Thấy lão giả tiên thất, khuôn mặt Hàn Phong trở nên trầm trọng, không có chút vui vẻ vì bản thân vừa thoát khỏi Vạn Tượng Trận.
Lúc này, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh dường như cũng phát hiện có điểm không đúng.
Tình huống lão giả vừa rồi biến mất hoàn toàn khác biệt so với bình thường, tựa như đã hao tổn hết toàn bộ năng lượng vậy.
Thấy thế, Đường Vũ Nhu không khỏi nghi hoặc hỏi Hàn Phong:
- Hàn Phong! Vậy tiền bối người…
Nghe vậy, hai mắt Hàn Phong nhìn chăm chú xuống phía dưới, sau một lát mới gật đầu, thanh âm có chút cảm khái nói:
- Vì muốn giúp chúng ta rời khỏi, tiền bối hầu như đã tiêu hao toàn bộ linh hồn lực!
- Vậy…
Đường Vũ Nhu có chút giật mình che miệng lại, không thể tin được nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Không sai, lực lượng linh hồn hao hết, cũng đồng nghĩ với việc lão tiền bối triệt để biến mất khỏi phiến đại lục, sẽ không còn xuất hiện lại được nữa!
- Ngươi đã sớm biết có kết quả như vậy?
Đường Vũ Nhu không dám tin tưởng nhìn lê Hàn Phong, nàng không nghĩ ra lão giả mặt lạnh đầy sát khí, trước kia cũng từng động thủ muốn giết nàng cuối cùng lại chọn cách hi sinh tính mạng của bản thân trợ giúp bọn họ thoát ra ngoài.
Nghe được Đường Vũ Nhu nói thế, Hàn Phong cũng thở dài, nói:
- Đáng lẽ không biết, nhưng lúc ta thấy lão tiền bối dùng linh hồn lực bản thân khai mở chỗ hổng trên Vạn Tượng Trận, ta cảm thụ được năng lượng trên người lão tiền bối đang kịch liệt xói mòn, trong lòng liền mơ hồ hiểu được.
Dừng lời, Hàn Phong lại trầm giọng nói:
- Trong tình huống lúc đó, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi Vạn Tượng Trận, giúp lão tiêu hao linh hồn lực ở mức thấp nhất. Chẳng qua không nghĩ tới, Vạn Tượng Trận này cư nhiên bá đạo như vậy, chỉ ngắn ngủi như vậy đã tiêu hao toàn bộ linh hồn lực của tiền bối.
Đường Vũ Nhu lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, lúc này nàng đã hiểu tâm ý của lão giả, có lẽ từ lúc lão cho Hàn Phong tu luyện nửa sau bộ Cửu Chuyển Huyền Công, trong lòng đã làm ra quyết định.
Lập tức Đường Vũ Nhu có chút cảm khái, nói:
- Có thể đây cũng là lựa chọn tốt nhất dành cho tiền bối, dù sao đổi lại là ai cũng không nguyện tồn tại dưới hình thái như vậy, so với một mình lưu lại chỗ này, hoàn toàn chết đi đối với tiền bối mà nói lại là lựa chọn tốt nhất.
Nghe được Đường Vũ Nhu có chút thương tâm, Hàn Phong cười, lập tức nói:
- Có lẽ vậy! Chỉ là chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!
Đường Vũ Nhu nghe vậy liền gật đầu.
Rất nhanh, Hàn Phong liền mang theo Đường Vũ Nhu, mượn theo những chỗ lồi lõm trên vách đá, một đường leo lên.
Trong lòng hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải tiêu diệt toàn bộ Võ Hoàng Điện, không chỉ vì mình, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của lão giả!
Một đường không nói chuyện, hiện tại thực lực Hàn Phong bạo tăng, tuy rằng vực sâu vạn trượng, nhưng chỉ cần thời gian nửa ngày, Hàn Phong liền nhẹ nhàng mang theo Đường Vũ Nhu lên tới đỉnh vực.
Lúc hai người một lần nữa đạp chân lên mặt đất, nhìn một mảnh rừng xanh tốt trước mắt, đột nhiên lại có cảm giác như được trở lại sau khi xa cách một đời.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh dương quang, Hàn Phong cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
Hồi tưởng lại lúc trước bị ba gã cường giả Thiên giai của Võ Hoàng Điện truy sát tới nơi này, sau đó rơi vào đường cùng chỉ có thể chọn cách nhảy xuống vực sâu.
Ai có thể nghĩ tới, kết quả đúng là nhân họa đắc phúc, không chỉ chữa trị hoàn toàn di chứng sau khi dùng Tăng Nguyên Thuật, đồng thời ngoài ý muốn còn được lão giả thần bí giúp đỡ, truyền lại cho hắn nửa sau bộ Cửu Chuyển Huyền Công, đồng thời nhất cử đột phá cảnh giới Thiên giai ngũ phẩm.
Lấy thực lực lúc này của Hàn Phong, tin tưởng khi chiến đấu với Lý Thần, tuyệt đối có thể đánh bại lão.
Hàn Phong có tự tin này, năng lực Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí nghịch thiên như vậy, hắn không thể có khả năng thua.
Chỉ bất quá, lúc hai người hồi phục tinh thần sau khi sống sót trở về, Hàn Phong giật mình nhớ tới sự tình lúc trước.
Hai người bọn họ rời xuống đáy vực đã bao lâu cũng không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất cũng có ba tháng thời gian rồi.
Hàn Phong vẫn không quên, trước hắn đang trên đường tới Thiên Lôi Các, chuẩn bị thuyết phục Thiên Lôi Các gia nhập liên minh nhằm ứng phó với liên quân do Trọng tài giả và Âm Ma Tông cầm đầu năm đại môn phái đang có ý định thảo phạt Huyền Thiên Tông.
Hôm nay, qua nhiều ngày như vậy, trong lòng Hàn Phong vẫn nhó rõ chuyện này.
Vì vậy, Hàn Phong mang theo Đường Vũ Nhu, hai người vội vã rời khỏi phiến rừng này, hướng thẳng tới một tòa thành trấn gần nhất chạy nhanh.
Trong Vạn Tượng Trận, quan hệ giữa Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đã kéo lại rất gần, thế nên lúc này Hàn Phong cũng không cố kỵ, trực tiếp nắm lấy tay nàng, dưới đấu khí của hắn chống đỡ, cả hai người dùng tốc độ cực nhanh bay đi.
Không tới nửa ngày, hai người liền tới một tiểu trấn gần nhất.
Hàn Phong không kịp nghỉ ngơi, đầu tiên liền đi chung quanh hỏi thăm tin tức.
Lúc này, sự tình ngũ đại tông môn kéo quân đánh Huyền Thiên Tông đã truyền bá rộng rãi khắp đại lục, mặc dù là nơi tiểu trấn xa xôi này vẫn dễ dàng thu được tin tức.
Qua một hồi hỏi thăm, Hàn Phong liền thu được tin tức mới nhất.
Chẳng qua, sau khi nghe tới tin tức này, Hàn Phong cũng phải cau mày, trong lòng càng khiếp sợ không ngớt.
Không nghĩ tới bản thân thất tung ba tháng, ngũ đại tông môn đã bắt đầu hành động, tựa theo tin tức vừa thu được, chỉ sợ lúc này ngũ đại tông môn đã kéo tới chân núi Huyền Thiên Tông rồi.
Như vậy, đại chiến rất nhanh sẽ nổ ra.
Vừa nghĩ tới an nguy của Huyền Thiên Tông, tâm trạng Hàn Phong lo lắng vô cùng, hận không thể lập tức chắp cánh bay về Huyền Thiên Tông.
Bất quá, Đường Vũ Nhu ở bên cạnh vẫn giữ được bình tĩnh, khẽ nhắc nhở nói:
- Hàn Phong, không nên quá mức lo lắng, không phải vừa rồi người nọ cũng nói, hiện tại Tứ các và Thánh Lam Tông cũng đã phái người tới hiệp trợ Huyền Thiên Tông, còn có người có hoàng thất và Hàn gia tới trợ trận, tin tưởng năm đại tông môn dù có cường đại nhưng đối mặt với đội quân hùng hậu bên phía chúng ta cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Hàn Phong cũng là quan tâm quá nên có chút sốt ruột, lúc này nghe Đường Vũ Nhu nhắc nhở, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
Đối với Thiên Lôi Các ngoài ý muốn gia nhập liên minh, Hàn Phong tuy rằng bất ngờ nhưng lập tức cũng minh bạch, tất cả chuyện này tựa hồ cũng là thuận lý thành chương.
Bất quá, lúc này lo lắng nhất vẫn là an nguy của Huyền Thiên Tông.
Bởi vậy, sau thoáng chốc do dự, Hàn Phong liền nói:
- Vũ Nhu, sợ rằng phải ủy khuất nàng, chúng ta hiện tại phải mau chóng quay về Huyền Thiên Tông, dù sao chỉ cần thêm phần lực lượng liền có thêm phần thắng, cũng có thể giảm thiểu một chút thương vong bên phía chúng ta.
Đường Vũ Nhu tự nhiên không có vấn đề gì, từ lúc trong Vạn Tượng Trận, dựa vào khẩu quyết lão giả truyền thụ nàng cũng đã khôi phục hoàn toàn đấu khí, tuy rằng so với thực lực Thiên giai ngũ phẩm của Hàn Phong mà nói, điểm ấy thực lực của nàng xác thực không tính là gì, thế nhưng ở trong đại chiến, cũng không phải chỉ là chiến trường của cường giả Thiên giai.
Dùng năng lực của nàng trong đại chiến, cũng có thể tạo nên tác dụng rất lớn.
Không nhiều lời, Hàn Phong liền trực tiếp kéo Đường Vũ Nhu, một đường chạy như bay về Huyền Thiên Tông.
Hiện tại, đấu khí của Hàn Phong đã đạt tới Thiên giai ngũ phẩm, tốc độ của hắn không thể dùng từ nhanh để hình dung, mặc dù bên cạnh còn có Đường Vũ Nhu, nhưng đối với hắn mà nói, căn bản không có bất luận ảnh hưởng nào.
Trong lòng Hàn Phong tuy rằng lo lắng, nhưng trong đầu vẫn thanh tỉnh dị thường.
Hắn biết, trong việc liên minh, mấu chốt lớn nhất là nằm trên người hắn, dù sao có rất nhiều điều kiện đưa ra, mà chỉ có duy nhất một người là hắn mới có thể làm được.
Tuy rằng hiện tại Tứ các và Thánh Lam Tông vẫn tuân thủ đúng ước hẹn phái người tới trợ giúp, nhưng nếu tình huống có gì không đúng, chỉ sợ những thế lực này sẽ lựa chọn cách giữ mình.
Bởi vậy, chỉ khi nào hắn xuất hiện trước mắt mọi người, mới có thể khiến những minh hữu này tận tâm tận lực.
Đó cũng là nguyên nhân trong lòng Hàn Phong lo lắng.
Đương nhiên, dùng thực lực Thiên giai ngũ phẩm của hắn, nếu như xuất hiện trong chiến trường, tự nhiên sẽ là một trợ lực cực lớn.
Cẩn thận tính toán, dựa theo tốc độ hiện tại, hai người khoảng chừng chỉ cần thời gian một ngày đêm liền có thể chạy về tới Huyền Thiên Tông.
Trong lòng Hàn Phong cũng chỉ có thể cầu khẩn bản thân về kịp lúc.
Mà ngay khi Hàn Phong đang liều mạng chạy về, lúc này trên Huyền Thiên Tông từ lâu đã thành một mảnh chém giết.
So sánh với cuộc chiến của hai mươi gã cường giả Thiên giai, cuộc chiến của đám đệ tử đến từ khắp các thế lực tự nhiên càng thêm kịch liệt.
Dù sao, đệ tử đôi bên cũng không phải ai cũng đồng đều, không qua bao lâu thời gian, cả hai bên đều xuất hiện một bộ phận đệ tử thương vong.
Về phần bên phía Huyền Thiên Tông, nếu như không có Hàn Phong qua mấy năm không ngừng hỗ trợ, giúp cho thực lực chúng đệ tử được đề cao chỉnh thể, chỉ sợ bây giờ đã sớm bị người ngũ đại tông môn tiêu diệt toàn bộ rồi.
Mạnh Hùng nhiều năm không gặp, lúc này trong tay cầm một cây bàn long trường thương cao hơn hắn nửa cái đầu, đang không ngừng xuyên qua đám người.
Đầu thương nguyên bản có màu đen bóng lúc này đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, Mạn Hùng qua mấy năm trưởng thành, hình thể so với những người thành niên bình thường còn cường tráng hơn nhiều lắm.
Hắn lúc này nhìn giống như một tên hắc diện sát thần, mang theo khí thế bá đạo vô cùng, qua lại giữa đám địch nhân, mỗi một lần trường thương đâm ra, lại có một mảnh máu tươi phun ra ngoài.
Dần dần, mảnh đất xung quanh vị trí hắn biến thành không người, đệ tử năm đại tông môn dường như bị sát khí của Mạnh Hùng dọa không dám lại gần.
Tình cảnh giống với Mạnh Hùng còn có Niếp Ngôn của Thánh Lam Tông qua lần luận bàn với Hàn Phong trước đó, Niếp Ngôn tựa hồ có chút cảm ngộ với câu nói của Hàn Phong dành cho hắn.
Hiện tại, thanh đao Thâm Uyên trong tay hắn giống như lưỡi hái ử thần, mỗi một đao vung lên đều gặt lấy một tính mệnh của địch nhân.
Nhưng chỉ cần người chú tâm sẽ phát hiện, đao pháp của Niếp Ngôn nhìn qua vô cùng đơn giản, căn bản không có bất luận chút hoa mỹ nào. Nhưng chính là như vậy lại không có người nào ngăn cản được một đao của hắn.
Bởi vậy, giống như Mạnh Hùng, đệ tử năm đại tông môn trong lúc nhất thời cũng bị khí thế của Niếp Ngôn dọa cho kinh sợ, không ai dám lại gần.
Chỉ bất quá, dù sao nhân số bên Huyền Thiên Tông vẫn ít hơn, mặc dù có hai người Mạnh Hùng và Niếp Ngôn như hai sát thần làm kinh sợ đối phương, nhưng rất nhanh mọi người vẫn bị số đông địch nhân bao vây lấy.
Song phương duy trì chém giết liên tục không ngừng.
Mà giờ khắc này, Hàn Phong trải qua một đường bay nhanh không nghỉ, rốt cuộc cũng mang theo Đường Vũ Nhu đi tới chân núi Huyền Thiên Tông.
Từ xa như vậy, Hàn Phong cũng nghe được trên núi Huyền Thiên Tông truyền đến những tiếng chém giết rung trời.
Nghe đến đó, sắc mặt Hàn Phong khẽ biến, lập tức không nói nhiều, lắc mình một cái chạy thẳng lên núi.
…
Trên Huyền Thiên Tông, thế tiến công của năm đại tông môn vẫn chưa ngưng nghỉ, đệ tử song Phuong vẫn duy trì chém giết liên tục, mà nhóm người Lý Thần trong cuộc chiến Thiên giai cũng không có thanh thế lớn như phía dưới.
Nhưng trình độ hung hiểm lại gấp mười lần so với phía dưới.
Song phương chỉ cần hơi vô ý, lập tức có thể ảnh hưởng tới sự cân bằng của toàn bộ chiến cuộc.
Dù sao hiện tại cường giả Thiên giai của mỗi bên có số lượng tương đương, thực lực ngang bằng.
Thế nhưng nếu chỉ cần một người bên nào xuất hiện sai lầm, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.
Một khi xuất hiện tình huống như vậy, bên phía thất bại sợ rằng sẽ bị đối phương dùng thế sét đánh, trực tiếp đánh tan.
Đây là tình cảnh không bên nào muốn nhìn thấy, bởi vậy cường giả thiên giai của song phương trong lúc chiến đấu đều vô cùng nhập tâm, rất sợ có chút sai lầm nào sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Chỉ bất quá, so với liên quân phía năm đại tông môn và Trọng tài giả do Diệp Vũ và Dương Thiên Trạch dẫn đầu mà nói, bên phía Huyền Cơ Tử hiển nhiên bị vây trong thế yếu.
Không chỉ vì thực lực Huyền Cơ Tử thoáng thấp hơn một chút so với chỉnh thể thực lực của năm đại tông môn.
Trọng yếu nhất chính là, chỉnh thể lực lượng và số lượng đệ tử bên phía năm đại tông môn vượt xa bên này.
Tuy rằng lúc trước có Huyễn Âm Thần Quyết của Tiêu Linh trợ trận, nhưng dù sao năng lực của Tiêu Linh có hạn, cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Bởi vậy, trong lòng nhóm người Huyền Cơ Tử tự nhiên lo lắng không ngớt.
Dù sao, mặc dù bọn họ có thể chống đỡ cường giả Thiên giai của năm đại tông môn tới cuối cùng, nhưng chỉ sợ khi đóm đệ tử Huyền Thiên Tông đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi.
Không chỉ có đệ tử Huyền Thiên Tông, ngay cả những đệ tử do Tứ các, Thánh Lam Tông, cùng với hoàng thất và Hàn gia phái tới chỉ sợ cũng lọt vào trong đả kích hủy diệt.
Đó không phải tình cảnh nhóm người Huyền Cơ Tử muốn thấy.
Bất quá, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp, đây cũng là kế sách của ngũ đại tông môn, cố ý chiến đấu xa chiến trường phía dưới, cấp cơ hội cho đệ tử năm đại tông môn, cho bọn họ đi trước chém giết toàn bộ đệ tử Huyền Thiên Tông, cứ như vậy, mất hết đệ tử đời sau, Huyền Thiên Tông cũng chẳng khác nào bị diệt.
Kế sách như vậy, quả là ngoan độc vô cùng.
Lúc này Diệp Vũ và Tiêu Chiến đánh thành một đoàn, thực lực hai người đều là Thiên giai ngũ phẩm, nhưng Tiêu Chiến dù sao cũng nhờ Huyễn Thần Đan do Hàn Phong cung cấp mới có thể thăng câp không lâu, so sánh với Diệp Vũ đã trở thành Thiên giai ngũ phẩm từ lâu mà nói, thực lực vẫn kém hơn một chút.
Chỉ bất quá, dù sao Thiên giai ngũ phẩm, bản thân đã là tồn tại mười phần cường đại, mặc dù thực lực hơi kém hơn, nhưng Diệp Vũ muốn đánh bại Tiêu Chiến cũng không phải một chốc có thể làm được.
Mà bên phía Lý Thần và Dương Thiên Trạch cũng là như vậy.
Sau khi đón đỡ một quyền của Lý Thần, Dương Thiên Trạch liếc nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt lập tức bình thản, nhìn về phía Lý Thần, nói:
- Lý lão tiên sinh, thắng bại giữa chúng ta sợ rằng rất khó phân định ngay được, bất quá đệ tử Huyền Thiên Tông các ngươi chỉ sợ qua một hồi nữa sẽ không thể chống đỡ thêm được.
Lý Thần tự nhiên biết tình cảnh phía dưới, cũng minh bạch dụng ý của Dương Thiên Trạch, mục đích là muốn làm hắn phân tâm, từ đó khiến hắn lộ ra sơ hở.
Nhưng Lý Thần là ai, từ hai mươi năm trước hắn đã thành danh là cường giả Thiên giai ngũ phẩm, lại kinh lịch qua hai mươi năm chìm nổi, sao lại bị một điểm xảo kế này của Dương Thiên Trạch ảnh hưởng được.
Lập tức, không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp mở miệng:
- Thì có tính sao, mặc dù đệ tử Huyền Thiên Tông ta tử thương hầu như không còn, chỉ cần ta giết được ngươi, lại tàn sát Âm Ma Tông ngươi sạch sẽ từ trên xuống dưới, chỉ sợ Âm Ma Tông cũng biết mất trên phiến đại lục nay.
- Hừ! Khẩu khí thật lớn, ta và ngươi đều là Thiên giai ngũ phẩm, ai thắng ai thua vẫn còn chờ xem!
Dương Thiên Trạch lạnh giọng nói.
Dứt lời, lập tức lại đánh ra một chiêu về phía Lý Thần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 347: Chạy về Huyền Thiên Tông
Chương 347: Chạy về Huyền Thiên Tông