Rời đi!
Hàn Phong bay vút lên đỉnh đầu nó, chỉ đánh nhẹ một đòn mà đã khiến hắc ma viêm đau đớn vô cùng.
Nhưng, mức độ thì vẫn chưa đến mức chí mạng.
Hàn Phong không để cho hắc ma viêm có cơ hội nghỉ ngơi, thân hình lóe lên một cái, xuất hiện ngay trước trán nó.
Bây giờ tốc độ của Hàn Phong đã lên đến một trình độ khác, hắc ma viêm không thể nào nắm bắt được.
Trong lúc hắc ma viêm còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Hàn Phong đã mang theo khí kình dữ dội mà chỉ thiên giai bát phẩm mới có, không hề do dự, một lần nữa xuyên qua con mắt vừa mới hồi phục của nó.
Con mắt đang thương của hắc ma viêm một lần nữa bị Hàn Phong đánh thủng, đấu khí ngang ngược xuyên qua mắt trái, mặc sức tung hoành trong đầu hắc ma viêm.
Ở đó, không có gì là không bị đấu khí tàn phá.
Những tiếng rên đau đớn không ngừng phát ra từ miệng hắc ma viêm, cái đầu khổng lồ lắc lư điên cuồng.
Nhưng thân hình Hàn Phong từ đầu đến cuối vẫn dính chặt lấy hắc ma viêm.
Không ngừng truyền đấu khí từ trong cơ thể vào người nó.
Chỉ một giây sau, mắt, tai, mũi, miệng của hắc ma viêm thi nhau phun ra huyết dịch xanh đen tanh nồng.
Thân thể lớn như trái núi không ngừng loạng choạng.
Năng lực phụ hồi đáng sợ của hắc ma viêm, trước sức mạnh cường đại của Hàn Phong, rõ ràng cũng trở nên vô dụng.
Vết thương từ chỗ mắt phải nhanh chóng lan rộng ra khắp đầu với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra được.
Chỉ một lúc sau, cái đầu lớn xấu xí của hắc ma viêm đã biến thành một đống máu thịt mơ hồ.
Tiếng rít thảm thiết bây giờ chỉ còn là những tiếng rên yếu ớt.
Thân thể to lớn sau một hồi giãy giụa, ầm một tiếng, ngã gục xuống đất.
Bụi tung mù mịt.
Nhưng động tác của Hàn Phong vẫn chưa kết thúc.
Thấy hắc ma viêm đã mất đi sức mạnh và trở nên ủ rũ, Hàn Phong nhanh chóng rút lại nắm đấm.
Hắn biết, nếu như cứ để mặc như vậy, chỉ một lúc nữa, con súc sinh sẽ nhanh chóng hồi phục.
Nhớ lại những gì Tử Y nhắc nhở lúc trước, Hàn Phong hít một hơi thật sâu, mở bàn tay trái, lập thành quyền thế, đấu khí mạnh mẽ trong nháy mắt phân bố khắp các ngón tay.
Một đường khí kình mạnh mẽ phát ra từ đầu ngón tay hắn, hình thành nên một đường kiếm khí dài hơn hai mét.
Hàn Phong động thân hình, nhảy lên cao, dùng tốc độ nhanh hơn chém vào giữa đỉnh đầu hắc ma viêm.
Kiếm khí sắc bén nhẹ nhàng cắt qua lớp da rắn chắc, máu tươi màu xanh mực lại phun ra.
Hàn Phong không dừng lại mà cánh tay tiếp tục dồn lực, bổ đôi đầu hắc ma viêm.
Rất nhanh, Hàn Phong phát hiện sâu bên trong đầu nó là một viên đá màu đỏ đang phát ra hồng quang dìu dịu.
Mặc dù chưa từng nhìn qua, nhưng Hàn Phong biết đó chính là mục tiêu hắn đang tìm kiếm, cũng chính là thứ cung cấp sức mạnh cho hắc ma viêm.
Hàn Phong không hề dừng lại, thò tay cầm lấy đá hiền giả, năm đầu ngón tay hơi dùng lực, vô số khí kình cắt đứt mọi liên hệ của đá hiền giả với xung quanh, nhẹ nhàng lấy ra nó ra khỏi đầu hắc ma viêm.
Sau khi Hàn Phong hoàn thành động tác này, con hắc ma viêm đang nằm trên mặt đất rống lên một tiếng không cam tâm, tiếng rống cứ nhỏ dần rồi cuối cùng tắt lịm.
Hắc ma viêm đã chết!
Con quái vật hủy diệt di khí giả, làm cho cả thiên khởi giả nhất tộc phải sợ hãi cuối cùng đã chết!
Tất cả những người có mặt ngây ra nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, khắp nơi lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng lại có một trận gió vi vút thổi qua, mang theo những âm thanh dìu dịu, nhưng không được bao lâu, giữa đám đông vang lên một tiếng hô khe khẽ.
Tiếng hô tưởng chừng rất nhỉ ấy như một mồi lửa, thanh âm mỗi lúc một vang.
Một lúc sau, không hẹn mà gặp, tất cả mọi người cùng nhau reo hò.
Những tiếng hoan hô nối dài miên man, tạo nên một tràng không dứt.
Tất cả đều đang ra sức phát tiết cảm xúc vui mừng trong lòng, trong đó còn có cả sự buồn thương dành cho đồng đội đã chết.
Tiếng hoan hô mang theo rất nhiều niềm vui và nước mắt, mang lại cho mảnh đất đầy mùi máu tanh này một sức sống mới.
Tử Y được một vị trưởng lão đỡ dậy, cũng bị không khí xung quanh truyền nhiễm, mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Trận chiến cuối cùng cũng đã kết thúc!
Mặc dù bên trong chứa đựng không biết bao nhiêu biến số, thiên khởi giả nhất tộc cũng bị đả kích không nhỏ, nhưng di khí giả, kẻ thù năm ngàn năm đã bị tiêu diệt, triệt để biến mất khỏi mảnh đất này.
Có thể, ở một nơi nào đó trên đại lục này vẫn còn những con cá lọt lưới, nhưng chỉ dựa vào số ít chúng thì không thể làm được gì.
Cộng thêm những di khí giả may mắn đó cũng không phải kẻ ngốc, sau chuyện này, chỉ sợ chúng sẽ càng cẩn thận với thân phận của mình hơn, nếu như chúng đủ gan xuất hiện trước mắt thế nhân, thứ chờ đón chúng sẽ là truy sát không ngừng nghỉ.
Tử Y không lo lắng, những kẻ đó có thể làm được điều gì, sau năm ngàn năm, không phải chúng vẫn bại dưới tay thiên khởi giả sao.
Cho dù di khí giả vẫn chưa tuyệt diệt nhưng muốn đủ vốn liếng để khiêu chiến với thiên khởi giả nhất tộc, có lẽ phải mất năm ngàn năm nữa mới có thể làm được, nhưng Tử Y sẽ không cho chúng có cơ hội đó.
Có thể nói, sau trận chiến này, thiên khởi giả sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Nhìn Hàn Phong lặng lẽ đứng đó, mắt Tử Y lộ ra một chút thần sắc phức tạp, không ai biết là ông đang nghĩ gì.
Tử Nhược không biết tự lúc nào đã đến bên cạnh Tử Y, lặng lẽ đứng bên cha mình.
Những tiếng hoan hô không mang lại cho Hàn Phong quá nhiều chấn động.
Lúc này, hắn đang chăm chú quan sát viên đá trong tay, đây chính là mục tiêu của chuyến đi lần này, đá hiền giả.
Có nó, Trầm Ngọc sẽ được cứu, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hàn Phong.
Dưới chân hắn, là hắc ma viêm đã tắt thở, trong tiếng hò reo của mọi người, thân thể khổng lồ của nó bắt đầu phong hóa.
Rất nhanh, con quái vật không ai sánh nổi triệt để biến mất trong mắt mọi người.
Hàn Phong hít một hơi thật sâu, mọi chuyện thế là đã kết thúc!
Đúng vậy, mọi chuyện đến đây là đã kết thúc, tiếp theo là phải nghĩ xem phải ứng phó thế nào với đám người sau lưng, hắn biết, Tử Y đã nhận ra thân phận võ giả của hắn.
Còn hắn thì muốn mang đá hiền giả về, không biết có bị ngăn cản hay không?
Hàn Phong không biết, kì thực hắn không cần phải quan tâm chuyện này.
Chỉ cần hắn muốn, không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng, nhìn con hắc ma viêm đã bị phóng hóa hoàn toàn, trong lòng Hàn Phong có chút nghi hoặc.
Con ma vật năm ngàn năm trước mang đến cho đại lục không biết bao nhiêu tai họa lại bị giết dễ dàng thế sao?
Hàn Phong hiếu kì nghĩ.
Suy nghĩ này, phải đến sau này, sau khi được Tử Y giải thích, Hàn Phong mới thực sự hiểu ra.
Kì thực, lý do khiến nó bị Hàn Phong đánh bại hết sức đơn giản.
Chỉ là con ma vật năm ngàn năm trước được tạo nên bởi tâm huyết của hàng ngàn thuật sĩ đen, chỗ nào trên người nó cũng có đá hiền giả.
Con quái vật đó gần như được tạo thành bởi đá hiền giả.
Như vậy, dù có bị cắt thành mấy mảnh, chỉ cần dựa vào sức mạnh của một viên đá hiền giả nhỏ bé, thân thể của nó vẫn có thể tụ hợp lại như cũ.
Cũng chính bởi vậy, ma vật năm đó mới mang lại cho con người nhiều phiền phức như vậy.
Con quái vật trước mắt thì không giống vậy, bởi vì không gian này chỉ còn duy nhất một viên đá hiền giả, cũng chính là viên đá mà thiên khởi giả nhất tộc bảo vệ.
Mặc dù không biết tại sao Hắc Trạch lại trộm được nó, nhưng chỉ dựa vào một viên đá hiền giả thì không thể tạo ra con ma vật mạnh mẽ như trước kia.
Mặc dù chỉ cần một viên đá hiền giả là có thể mang lại cho hắc ma viêm sức mạnh vô địch, nhưng, chỉ cần đá hiền giả bị lấy ra khỏi cơ thể.
Hắc ma viêm sẽ bị mất đi toàn bộ sức mạnh, và cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Mấy ngày sau, Hàn Phong cùng mọi người quay trở lại thành chủ phủ.
Mấy ngày đó, Tử Y rất bận rộn, một phần vì vết thương của ông khá nặng, vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, đồng thời thân là tộc trưởng một tộc, đương nhiên phải xử lý rất nhiều việc.
Mặc dù lần này thiên khởi giả nhất tộc giành thắng lợi, nhưng số người thiệt mạng rất nhiều, Tử Y thân là tộc trưởng, thời điểm này đương nhiên phải lo mọi việc.
Vốn dĩ Hàn Phong định cứ thế bỏ đi, nhưng Tử Y nói có chuyện cần thương lượng với hắn nên Hàn Phong nhận lời ở lại.
Hắn không sợ Tử Y sẽ có âm mưu gì với mình, với thực lực của hắn, đủ để đối phó với cả thiên khởi giả nhất tộc, nếu như muốn bỏ chạy, hắn tin rằng không ai có thể đuổi kịp mình, dù bây giờ hắn đang ở trong thành chủ phủ.
Sở dĩ hắn ở lại chỉ là không muốn làm căng với Tử Y, mặc dù sau hôm đó vẫn chưa gặp lại ông ta nhưng có thể lôi kéo thêm một người bạn, đối Hàn Phong mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Mấy ngày này, Hàn Phong được cả thiên khởi giả nhất tộc đối đãi như anh hùng, mỗi lần đi qua, đều có người dùng ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn hắn.
Điều này khiến Hàn Phong có chút khổ não.
Thời gian này, ngày nào Tử Nhược cũng đến tìm Hàn Phong, trải qua mất ngày nghỉ ngơi, sức mạnh của Tử Nhược mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng chí ít đã có thể hành động thoải mái.
Lần nào nhìn thấy Tử Nhược, Hàn Phong cũng phát hiện biểu tình vui vẻ dị thường trên mặt cô, niềm vui đó được viết rõ trên mặt cô.
Hàn Phong không biết Tử Nhược đang vui điều gì, có hỏi cô vài lần nhưng Tử Nhược đều tránh không trả lời, Hàn Phong cũng không hỏi nhiều nữa.
Đối với tiểu cô nương này, Hàn Phong đúng là rất yêu quý, nhưng vẫn chưa đến mức độ quá sâu sắc.
Dù sao hai người cũng mới quen nhau chưa được bao lâu.
Nhưng, từ góc độ bạn bè, Tử Nhược vui vẻ, Hàn Phong đương nhiên cũng cảm thấy mừng cho cô.
Chỉ có điều, vì hai người thường xuyên cặp kè nên người ngoài nhìn vào cảm thấy rất có vấn đề.
Một người là thiên kim tiểu thư của tộc trưởng, là công chúa của cả thiên khởi giả nhất tộc, thiên tư trác việt, lại có sức mạnh mà vô số thanh niên ngưỡng mộ.
Còn một người, mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng là anh hùng giải cứu cả thiên khởi giả nhất tộc.
Quan trọng nhất, cả hai còn rất trẻ.
Trong mắt các thiên khởi giả đó, công chúa trẻ tuổi yêu anh hùng tuấn tú, đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ.
Cũng có thể những thanh niên ngưỡng mộ tiểu công chúa đã từng cảm thấy ghen tị, nhưng họ biết trước mắt Hàn Phong, họ không có tư cách tranh giành.
Nhiều người nhìn mối quan hệ nam nữ giữa họ như một đoạn truyền kì.
Nên không tiếc lời dâng tặng những lời chúc phúc thành tâm của họ.
Tất cả những chuyện này, hai người trong cuộc không hề hay biết.
Hàn Phong đương nhiên không ngờ mọi người lại nhìn họ theo cách đó.
Bởi vì trong mắt Hàn Phong, hắn chỉ là một vị khách ở đây, nếu như không phải Tử Y giữ hắn lại, nói có chuyện cần thương lượng, hắn sớm đã rời khỏi mảnh đất này rồi.
Đương nhiên, hắn cũng không có suy nghĩ gì về phương diện đó.
Mấy ngày nay, mặc dù có rất nhiều tâm sự, nhưng bị Tử Nhược cảm nhiễm, cuối cùng Hàn Phong vẫn quyết định từ bỏ mối lo trong lòng, vui vẻ cùng cô đi chơi.
Cuối cùng, Tử Y cũng có thời gian để gặp Hàn Phong.
Hàn Phong biết cái gì phải đến sẽ đến nhưng hắn không cảm thấy lo vì từ hôm đó đến giờ đá hiền giả luôn nằm trong tay hắn, hơn nữa cũng không nghe thấy Tử Y nhắc đến chuyện đá hiền giả.
Đến thư phòng Tử Y, Tử Y lúc này đang ngồi trên một cái ghế lớn, mỉm cười nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong thấy vậy cũng thoải mái ngồi xuống đối diện, hắn không định vòng vo mà trực tiếp hỏi:
- Tử Y tộc trưởng, cảm ơn sự tiếp đãi của ông trong thời gian qua, bây giờ chuyện di khí giả nhất tộc đã được giải quyết, ta cũng có được thứ ta cần, có lẽ đã đến lúc ta nên rời đi.
Cách nói chuyện thẳng thắn của Hàn Phong không khiến biểu tình trên mặt Tử Y thay đổi, dường như ông đã sớm sự liệu được mọi điều.
Hơi mỉm cười, Tử Y nói:
- Hàn Phong, ngươi yên tâm, chuyện đã hứa ta nhất định sẽ làm, bất luận thân phận của ngươi là gì.
Nghe Tử Y nói, Hàn Phong hiểu ra ý tứ ẩn chứa trong câu nói cuối cùng của cô, cũng không giấu giếm thêm nữa thẳng thắn nói:
- Tử Y tộc trưởng đã biết thân phận của ta, vậy mà vẫn cho một người có thân phận nhạy cảm như ta ở trong phủ thành chủ của mình, không sợ bị ảnh hưởng sao?
Tử Y nghe vậy, mỉm cười dịu dàng, nhìn Hàn Phong, chậm rãi nói:
- Hàn Phong, ta đã biết thân phận của ngươi, hơn nữa còn để ngươi ở trong phủ thành chủ mà không dùng bất cứ biện pháp gì, có lẽ ngươi hiểu, ta không có ác ý gì với ngươi.
Hàn Phong không thể không đồng ý, liên tục gật đầu, hắn đương nhiên biết điều này, nhưng hắn không biết Tử Y muốn nói với hắn điều gì, nên cũng không nói nhiều, đợi Tử Y nói tiếp.
Quả nhiên, Tử Y nhìn Hàn Phong, nói tiếp:
- Có lẽ ngươi và thiên khởi giả chúng ta có chút hiểu lầm, vướng mắc giữa võ giả và thuật sĩ đen đã là chuyện của năm ngàn năm trước, bây giờ thiên khởi giả nhất tộc ta có mảnh đất riêng của mình, không gian này vẫn còn rất nhiều nơi chờ chúng ta khau phá, chúng ta cần gì phải tranh giành với võ giả?
Dừng lại một lúc, Tử Y chậm rãi nói:
- Kì thực, ta giữ ngươi lại, là muốn thương lượng với ngươi một chuyện! Một chuyện rất quan trọng!
- Kỳ thực ta lưu ngươi lại là muốn cùng với ngươi thương lượng một việc! Một việc vô cùng trọng yếu!
Tủ Y Phương chậm rãi nói.
Nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của Tử Y Phương, Hàn Phong cũng chú ý lắng nghe.
Bất quá cấu kế tiếp của Tử Y Phương lại khiến cho khuôn mặt vừa mới nghiêm cẩn của Hàn Phong trong nháy mắt trở nên cổ quái.
- Ta bây giờ dùng thân phận phụ thân của Tử Nhược chứ không phải dùng thân phận tộc trưởng bộ tộc để nói với ngươi chuyện này.Vì vậy ngươi cũng không nên quá căng thẳng!
Tử Y Phương khẽ cười nói.
Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng máy động, hắn ý thức được Tử Y Phương muốn nói với hắn cái gì. Một đạo thân ảnh xinh đẹp động lòng người lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Hàn Phong rất nhanh từ ánh mắt của những ngoại nhân nhìn về phía mình mà minh bạch được hàm nghĩa từ trong ánh mắt của những người đó.
Giờ khắc này Hàn Phong không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung cảm tưởng của bản thân.
Thấy Hàn Phong nhíu mày thì trong lòng Tử Y Phương cũng hiểu ra được phần nào, hắn không khỏi thở dài. Nhưng tâm tư nữ nhi mà mình yêu thương nhất, thân làm phụ thân của nàng Tử Y Phương sao lại không minh bạch cơ chứ.
Ngẫm lại, Tử Y Phương liền chuyển hướng đề tài, nhàn nhạt nói:
- Hiền giả chi thạch trên người của hắc ám ma viêm hiện giờ đang ở trên người ngươi?
Hàn Phong nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra xong rồi gật đầu nói:
- Ân!
Tử Y Phương nhìn Hàn Phong, hắn suy tư trong chốc lát rồi mới nói:
- Ngươi hẳn đã đoán ra ta đã phần nào biết được thân phận của ngươi.
- Ân!
Hàn Phong vẫn như trước nhàn nhạt đáp.
- Yên tâm đi! Vật kia nếu như ngươi đoạt được thì ta cũng sẽ không hỏi đến. Chuyện này cũng đã được ta cùng với các vị trưởng lão thương lượng.
Tử y Phương đạm thanh nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 520: Kết thúc!
Chương 520: Kết thúc!