DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 466: Hắc tu sĩ và võ giả


Biết mấy người họ đang do dự, Mộ Tuyết thẳng thắn nói:
 
- Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ ta sẽ kể chuyện tứ diệu thạch cho các ngươi nghe! Biết đâu nghe xong, các ngươi lại không do dự nữa.
 
Năm vị trưởng lão nghe Mộ Tuyết nói vậy, cũng không nói gì thêm.
 
Hàn Phong nói:
 
- Vậy phiền Mộ các chủ.
 
Trầm ngâm một lúc, Mộ Tuyết có chút cảm khái nói:
 
- Không ngờ, tứ các ta lại có ngày hôm này, nếu như muốn nói, phải quay trở lại thời điểm năm ngàn năm trước khi tứ diệu các vừa mới thành lập.
 
Liền sau đó, Mộ Tuyết bắt đầu chậm rãi kể lại mọi chuyện.
 
Năm ngàn năm trước, đại lục vốn dĩ không hề có Tứ diệu các.
 
Tứ Diệu Các gần như xuất hiện chỉ sau một đêm. Theo như Mộ Tuyết nói, Tứ Diệu Các xuất hiện với tư thế rất mạnh trong mắt thế nhân.
 
Đã từng có người nảy sinh ý đồ với Tứ Diệu Các, nhưng hậu quả vô cùng bi thảm.
 
Sau khi dùng sấm rền gió cuốn, tiêu diệt kẻ có ý đồ xâm phạm, cuối cùng cũng khiến thế nhân hiểu ra sự cường đại của Tứ Diệu Các.
 
Võ Linh Tông là thế lực mạnh nhất đại lục lúc đó nên căn bản không coi một thế lực vừa mới nổi lên như Tứ Diệu Các ra gì nên đã từng tuyên bố trong vòng một tháng sẽ xóa tên Tứ Diệu Các ra khỏi đại lục.
 
Thế nhân quan sát trận đại chiến này với con mắt của kẻ đang xem trò vui.
 
Nhưng không ai ngờ, chỉ qua mười ngày, đúng là một bên đã bị gạch tên thật, nhưng đối tượng không phải Tứ Diệu Các. Chỉ mất mười ngày, Tứ Diệu Các đã giết hết toàn bộ đệ tử Võ Linh Tông.
 
Từ đó về sau, không ai còn dám có ý gì với Tứ Diệu Các nữa.
 
Hàn Phong cũng không khỏi kinh ngạc trước cường thế của Tứ Diệu Các.
 
Nhưng, những lời sau đó của Mộ Tuyết khiến Hàn Phong hiểu ra phần nào.
 
Lúc Tứ Diệu Các vừa mới thành lập, thành viên bên trong là những tuyệt thế cường giả số một đại lục, những tuyệt thế cường giả này phần lớn đều là ẩn thế tu hành, nên rất ít người gặp họ trước đây, chẳng trách người ta không biết lai lịch của Tứ Diệu Các.
 
Điều khiến Hàn Phong ngạc nhiên là, tại sao những cường giả ẩn thế này lại đột nhiên kiến lập tông môn?
 
Mộ Tuyết thấy mọi người có vẻ nghi hoặc, chỉ cười nói:
 
- Sở dĩ Tứ Diệu Các được thành lập mục tiêu cũng chỉ để bảo vệ tứ diệu thạch.
 
- Nói nhiều như vậy, tứ diệu thạch rốt cục là gì?
 
Hàn Phong ngạc nhiên hỏi.
 
Mộ Tuyết tiếp lời:
 
- Tứ Diệu Thạch bản thân chỉ là một viên đá có năng lượng đặc thù và khắc hoa văn khó hiểu. Đối với chúng ta mà nói, căn bản không có tác dụng gì.
 
- thế thì tại sao Diệp Võ Hoàng lại muốn có tứ diệu thạch đến vậy? Bỏ ra một cái giá lớn, chỉ để lấy một viên đá không có tác dụng gì!
 
Liệt Dư Bạch đứng bên cạnh hỏi.
 
- Đó là vì bản thân tứ diệu thạch không có gì đặc biệt, nhưng hoa văn khắc trên nó lại ẩn giấu một bí mật rất lớn!
 
Mộ Tuyết bình thản nói.
 
Lúc này, mọi người đều không góp lời, chỉ im lặng chờ đợi Mộ Tuyết trả lời.
 
Ngay cả Triệu Vô Cực cũng bị câu chuyện của Mộ Tuyết thu hút.
 
Mộ Tuyết thấy vậy, cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề:
 
- Tứ diệu thạch kì thực là chìa khóa mở cánh cửa đại nạn, tuyệt đối không được động vào!
 
Mọi người nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Mộ Tuyết, cũng không dám trêu đùa, im lặng lắng nghe.
 
Đối với phản ứng này của mọi người, Mộ Tuyết sớm đã đoán ra, nên không cảm thấy ngạc nhiên, trầm giọng nói:
 
- Tứ Diệu Các sở dĩ được thành lập là để bảo vệ tứ diệu thạch.
 
- Rốt cục là chuyện gì?
 
Hàn Phong vô cùng hiếu kì.
 
Câu hỏi này của Hàn Phong cũng là thắc mắc của tất cả mọi người.
 
Mộ Tuyết chậm rãi nói:
 
- Có thể mọi người không biết, hoặc là chuyện này đến bây giờ không còn ai trên đại lục biết.
 
Sau đó, Mộ Tuyết giải đáp từng câu hỏi một.
 
Chỉ nghe thấy Mộ Tuyết nói:
 
- Năm ngàn năm trước, đại lục này không chỉ có võ giả là người duy nhất tìm kiếm sức mạnh cực chí, mà còn tồn tại một chức nghiệp nữa gọi là hắc tu sĩ.
 
- Hắc tu sĩ?
 
Triệu Vô Cực kinh ngạc nói.
 
Sao đó quay sang nhìn Hàn Phong, rõ ràng cả hai đều bị những gì Mộ Tuyết noi làm cho giật mình.
 
Mộ Tuyết nghe Triệu Vô Cực nói vậy, lại thấy phản ứng của hai người, hiếu kì hỏi:
 
- Các ngươi biết hắc tu sĩ?
 
Hàn Phong gật gật đầu, trả lời:
 
- Triệu tiền bối trước đây đã từng nói với ta Diệp Võ Hoàng là một hắc tu sĩ.
 
- Không, hắn không phải một hắc tu sĩ đơn thuần, mà là sau khi trở thành hắc tu sĩ, lại kết hợp một loại thuật pháp thế giới khác, hình thành nên bí thuật quỷ dị hiện tại.
 
Triệu Vô Cực ở bên cạnh bổ sung,
 
- Diệp Võ Hoàng không phải là hắc tu sĩ đơn thuần!
 
- Thì ra là vậy, chẳng trách hắn biết tứ các ta trấn thủ tứ diệu thạch, xem ra hắn định dùng tứ diệu thạch để mở cánh cửa đó!
 
Mộ Tuyết sắc mặt nghiêm trọng nói.
 
- Mộ các chủ, bà nói tiếp đi!
 
Hàn Phong đứng bên cạnh nhắc nhở.
 
Mộ Tuyết tiếp tục chủ đề lúc nãy:
 
- Năm ngàn năm trước, hắc tu sĩ sở hữu năng lực vô cùng thần bí khó đoán, lúc đó địa vị của võ giả thấp hơn hắc tu sĩ rất nhiều, dù là thiên giai cường giả, trước mắt một số hắc tu sĩ lợi hại, vẫn không có quyền lên tiếng.
 
Dừng lại một chút, Mộ Tuyết nói tiếp:
 
- Nhưng, bởi vì điều kiện trở thành hắc tu sĩ rất hà khắc, nên cả đại lục số lượng hắc tu sĩ rất ít và cũng trở thành nguyên nhân chủ yếu tạo nên kiếp nạn sau này.
 
- Kiếp nạn? Địa vị của hắc tu sĩ cao như vậy, không phải bọn họ đều là…
 
Hàn Phong nghi hoặc hỏi.
 
Nhưng, vẫn chưa noi hết, Mộ Tuyết đã ngắt lời:
 
- Ngươi muốn nói hắc tu sĩ đều là những kẻ làm mấy chuyện mờ ám?
 
Hàn Phong nghe vậy, gật gật đầu.
 
Mộ Tuyết mỉm cười, sau đó giải thích nói:
 
- Cho nên lúc đó thế nhân đều rất sợ sức mạnh của hắc tu sĩ. Hơn nữa hắc tu sĩ đều tự nhận mình là cao nhân, trừ phi cùng là hắc tu sĩ, nếu không họ chẳng coi ai ra gì. Trong mắt họ, trừ hắc tu sĩ ra, nhưng người khác đều là sinh vật cấp thấp, phải chịu chi phối theo ý họ. Ban đầu thế nhân vì sợ sức mạnh thần bí của hắc tu sĩ, giận cũng không dám nói, chỉ biết nốt vào bụng.
 
- Sau đó thì sao?
 
Liệt Dư Bạch cũng lần đầu tiên được nghe bí mật này, nhất thời có chút hiếu kì.
 
Mộ Tuyết nói:
 
- Sau đó, có lẽ những hắc tu sĩ đó khiến trời giận người giận, cuối cùng năm người có thực lực mạnh nhất trong số các võ sĩ quyết định cùng nhau phản kháng hắc tu sĩ bạo hành.
 
- Có lẽ bị chèn ép quá lâu, nên dưới sự lãnh đạo của năm vị cường giả, vô số người thi nhau hưởng ứng.
 
- Rất nhanh, cả đại lục triệt để rơi vào một trận hỗn chiến.
 
- Hai bên tham chiến, một là hắc tu sĩ cao quý có năng lực thần bí, một là đám võ giả thấp hèn trong mắt hắc tu sĩ.
 
- Trận chiến kéo dài đúng mười năm.
 
- Vì có sức mạnh thần bí nên so với võ giả hắc tu sĩ cường đại hơn rất nhiều.
 
- Nhưng, như lúc nãy đã từng nói điều kiện trở thành hắc tu sĩ rất khó, nên cả đại lục, toàn bộ hắc tu sĩ cộng lại mới chỉ có vài vạn người.
 
- Nếu như chỉ tính số lượng tinh anh thực sự trong đó, số lượng càng ít ỏi.
 
- Võ giả thì ngược lại, tu luyện đấu khí không cần điều kiện hà khắc, đại khái chỉ cần thân thể không vấn đề gì là có thể tu luyện đấu khí.
 
- Mặc dù sau khi tu luyện đấu khí đến cao cấp thì vẫn không phải là đối thủ của hắc tu sĩ. Nhưng vì điều kiện thấp, dễ nắm bắt, nên số người tu luyện đấu khí trên đại lục nhiều hơn hắc tu sĩ gấp trăm lần.
 
- Nên, cho dù năng lực của hắc tu sĩ khiến võ giả đau đầu, nhưng bên võ giả lại có nhân số khổng lồ bù lại.
 
- Như vậy một thời gian dài, dù hắc tu sĩ năng lực xuất chúng, nhưng vẫn không chặn được những đòn công kích điên cuồng của đám sinh vật thấp hèn trong mắt chúng.
 
- Cuối cùng, sau mười năm chống đỡ, số lượng hắc tu sĩ bị tiêu hao chỉ còn chưa đến vạn người.
 
- Thấy vậy, những hắc tu sĩ còn lại chẳng biết làm gì, bảo nhau tứ tán khắp nơi.
 
- Năm vị cường giả lãnh đạo trở thành anh hùng mới của đại lục, rất thế nhân kính ngưỡng.
 
- Vốn tưởng sau khi trận đại chiến kết thúc, võ giả tu luyện đấu khó sẽ trở thành chủ nhân mới của đại lục.
 
- Chỉ có điều không ai ngờ việc ấy phải mất mười năm thời gian.
 
- Mấy ngàn hắc tu sĩ sau một thời gian bỏ trốn và bị cả đại lục truy đuổi, rủ nhau quay về.
 
- Nhưng, ban đầu là gần một vạn hắc tu sĩ, bây giờ chỉ còn lại chưa đến ngàn người.
 
- Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vài vạn hắc tu sĩ tề tựu còn không làm được gì, huống hồ đám bại tướng đến một ngàn người cùng không đến.
 
- Ai ngờ, vài trăm hắc tu sĩ như muối bỏ biển trong mắt thế nhân lại mang đến cho đại lục một cơn ác mộng khác.
 
- Ác mộng? Mấy trăm người thì có thể làm gì đại lục chứ?
 
Hàn Phong ngạc nhiên hỏi.
 
Mộ Tuyết dừng lại, mặc dù bản thân bà không trải qua mà chỉ nghe các chủ đời trước kể lại, nhưng bây giờ hồi tưởng lại chuyện đó, hơn nữa còn kể nó ra, sắc mặt không khỏi có chút nhợt nhạt.
 
Điều chỉnh lại tâm thái, Mộ Tuyết thì thầm nói:
 
- Mấy trăm hắc tu sĩ mang theo thù hận quay về, có thể trở thành hắc tu sĩ đều không phải kẻ ngốc, ngược lại, họ là những thiên tài hiếm có, nên nếu như không chắc chắn, họ tuyệt đối không tự chui đầu vào rọ.
 
- Lúc đó ngũ đại cường giả mặc dù phát hiện điểm này, nhưng những người khác thì vẫn còn ngủ quên trong chiến thắng mười năm trước.
 
- Đám hắc tu sĩ tranh thủ cơ hội, tung ra trận hình kì quái, lẩm nhẩm niệm chú gì đó.
 
- Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể những hắc tu sĩ đó không ngừng phát ra quang mang.
 
- Quang mang nhanh chóng rời khỏi cơ thể hắc tu sĩ, hình thành nên một tấm màn năng lượng khổng lồ giữa không trung.
 
- Khoảnh khắc quang mang hình thành, tấm màn năng lượng bắt đầu xé rách không gian.
 
- Liền sau đó, ác mộng bắt đầu.
 
- Ngũ đại cường giả lúc đó mặc dù phát hiện những người này định làm chuyện bất lợi cho đại lục, nhưng lại không thể ngăn chúng lại.
 
- Bởi vì xung quanh những hắc tu sĩ này không biết từ lúc nào xuất hiện pháp thuật đen thần bí, khiến những người khác không thể tiến lên dù chỉ nửa bước.
 
- Cũng bởi vì lý do đó, ngũ đại cường giả đành phải trơ mắt đứng nhìn kẻ khiến cho đại lục rơi vào kiếp nạn xuất hiện trước mắt mình.
 
- Từ phần không gian bị rách, từ từ bước ra một cái bóng.
 
- Cái bóng ấy không phải người, thậm chí không phải bất cứ sinh vật gì thuộc về đại lục.
 
- Nói một cách chính xác, nó là con quái vật được tạo nên bởi tâm huyết và tinh lực của mấy trăm hắc tu sĩ.
 
- Bên trong thân thể con quái vật đó là huyết dịch của mấy ngàn hắc tu sĩ đã chết.
 
- Có thể nói, con quái vật có hình thể khổng lồ, toàn thân tràn ngập tử khí đó mang theo nộ hỏa của vô số tu sĩ đen, đến đại lục này.
 
- Và kết quả cuối cùng là, con quái vật vừa sinh ra, lập tức ra tay đập phá.
 
- Nó được thừa hưởng nộ hỏa của mấy ngàn hắc tu sĩ, tràn ngập cảm giác chán ghét với đại lục này.
 
- Bởi vậy, quái bắt đầu không ngừng tấn công những võ giả xuất hiện trước mặt nó.
 
- Hơn nữa thủ pháp tương đối tàn nhẫn, thậm chí quái vật còn ăn cả thi thể võ giả.
 
- Kì lạ hơn, sau khi ăn thi thể võ giả, quái vật còn có thể nâng cao sức mạnh bản thân.
 
- Dươi sự lãnh đạo của mấy trăm tu sĩ đen, con quái vật ăn hết người của ba thành trấn, và còn rất nhiều sinh vật khác.
 
- Quái vật đi đến đâu, đại nạn xuất hiện ở đó, không một ai thoát được khỏi cái miệng lớn như chậu máu của nó.
 
- Sau khi ăn hết người của ba thành trấn, sức mạnh của con quái vật đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.
 
- Lúc đó, ngũ đại cường giả cũng vừa chạy đến.
 
- Sau khi thống lĩnh thế nhân đánh bại hắc tu sĩ, ngũ đại cường giả lựa chọn quy ẩn, rất ít xuất hiện trong mắt thế nhân.
 
- Cũng bởi vậy, họ mới bỏ qua thời cơ tốt nhất để đánh bại quái vật.
 
- Sau khi ăn hết sinh vật ở ba thành trấn, sức mạnh mà quái vật có được, ngũ đại cường giả không thể địch nổi.
 
- Sau khi dốc toàn lực chiến đấu với con quái vật mà không làm được gì, một người thiệt mạng, bốn người còn lại cũng toàn lực bỏ chạy.
 
Đúng lúc này, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, sau khi con quái vật nuốt thi thể của một trong ngũ đại cường giả, thân thể của nó bắt đầu nảy sinh dị biến.
 
Con quái vật đơn thuần vốn dĩ chỉ biết giết và ăn thịt người, giống như đột nhiên tiến hóa, bắt đầu biết suy nghĩ.s
 
Mấy trăm hắc tu sĩ rõ ràng cũng không nghĩ đến điều này, đang mừng rỡ thì con quái vật quay sang tấn công những người đang điều khiển nó.
 
Biến cố này thực sự quá bất ngờ.
 
Quái vật sau khi biết suy nghĩ, kí ức đơn giản nói cho nó biết nó đang bị điểu khiển bởi đám đạo sĩ đen sau lưng.
 
Con quái vật không biết tại sao, sản sinh ý nghĩ phản kháng, thoát khỏi mọi sự ràng buộc, chẳng hề do dự trực tiếp vung móng vuốt về phía mấy trăm đạo sĩ đen.
 
Mấy trăm đạo sĩ đen đó rõ ràng cũng không ngờ kiệt tác mà họ hao tổn tâm huyết, dùng tính mạng của mấy ngàn đạo sĩ đen khác và mười năm thời gian mới hoàn thành cuối cùng lại mất kiểm soát, quay sang công kích họ.
 
Nhất thời, không kịp phản ứng, bị con quái vật đánh trúng, chỉ trong mấy giây, mấy trăm đạo sĩ đen đã bị chết gần hai ba chục người.
 
Con quái vật sau khi giết hai ba chục người, không hề có ý định dừng lại, ngược lại càng thêm hung hăng, ra sức tấn công những đạo sĩ đen còn lại. Đạo sĩ đen phải mất bao nhiêu tâm huyết mới tạo ra con quái vật để trừng phạt đám võ giả thấp hèn này, sao có thể tiêu hủy nó một cách dễ dàng được.
 
Cũng bởi vậy, hai rồi ba, số lượng đạo sĩ đen thiệt mạng ngày một nhiều. Trong lúc đó, những đạo sĩ đen còn lại định khống chế lại quái vật, nhưng không thể tiếp cận.
 
Cuối cùng, đạo sĩ đen biết mình không thể đánh lại được con quái vật, chỉ còn biết bỏ chạy tán loạn.
 
Con quái vật mất đi khống chế, vô cùng hưng phấn.
 
Nhưng, mặc dù có khả năng suy nghĩ nhưng bản tính quái vật khiến nó không thể dừng bước chân của mình, mà tiếp tục tiến về phía trước.
 
Quái vật không biết mục tiêu của nó là gì, đích đến ở đâu.
 
Nó chỉ không ngừng tiến về phía trước, mỗi lần đi đến đâu, nó lại bắt đầu đập phá.
 
Bất luận là người, hay ma thú, chỉ cần có thứ chặn đường nó, tất cả đều bị phá hủy một cách không thương tiếc.
 
Thành phố mà nó phá hủy ngày một nhiều, sinh vật mà nó nuốt ngày một đông, sức mạnh quái vật lại tăng lên lần nữa, đến mức độ khiến người ta không thể tưởng tượng.
 
Không ai có thể chặn được bước chân nó, không có thể đỡ được ba chiêu dưới bộ móng khổng lồ đó.
 
Ngay cả thiên giai cường giả cũng vậy.
 
Cứ như vậy, nửa năm thời gian, cả địa lục đã bị quái vật phá hủy một, hai phần mười.
 
Đừng cảm thấy ít, nếu như giữ vững tốc độ này, e rằng chưa đến năm năm, cả đại lục sẽ bị hủy diệt trong tay quái vật.
 

Đọc truyện chữ Full