Lời này của Hư Không vừa phát ra, nhóm người Lý Duệ đồng thời ngây người tại chỗ.
Cái miệng Mộc Tu càng há lớn, hỏi:
- Lão, Lão tổ… Người không nhận ra ta sao? Ta là Mộc Tu a! Năm đó khi ta mới nhập môn, chính là người phụ trách dạy dỗ ta!
- Mộc Tu trưởng lão, ngươi có nhận lầm hay không?
Lý Duệ một bên nghi hoặc nói.
Ai biết, Mộc Tu trưởng lão khẳng định mười phần đáp lại:
- Sẽ không đâu, tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, nhưng ta có thể xác định, người chính là lão tổ năm đó. Không chỉ là dung mạo, ngay cả khí tức trên người cũng giống nhau như đúc, ta tuyệt đối không nhận lầm!
Lời này của Mộc Tu đã triệt để xóa đi nghi ngờ trong lòng Lý Duệ.
Kỳ thực trong lòng hắn, nguyên bản cũng đã nhận ra người trước mắt này.
Trong tĩnh thất tương ứng của các đời môn chủ Thiên Môn đều có bứa họa của lịch đại môn chủ, mà Hư Không đột nhiên xuất hiện trước mắt, so với một trong số các bức họa rất giống nhau.
Hơn nữa thêm lời nói của Mộc Tu, Lý Duệ đã không còn nghi ngờ gì khác.
Chẳng qua, Lão tổ trước mắt dĩ nhiên mất đi ký ức, như vậy có chút khó giải quyết rồi.
Hư Không thấy đám người trước mặt dùng nhãn thần tràn đầy chờ mong nhìn về phía chính mình, tuy rằng trong lòng không đồng ý, thế nhưng vẫn biểu lộ hình dạng mê man như trước, làm bộ tự hỏi một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Không nhận ra!
Mà lúc này, Hàn Phong nhân cơ hội nói:
- Các vị, nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Ta xem chúng ta vẫn nên rời khỏi đây rồi nói tiếp!
Lý Duệ và mấy trưởng lão thấy Lão tổ thực sự không nhận ra bọn họ, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, mà nghe xong lời nói của Hàn Phong, lúc này mới kịp phản ứng. Hai người vừa mới ra khỏi hóa ngoại chi cảnh, tất nhiên có chút mệt nhọc.
Vì vậy, kế tiếp, Lý Duệ phân phó đệ tử dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Vài ngày tiếp theo, Mộc Tu và các trưởng lão khác mỗi ngày đều tới bái kiến Hư Không, hơn nữa làm đủ cấp bậc lễ nghĩa đệ tử bái kiến trưởng bối, khiến trong lòng Hư Không vừa phiền muộn lại vừa buồn cười.
Đồng thời, không biết vì sao, trong lòng Hư Không dường như có một ý niệm nào đó không ngừng nhắc nhở hắn, làm hắn tiếp nhận nghi lễ bái kiến của đám người Mộc Tu.
Những điều này chỉ là chi tiết nhỏ không quá quan trọng, ngay cả Hư Không cũng không chú ý phát hiện ra biến hóa của chính mình.
Kỳ thực, tuy rằng bộ hài cốt này đã trải qua sương gió mấy trăm năm, thế nhưng một ít dấu vết trên cơ bản vẫn chưa tiêu tán toàn bộ.
Nhưng không biết vì sao, Hư Không hiện tại lại có chút ảnh hưởng từ thân phận của bộ hài cốt này.
Bằng không với tính tình của hắn, kiên quyết không thể để ý tới những hành động đáng ghét của đám người Mộc Tu, chỉ sợ một lời bất hòa, liền lâp tức đuổi toàn bộ những người này đi.
Dùng thực lực Thiên giai thất phẩm của hắn, xác thực có tiền vốn để kiêu ngạo như vậy.
Mà trong thời gian mấy ngày vừa qua, Hàn Phong từ trong miệng Lý Duệ biết được, về cái gọi là Lão tổ này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, thân phận chân chính của bộ hài cốt này chính là Lý Thanh, môn chủ Thiên Môn đời thứ sáu.
Mà cái tên Lý Thanh này, trên mặt Lý Duệ tràn ngập vẻ kính phục.
Lý Thanh có thể nói là ngoại trừ tổ sư khai sơn Thiên Môn, trong lịch đại môn chủ, là vị môn chủ có tu vi cao thâm nhất.
Đương nhiên, nếu như chỉ đơn thuần là tu vi cao thâm, kiên quyết không thể trở thành đối tượng cung kính nhất trong lòng nhóm người Lý Duệ.
Lý Thanh ngoại trừ có tu vi cao thâm ra, càng dựa vào thiên phú cường đại của bản thân năm đó đã lần lượt xem xét qua rất nhiều tâm pháp vũ kỹ của Thiên Môn, đồng thời cải tiến phần lớn, thậm chí là tự sáng tạo ra rất nhiều tâm pháp vũ kỹ cao thâm, lưu lại cho đệ tử hậu thế.
Có thể nói, tám phần mười tâm pháp tu luyện của các đệ tử Thiên Môn hiện tại đều là thoát thai từ Lý Thanh.
Chẳng qua, sau khi Lý Thanh hoàn thành những chuyện này liền tử bỏ vị trí môn chủ Thiên Môn, trái lại trở thành một trưởng lão truyền công bình thường.
Cũng chính bởi vì như vậy Mộc Tu mới nói trước kia, khi hắn vừa mới gia nhập Thiên Môn, chính là Lý Thanh phụ trách truyền thụ vũ kỹ.
Sở dĩ Lý Thanh làm như vây, hoàn toàn là bởi vì hắn một lòng một dạ muốn phát triển quang đại Thiên Môn, cho nên mới dốc sức lực dạy dỗ môn hạ đệ tử Thiên Môn, hi vọng có sự trợ giúp của bản thân, bọn họ có thể trưởng thành tốt hơn.
Mà hành động của Lý Thành tự nhiên khiến trên người Thiên Môn vô cùng bội phục, sau đó các đời đệ tử biết hành động của hắn, đều xưng tôn hắn là Lão tổ.
Đương nhiên, dùng bối phận của Lý Thanh, xác thực có thể xưng là Lão tổ rồi.
Nguyên bản chuyện này vốn không có gì mới lạ, thế nhưng Lý Duệ nói cho Hàn Phong, biết ở bốn trăm năm trước, không biết vì sao, Lý Thanh đột nhiên biến mất không rõ lý do.
Trên dưới Thiên Môn không hề tìm được bất cứ tin tức nào của hắn, không biết hắn đã đi đâu, mà điều này trở thành bí ẩn lớn nhất đối với Thiên Môn từ trước tới nay.
Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm nay lại bị Hàn Phong một lần nữa dẫn trở về Thiên Môn.
Nói đến đây, Lý Duệ quả thực vô cùng cảm kích Hàn Phong.
Hàn Phong thấy thế, trong lòng tràn ngập xấu hổ, nhóm người Lý Duệ vô cùng vui mừng vì Lão tổ Thiên Môn bọn họ thất tung từ lâu có thể trở về một lần nữa, nhưng bọn họ không hề biết chính là, vị Lão tổ này kỳ thực đã vẫn lạc mấy trăm năm trong hóa ngoại chi cảnh.
Mà Hàn Phong chỉ là lấy hài cốt của Lý Thanh lưu lại giúp Hư Không luyện chế một bộ thân thể mới, hiện tại ở lại Thiên Môn chính là Hư Không năm đó còn có chút cừu hận đối với Thiên Môn, hoàn toàn không phải là Lão tổ được Thiên Môn tôn kính gì đó.
Đương nhiên, nhưng lời này dù thế nào Hàn Phong cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Hơn nữa, trong lòng hắn còn có một chủ ý vô cùng tuyệt diệu, chẳng qua cần phải có Hư Không phối hợp.
Hiện nay, Hư Không đánh bậy đánh bạ trở thành Lão tổ của Thiên Môn, theo như lời Lý Duệ kể lại và phản ứng của các trưởng lão khác mà xét, địa vị và lực hiệu triệu của "Lão tổ" Thiên Môn ngày hôm nay tất nhiên không cần phải nhiều lời.
Như vậy, có hay không có thể dùng điểm này dể đạt được mục đích Thiên Môn xuất sơn, trợ giúp Huyền Thiên Tông đối phó với trả thù của Trọng tài giả đây?
Kỳ thực, dùng thực lực Thiên giai lục phẩm của Hàn Phong hiện tại, hơn nữa có Hư Không hỗ trợ, nguy cơ Diệt Hoàng mang tới đã không tính là nguy cơ rồi.
Bất quá, Hàn Phong vẫn hi vọng có thể thuyết phục Thiên Môn xuất sơn. Dù sao hắn biết rõ, địch nhân chân chính của hắn chính là Võ Hoàng Điện thần bí. Mà thực lực và tung tích của đối phương vẫn còn là điều chưa rõ.
Đối với thực lực chân chính phía sau Võ Hoàng Điện, quả thực khiến Hàn Phong phải kiêng kỵ không ngớt.
Mà Thiên Môn là thế lực viễn cổ lưu truyền nghìn năm, trên toàn bộ phiến đại lục này coi như có lực hiệu triệu nhất định.
Mà trong lòng Hàn Phong vẫn tồn tại một loại cảm xác, tựa hồ trong minh minh định trước sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cùng với Võ Hoàng Điện chính diện đụng độ.
Tới thời điểm đó, có lẽ sẽ là một hồi ác chiến.
Bởi vậy, Hàn Phong mới bức thiết hi vọng Thiên Môn gia nhập liên minh, tự nhiên có thể ngưng tụ nhiều hơn một phần thực lực, để chuẩn bị đối phó với Võ Hoàng Điện.
Chẳng qua, tất cả điều này đều là suy nghĩ trong lòng Hàn Phong, hắn không lập tức tới tìm Hư Không, hắn còn muốn tiếp tục quan sát một đoạn thời gian ngắn, chân chính xác định được Thiên Môn hiện tại đối với Hư Không đến tột cùng là có loại thái độ như thế nào.
Vì vậy, vài ngày tiếp theo, Hàn Phong vẫn ở lại trong Thiên Môn.
Từ ngày đầu tiên hắn trở về, Lý Thần đã sớm giải thích một lượt tất cả mọi chuyện phát sinh trên đại lục trong thời gian vừa qua.
Lúc biết được Trọng tài giả yên lặng gần hai năm, đột nhiên gần đây xuất hiện chút động tác, Hàn Phong không khỏi lạnh lùng cười.
Xem ra, Trọng tài giả quả nhiên chưa từ bỏ ý định.
Tuy rằng hai năm qua Hàn Phong luôn luôn tập trung tu luyện, thế nhưng Huyền Thiên Tông và hoàng thất, cùng với các thế lực liên minh khác đều chưa từng buông tha giám thị Trọng tài giả chặt chẽ.
Mà một điểm quan trọng nhất trong đó, chính là Hàn Phong năm đó dẫn đầu đoàn người Huyền Thiên Tông, đẩy lùi ngũ đại tông môn liên thủ, Hàn Phong chung quy cảm thấy trong chuyện này có bí ẩn nào đó.
Dù sao, Huyền Thiên Tông chỉ là một tông môn vừa mới quật khởi, kiên quyết không thể vì sự tình thập đại tôn môn bị diệt mà "gây chiến" như vậy, dù sao nói như thế nào đi nữa, Huyền Thiên Tông luôn đứng trong thế có lý.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, Trọng tài giả có thể kích động những thế lực lớn như ngũ đại tông môn dồng thời kéo cao thủ tới xâm phạm, mục đích bên trong không khỏi làm người khác trầm tư suy nghĩ.
Dù sao, tiêu diệt Huyền Thiên Tông, đối với bọn họ mà nói tựa hồ không mang tới bao nhiêu chỗ tốt.
Dù sao vị trí của Huyền Thiên Tông và ngũ đại tông môn cách nhau tới vạn dặm, cùng với Trọng tài giả càng không có vấn đề xung đột lợi ích.
Mà trải qua hai năm tìm hiểu, hoàng thất phát hiện phía sau Trọng tài giả, mơ hồ có tồn tại một cỗ thế lực không biết tên cổ động bọn họ.
Căn cứ vào tình báo Tiêu Tấn cung cấp và suy đoán, Trọng tài giả muốn tiêu diệt Huyền Thiên Tông, thứ nhất là muốn lập uy cho Trọng tài giả, mà đồng thời mượn cơ hội này để ngũ đại tông môn có thể đứng vững gót chân trong cảnh nội Thiên Tinh.
Sau đó mượn uy thế mạnh mẽ phát triển thế lực bản thân.
Đây là một ít tình báo Tiêu Tấn thu thập được gửi tới, chẳng qua Hàn Phong biết được sau chuyện này mơ hồ có mấu chốt nào đó mà hắn chưa thể biết rõ, đáng tiếc tài liệu trong tay hắn quá ít. Trong thời gian ngắn không thể nào biết được.
Bất quá, vô luận là thế nào đi nữa, lúc này hắn ở trong hóa ngoại chi cảnh nhân họa đắc phúc, không chỉ tu vi bản thân đề cao tới Thiên giai lục phẩm, đồng thời còn dẫn theo một tuyệt thế cường giả Thiên giai thất phẩm trở về.
Trước khi Hàn Phong rời khỏi hóa ngoại chi cảnh, cũng đã từng hỏi Hư Không, suy tính sau này của hắn.
Mà Hư Không trả lời quả thực khiến Hàn Phong mừng rỡ không ngớt.
Đừng nhìn Hư Không thường ngày cao cao tại thượng, nhưng tuyệt đối là người có ân tất báo, đã nói là làm. Bằng không năm đó đã không vì thua trên tay Triệu Vô Cực mà ở lại, nếu hắn kiên quyết giận dữ rời đi, Triệu Vô Cực cũng không thể ngăn cản được hắn.
Hắn đã hết lòng tuân thủ lời hứa lưu lại, có thể thấy được phẩm tính như thế nào.
Hàn Phong vừa rồi còn giúp hắn phiến phức quấn thân nghìn năm qua, trợ giúp hắn khôi phục thân thể, ngoài miệng Hư Không không nói, thế nhưng trong lòng cảm kích vạn phần.
Bởi vậy, sau khi biết được Hàn Phong ở bên ngoài phải đối mặt với Trọng tài giả trả thù, Hư Không liền quyết định trợ giúp Hàn Phong vượt qua nguy cơ lần này, sau đó mới du ngoạn khắp nơi.
Hàn Phong tự nhiên rõ ràng loại nhân vật như Hư Không tuyệt đối không thể lưu lại thời gian dài, hiện tại, nếu hắn có thể chủ động lưu lại giúp chính mình đối phó với Trọng tài giả, như vậy Hàn Phong đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Mà từ chỗ Lý Thần biết được, trọng tài giả liên tục có vài động tác, chỉ là chưa xuất thủ với Huyền Thiên Tông, bởi vậy, thời gian của Hàn Phong coi như đầy đủ, cũng không cần quá mức lo lắng tới vấn đề chạy trở về.
Vì vậy, mấy ngày tiếp theo, Hàn Phong một mặt suy nghĩ trợ giúp Hư Không đối phó với "đồ tử đồ tôn" của hắn, một mặt không ngừng điều chỉnh trạng thái thân thể chính mình, duy trì trạng thái đỉnh phong, làm tốt chuẩn bị cho cuộc chiến đấu trong tương lai.
…
Hôm nay, Hàn Phong nguyên bản đang ở trong nội viện chỉ đạo vũ kỹ cho Thi Thi, đột nhiên Hư Không tìm tới.
Thi Thi nhìn thấy Hư Không tới, tự nhiên nhận ra được người trước mắt, chính là đại nhân vật mà môn chủ và các trưởng lão cũng phải cúi đầu thi lễ.
Chỉ là, nếu như có người khác ở đây, chắc chắn sẽ bị hành động của Thi Thi dọa tới giật nảy mình.
Bởi vì, phản ứng đầu tiên khi Thi Thi nhìn thấy Hư Không xuất hiện, chính là kêu lên một tiếng, lập tức vẫn đoản kiếm trong tay, lao về phía Hư Không.
Một màn này nếu như bị Lý Thần hoặc Mộc Tu trưởng lão nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị dọa tới sắc mặt đại biến.
Nếu ở trong Thiên Môn, bất kỳ người nào dám can đảm bất kích đối với Lão tổ như vậy, thực sự tội không thể tha.
Nhưng là, trong con mắt Hàn Phong, Hư Không luôn luôn lạnh lùng cao ngạo, không biết vì sao đứng trước mặt Thi Thi luôn luôn "trẻ con".
Nhìn thấy Thi Thi giơ đoản kiếm đâm về phía chính mình, khuôn mặt cơ hồ vĩnh hằng bất biến của Hư Không đột nhiên nở nụ cười vô cùng hiếm thấy.
Đồng thời, một tay nhấc nhẹ, bàn tay huy vũ trong hư không, liền thấy Thi Thi trực tiếp lao về phía hắn, thân thể nho bế trong không trung bị không chế lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Ngay sau đó, toàn thân giống như mất trọng tâm, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống mặt đất, đoản kiếm trong tay bị nàng hoảng loạn ném qua một bên.
Thi Thi trong không trung vàng phát ra tiếng thét chói tai.
Nghe được tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn của Thi Thi, Hàn Phong đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn tiến lên giữ lấy Thi Thi, nhưng không nghĩ rằng động tác của Hư Không nhanh hơn Hàn Phong rất nhiều.
Chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, trước khi Thi Thi rơi xuống mặt đất, ngăn cản phía bên dưới, đỡ lấy Thi Thi nhẹ nhàng thả xuống.
Một tay giống như giữ lấy con mèo nhỏ, nhẹ nhàng véo cái má đáng yêu của Thi Thi, Hư Không cười khẽ, sau đó nói:
- Tiểu nha đầu, dám bất kính với lão tổ, cẩn thận một lúc nữa đánh cái mông của ngươi.
Sau khi Thi Thi hạ xuống đất một hồi, cuối cũng cũng phục hồi lại tinh thần, nghe được lời nói của Hư Không, không khỏi mân mê cái miệng nhỏ hắn, hờn dỗi nói:
- Lão tổ, người khi dễ Thi Thi, ta muốn nói cho Hàn Phong ca ca!
Biểu hiện từ đầu tới cuối của Thi Thi không hề có nửa phần tôn kích của một đệ tử đối với Lão tổ, nếu như mọi người trong Thiên Môn nhìn thấy, nhất định cho rằng Thi Thi đại nghịch bất đạo.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, Hư Không mười phần yêu thích đối với tiểu nha đầu này, thái độ đối với nàng không hề bài xích, trái lại còn vui vẻ đấu võ mồm với nàng.
Mà Lão tổ đã lên tiếng rồi, mọi người trong Thiên Môn tự nhiên không dám nhiều lời, chỉ có thể dặn dò Thi Thi không nên chọc giận Lão tổ. Tiểu nha đầu tự nhiên nhu thuận gật đầu đáp ứng, thế nhưng cụ thể có nghe theo hay không, chỉ có một mình nàng biết rõ.
Hàn Phong trong thấy một già một trẻ đấu võ mồm với nhau, cũng chỉ đành cười cười, không có phản ứng gì quá lớn, mấy ngày nay, hắn đã hình thành thói quen đối với cảnh tượng như vậy.
Trong suy nghĩ của hắn, có lẽ là bởi vì Hư Không cô đột một mình tại Hư Không Thành quá lâu, sau khi nhìn thấy một tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, liền bị hành động thân thiết động lòng người của tiểu nha đầu này chinh phục.
Trong mấy ngày qua, Hư Không chỉ cần có chút rảnh rối liền chạy tới thăm Thi Thi, thỉnh thoảng còn chỉ điểm nàng một chút về phương diện tu luyện vũ kỹ.
Thái bộ và bộ dáng như vậy, hoàn toàn không phải Hư Không mà Hàn Phong lần đầu tiên nhìn thấy, cho dù là hiện tại Hư Không đối với Hàn Phong cũng không thể bằng một phần mười so với Hư Không đối với Thi Thi.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được Hư Không yêu thương cỡ nào đối với tiểu nha đầu này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 389: “Thân phận” của Hư Không
Chương 389: “Thân phận” của Hư Không