tam đại đệ tử, thuộc hàng đệ tử được coi trọng hàng đầu, trong ba năm qua tiến bộ về mặt đấu khí ngược lại không quá rõ ràng.
 
Thế nhưng, những người biết chuyện đều hiểu được, Mạnh Hùng hiện tại mặc dù đối diện với người có thực lực thấp nhất trong năm đại trưởng lão là trưởng lão Ngô Minh cũng không chút rơi vào hạ phong.
 
Chỉ một điểm này cũng đủ chứng minh thực lực Mạnh Hùng.
 
Khi mọi người đi tới trước sơn môn đều thấy được biến hóa toàn trường, đồng thời quan sát thấy phía dưới đông nghịt một đám người, trong lòng ai nấy đều dấy lên một cỗ cảm giác nguy cơ.
 
Cũng may mọi người rất biết đoàn kết, mặc dù có vài đệ tử nhỏ tuổi cảm thấy chút sợ hãi nhưng đại bộ phận đều biểu hiện ra nhiệt tâm.
 
Hạo Thiên cũng thấy nhóm người Lâm Nguyệt kéo đến, bất quá lực chú ý của hắn lúc này hiển nhiên không đặt trên người bọn họ.
 
Đang nhìn bên phía Bố Lôi Địch đang rơi xuống hạ phong, khóe miệng Diệp Hạo Thiên cũng nổi lên một nụ cười lạnh, nhất là khi chứng kiến Huyền Cơ Tử đang bị trưởng lão Minh Vực trấn áp nặng nề, trong lòng cũng minh bạch, nếu như không có gì ngoài ý muốn, kết cục ngày hôm nay đã định.
 
Hơn nữa cho dù có xuất hiện biến cố gì, thì phía sau hắn kỳ thực vẫn còn hai người, cả hai đều là những cường giả Thiên giai đến từ các tông môn khác nhau, Diệp Hạo Thiên không trực tiếp phái bọn họ đi ra mà giữ lại bên người phòng ngừa có biến cố.
 
Thứ nhất là cục diện trước mặt đã mười phần sáng tỏ, chỉ cần trưởng lão Minh Vực đánh bại Huyền Cơ Tử, sau tiếp tục phối hợp những người còn lại đối phó Bố Lôi Địch và Phí lão, lúc đó hai ngươi kia rất khó chống đỡ được.
 
Về phần phương diện khác, Diệp Hạo Thiên trước khi động thủ với Huyền Thiên Tông đã đi điều tra rõ ràng toàn bộ sự tình.
 
Trong lòng hắn rất rõ, kỳ thực Huyền Thiên Tông còn có một cường giả Thiên giai khác, chỉ bất quá tại một năm rưỡi trước đã cùng Hàn Phong rời khỏi đế đô, đến nay không ai biết được tung tích của hắn.
 
Hạo Thiên lúc này không thấy vị cường giả Thiên giai đi theo bên người Hàn Phong trước kia, tự nhiên hắn cũng không đưa ra toàn bộ con bài ẩn của mình.
 
Ngoại trừ cường giả Thiên giai, những người còn lại của Huyền Thiên Tông ở trong mắt Diệp Hạo Thiên căn bản không có bất cứ lực uy hiếp nào, bởi thế hắn cũng không nóng lòng thu thập bọn họ.
 
Hơn nữa, tại Thiên Thánh đại hội ba năm về trước, Diệp Hạo Thiên liền bị dung mạo ba người Tiêu Linh, Trầm Ngọc và Lâm Nguyệt hấp dẫn, lần này tham dự bao vây tiễu trừ Huyền Thiên Tông, ngoài những mục đích đã nhắc tới khi trước, Diệp Hạo Thiên còn có một mục tiêu là bắt sống bằng được ba nàng kia.
 
Vừa nghĩ tới qua hôm nay cả ba nàng bị mình độc chiếm, nội tâm của hắn cũng không nhịn được rung động, ánh mắt nhìn về Lâm Nguyệt đứng trong đám người cũng tràn ngập vẻ dâm dục.
 
Cảm thụ được ánh mắt Hạo Thiên, Lâm Nguyệt đứng sau người năm vị trưởng lão cũng nhịn không được nhíu mày.
 
Nhưng hiện tại, nàng cũng biết tình huống trước mắt vô cùng bất lợi với Huyền Thiên Tông, tuy tức giận nhưng chỉ cố nén trong lòng, quay đầu nhẹ giọng nói:
 
- Trưởng lão, chúng ta hiện tại phải làm sao? Mấy người tông chủ và Phí lão tựa hồ có chút nguy hiểm.
 
Trong năm vị trưởng lão, thực lực cao nhất là Mục Dương cũng thở dài, bất đắc dĩ nói:
 
- Đây là cường giả Thiên giai quyết đấu, chúng ta căn bản không thể can thiệp, chuyện tới lúc này, chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
 
Mọi người nghe vậy đều là một trận trầm mặc!
 

 
Đấu khí mãnh liệt lan khắp bốn phía bầu trời Huyền Thiên Tông, chúng đệ tử Huyền Thiên Tông đứng phía dưới, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào mấy đạo nhân ảnh giữa không trung.
 
Giờ khắc này, Phí lão, Bố Lôi Địch và tông chủ Huyền Cơ Tử là toàn bộ hi vọng của bọn họ, nếu như ba người chiến bại, như vậy tình huống tiếp theo không cần nghĩ cũng biết ra sao.
 
Ngay cả ba người Bố Lôi Địch đều không thể ngăn cản những người này, còn nói chi tới bọn họ nữa.
 
Lại qua không bao lâu, vẫn bị trưởng lão Minh Vực ép sát, không biết có phải sơ ý hay đấu khí không theo kịp đối phương, trên bả vai Huyền Cơ Tử đã bị trúng một đòn nghiêm trọng của đối phương.
 
Nguyên bản thực lực so với trưởng lão Minh Vực kém hơn một chút, lúc này trên vai thụ thương càng ảnh hưởng tới động tác của Huyền Cơ Tử.
 
Chúng đệ tử Huyền Thiên Tông thấy thế, trong lòng đều căng thẳng, ai lấy đều lo lắng nhìn lên Huyền Cơ Tử.
 
Phí lão và Bố Lôi Địch ở bên kia cũng phát hiện Huyền Cơ Tử bị thương, trong lòng hai người tuy rằng lo lăng nhưng hiện rại cả hai cũng chỉ có thể ra sức chống đỡ, căn bản không rảnh phân thân, càng không thể đến giúp Huyền Cơ Tử.
 
Quả nhiên, sau khi bị thương, Huyền Cơ Tử dưới sức ép của trưởng lão Minh Vực mỗi lúc càng thêm vô lực.
 
Không được một hồi, trên người đã liên tiếp nhận thêm vài vết thương.
 
Lúc này sắc mặt Huyền Cơ Tử tái nhợt, miệng thở hổn hển nhưng hai mắt vẫn trợn nhìn thẳng lên người đối thủ.
 
Hắn không sau lưng thế nào, nhưng hắn chỉ biết đứng đó đều là đệ tử Huyền Thiên Tông hắn.
 
Là người đứng đầu một tông, hắn luôn cảm thấy tiếc hận về thực lực của mình, vì mình không thể dành cho môn hạ đệ tử thật nhiều trợ giúp nên cảm thấy bi ai.
 
Vốn cho rằng lần này thuận lợi bước vào cảnh giới Thiên giai, hắn có thể bảo hộ tốt nhất cho những đệ tử tông môn chính mình, nhưng lại không nghĩ rằng những người trước mắt này cường đại như vậy.
 
Ngay cả Phí lão và Bố Lôi Địch cũng chống đỡ khó khăn.
 
Nhưng vừa nghĩ tới nếu như mình ngã xuống, chúng đệ tử phía sau sẽ gặp nguy hiểm, bởi vậy tuy rằng thương thế đã vô cùng trầm trọng, đấu khí trong cơ thể tiêu hao gần như không còn thế nhưng Huyền Cơ Tử vẫn cắn răng kiên trì.
 
Bởi vì hắn biết, hiện tại Huyền Thiên Tông chỉ còn trông vào ba người bọn hắn, hắn không thể bại!
 
Ôm tín niệm như vậy, Huyền Cơ Tử quát khẽ một tiếng, dồn toàn bộ đấu khí còn lại trong cơ thể, bạo phát hết ra ngoài.
 
Thân hình khẽ động, nhanh chóng bay thẳng đến trước trưởng lão Minh Vực.
 
Trông thấy khí tức trên người Huyền Cơ Tử bất ngờ không giảm lại tăng, trưởng lão Minh Vực đầu tiên vô cùng kinh ngạc, sau lại xuất ra một vẻ tiếu ý khinh thường.
 
Hạo Thiên đứng ở một bên thấy vậy, cũng cười nhạt nói:
 
- Chỉ là giãy dụa mà thôi, bằng thực lực Huyền Quỷ, xem ra thắng bại rất nhanh sẽ được phân định, chỉ cần Huyền Cơ Tử vừa ngã xuống, như vậy hai người khác cũng không đỡ được bao lâu, Huyền Thiên Tông sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay chúng ta.
 
Hai lão giả đứng phía sau nghe được lời Diệp Hạo Thiên cũng gật đầu tán thành, trên mặt không khỏi xuất hiện một vẻ hưng phấn.
 
Quả nhiên đúng như lời Diệp Hạo Thiên nói, khí thế Huyền Cơ Tử tuy rằng đề thăng một chút, nhưng đây cũng là một kích toàn lực cuối cùng của hắn, hơn nữa thực lực bản thân hắn so ra vẫn còn kém Huyền Quỷ một đoạn.
 
Trong lúc đó, Huyền Quỷ thấy Huyền Cơ Tử lại gần liền hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Lão gia hỏa, ngươi quá yếu!
 
Nói xong, thân hình khẽ động, không lui mà tiến, song quyền giơ lên nghênh đón hướng Huyền Cơ Tử.
 
Thân hình hai người vừa tiếp xúc, hai cỗ đấu khí không ngừng va chạm mạnh mẽ trên không trung, phát ra những tiếng oanh kích nặng nề.
 
Oanh! Oanh! Oanh!
 
Đôi bên giao thủ, người tới ta lui, ngắn trong nháy mắt thời gian đã đối công tới hơn mười quyền.
 
Không thể không nói, Huyền Cơ Tử bộc phát toàn lực trút vào công kích cũng khiến Huyền Quỷ gặp phải một hồi khó khăn.
 
Nhưng thực lực Huyền Quỷ dù sao vẫn mạnh hơn một phần, bởi vậy Huyền Cơ Tử vốn đã trọng thương lại càng trầm trọng hơn.
 
Nương theo phần sức lực cuối cùng cạn kiệt, trong lòng Huyền Cơ Tử cũng không khỏi một phen cười khổ.
 
Vẫn là thua!
 
Trông thấy thân ảnh Huyền Quỷ không ngừng phóng đại trong mắt, Huyền Cơ Tử chỉ có thể giơ hai tay vô lực, cố gắng chống đỡ công kích của Huyền Quỷ.
 
Nhưng tất cả chuyện này đều là phí công, chỉ nghe một tiếng nặng nề vang lên, thân thể Huyền Cơ Tử liền bị Huyền Quỷ hung hăng đánh ra ngoài.
 
Giữa không trung, Huyền Cơ Tử không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, lập tức rơi xuống trước mặt đông đảo đệ tử Huyền Thiên Tông.
 
- Tông chủ!
 
Đông đảo chúng đệ tử Huyền Thiên Tông chứng kiến Huyền Cơ Tử thụ thương, tất cả đồng loạt kinh hô một tiếng "tông chủ!"
 
Tiếp đó, năm vị trưởng lão phóng lên, vây quanh người Huyền Cơ Tử, đề phòng Huyền Quỷ tiếp tục đuổi theo.
 
Bất quá, lúc này Huyền Quỷ cũng không có dự định để ý tới Huyền Cơ Tử, tại trong mắt hắn Huyền Cơ Tử đã mất đi tính uy hiếp, trọng yếu nhất bây giờ là hỗ trợ những người còn lại đánh bại Phí lão và Bố Lôi Địch, chỉ cần đánh bại hai người này, còn gì phải sợ Huyền Cơ Tử chạy thoát?
 
Bởi vậy Huyền Quỷ chỉ nhàn nhàn nhìn chúng đệ tử Huyền Thiên Tông rồi hướng phía Bố Lôi Địch bay tới, hiển nhiên mục tiêu tiếp theo của hắn là Bố Lôi Địch.
 
Lúc này, Bố Lôi Địch thấy Huyền Cơ Tử bị thua, trong lòng cũng căng thẳng, lại thấy Huyền Quỷ đang tiến về phía mình, khuôn mặt cũng từ từ trầm xuống.
 
- Ha ha! Bố Lôi Địch, lần này xem còn ai có thể cứu ngươi.
 
Huyền Quỷ đi tới bên người Minh Khốc, cười nhạt nói.
 
Trông thấy bản thân bị ba gã cường giả Thiên giai vây quanh, Bố Lôi Địch âm thầm cảnh giác, đứng giữa không trung, trầm giọng nói:
 
- Đừng quá mức đắc ý, muốn đánh bại ta còn phải nhìn xem các ngươi có hay không bản lĩnh đó.
 
- Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng! Lẽ nào ngươi cho rằng người của hoàng thất có thể giống như lần trước, xuất hiện tại đây trợ giúp tông môn các ngươi?
 
Huyền Quỷ rất tự tin nói.
 
Bố Lôi Địch không trả lời câu hỏi của Huyền Quỷ, đối với sự tình bên phía hoàng thất hắn cũng mơ hồ đoán được, hẳn là do mấy người trước mắt này làm trò quỷ, bằng không cũng không có chuyện Khôn Long vừa rời khỏi Huyền Thiên Tông, ngay khoảnh khắc sau đám người này đã tấn công tới.
 
Bởi vậy Bố Lôi Địch ngược lại không có trông cậy sự trợ giúp từ hoàng thất.
 
Bất quá, điều này cũng không đại biểu cho việc Bố Lôi Địch lựa chọn buông tha.
 
Phí lão bên kia cũng đồng dạng suy nghĩ như vậy.
 
Phí lão biết rõ, Hàn Phong từng nói qua, trước kỳ hạn ước định với hoàng thất kết thúc, hắn sẽ trở về.
 
Đến thời điểm này, cách kỳ hạn ước định với hoàng thất còn không quá mười ngày, theo lý thuyết Hàn Phong hẳn là cũng đang trở về.
 
Hai người qua mấy năm ở chung với Hàn Phong, hết một lần lại một lần chứng kiến năng lực biến hóa tới khó tin của Hàn Phong.
 
Bởi vậy, trong vô thức cả hai người đều sản sinh một loại tín niệm thần kỳ đối với Hàn Phong.
 
Cả hai đều cho rằng, chỉ cần Hàn Phong xuất hiện, sự tình nhất định có thể thuận lợi giải quyết.
 
Đây là một cách suy nghĩ có phần thái qua, nhưng quả thật cứ mỗi lần Hàn Phong xuất hiện là một lần hắn hóa giải toàn bộ nguy cơ.
 
Bởi vậy, Phí lão và Bố Lôi Địch lúc này đúng là đang ôm một tia chấp niệm, Huyền Thiên Tông là địa phương quan trọng nhất trong lòng Hàn Phong, bọn họ tin tưởng Hàn Phong sẽ không tùy ý để Huyền Thiên Tông bị tiêu diệt.
 
Thế nên cả hai người lúc này vẫn cắng răng kiên trì, hy vọng có thể chống đỡ được tới lúc Hàn Phong trở về.
 
Mà người trong lòng bọn họ đang chờ đợi là Hàn Phong hiện tại cũng đang hướng về Huyền Thiên Tông, thế nhưng bây giờ Hàn Phong vẫn còn không biết gì về một hồi nguy cơ Huyền Thiên Tông đang gặp phải.
 
Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh và Lý Thần đã đi tới chân núi Huyền Thiên Tông, trước mắt nơi này chính là nơi năm đó hắn và phụ thân từng ở tạm.
 
Bất quá sau khi phụ thân hắn tỉnh lại đã cùng với Hàn Phong đưa Từ lão lên Huyền Thiên Tông, từ đó tòa sân viện này trở thành hoang phế, bây giờ nhìn lại cảm giác có phần cũ nát.
 
Tiêu Linh cũng biết tâm tình lúc này của Hàn Phong, không khỏi tiến lên hai bước, đưa tay mềm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hàn Phong.
 
Cảm thụ được sự ấm áp và tình ý nồng đậm truyền đến từ bàn tay, Hàn Phong cúi mắt nhìn Tiêu Linh, mỉm cười nói:
 
- Được rồi, phía trước không xa chính là Huyền Thiên Tông, đi đường lâu như vậy chắc hẳn nàng cũng mệt muốn chết rồi, đến khi đó lên núi phải nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
 
Lý Thần ở một bên bẫn mãn lên tiếng:
 
- Hai người các ngươi không cần diễn cảnh tình chàng ý thiếp trước mặt lão nhân gia ta, nếu đã gần tới nơi, chúng ta cũng nhanh chóng lên núi đi thôi, rượu trong hồ lô của ta đã uống sạch mất rồi.
 
Có lẽ sớm quen tai với những lời điên khùng của Lý Thần nên đối mặt với sự trêu đùa của Lý Thần, da mặt Tiêu Linh dù mỏng nhưng cũng không dễ đỏ mặt xấu hổ như trước, trái lại trên khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
 
Đang lúc Hàn Phong muốn mở miệng nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
 
Lý Thần ở một bên cũng đồng dạng ngưng động tác uống rượu.
 
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Thần nói trước:
 
- Khí tức thật mạnh, dường như từ trên núi truyền tới.
 
Hàn Phong nhìn lại phía khí tức truyền tới, trong mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng, địa phương trên núi theo lời Lý Thần không thể sai được đúng là vị trí Huyền Thiên Tông.
 
Mà cỗ khí tức cường đại này, Hàn Phong cảm giác thấy quen thuộc, nó là của Bố Lôi Địch.
 
- Nơi đó có phải Huyền Thiên Tông hay sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
 
Tiêu Linh tuy rằng không cảm giác được gì, nhưng thấy thần sắc hai người ngưng trọng, nhất là sau khi nghe được địa điểm trong miệng Lý Thần liền kinh ngạc nói.
 
- Hiện tại phải làm sao?
 
Lý Thần quay đầu nhìn Hàn Phong hỏi.
 
Hàn Phong trầm giọng nói:
 
- Bất kể như thế nào, chúng ta lập tức lên núi.
 
Hai người còn lại nghe vậy, không chút do dự đều gật đầu, ba người liền nhanh chóng chạy vội lên trên núi.
 
Có lẽ do trong lòng lo lắng, Hàn Phong liền bất chấp nắm một bên cánh tay Tiêu Linh, chậm rãi rót đấu khí vào trong người nàng, sau đó kéo theo Tiêu Linh chạy gấp về phía Huyền Thiên Tông.
 
Được Lăng Phong trợ giúp, tốc độ của Tiêu Linh được đề thăng rất nhiều.
 
Trong chớp mắt, ba người đã chạy tới chân núi Huyền Thiên Tông.
 
Chẳng qua nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng Lăng Phong hơi trầm xuống, hắn cảm nhận được, Huyền Thiên Tông thực sự đang gặp phải nguy cơ.
 
Xuất hiện trước mặt ba người Hàn Phong là hơn hai mươi người hoàn toàn xa lạ, thực lực những người này có thấp có cao nhưng mạnh nhất cũng chỉ là võ giải Địa giai.
 
Bởi vậy Hàn Phong và Lý Thần căn bản không để bọn họ vào mắt.
 
Mà lúc này hai mươi mấy người kia cũng phát hiện ta tung tích ba người Hàn Phong, trong đó một gã võ giả Địa giai chừng như đầu lĩnh không khỏi tức giận quát lên:
 
- Các ngươi là ai?
 
Trong lòng đang lo lắng tình huống trên núi, Hàn Phong không muốn nhiều lời, trực tiếp đánh mắt sang Lý Thần ở một bên, hắn liền gật đầu hiểu ý.
 
Lập tức thân hình chợt lóe phóng về phía mấy người kia.
 
- Lớn mật, dĩ nhiên…
 
Tên võ giả Địa giai còn chưa nói xong, thân hình đã mềm oặt ngã xuống.
 
Không tới một khắc công phu, hai mươi mấy tên võ giả đều chết dưới tay Lý Thần.
 
Làm xong tất cả chuyện này, Hàn Phong cũng không dừng lại, toàn lực chạy vội lên trên núi.
 

Đọc truyện chữ Full