DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 17: Luyện kim thiên tài?


Một lát sau, đám luyện kim thuật sĩ không nhịn được nữa, nói: "Được rồi, Diệp tiểu công tử à, bây giờ chúng ta đem cái hòm này đi nghiên cứu, chúc ngươi và Thất công chúa điện hạ sinh nhật vui vẻ."

"Nghiên cứu cái hòm này làm gì, cái này chơi có vui không?" Tiểu bại gia tử rất khó hiểu hỏi.

"Chơi không vui đâu, cái này cũng không thể đùa được, chúng ta muốn mở cái hòm này ra, lấy bút ký của Ban." Đám luyện kim thuật sĩ nghiêm túc nói.

"Bút ký? Ngươi đang nói đến quyển sách này sao?" Trong tay tiểu bại gia tử đột nhiên xuất hiện một quyển sách.

"Ừ, chính là bản luyện kim bút ký này... Di, không đúng... Ngươi, ngươi..." Nhóm luyện kim thuật sĩ chỉ vào tiểu bại gia tử, ánh mắt trừng to như thấy quái vật, một bộ dáng giật mình không thể tin được.

"A..."

Lúc này tất cả mọi người há to miệng, kinh ngạc nhìn tiểu bại công tử không nói nên lời.

"Còn có mấy quyển nữa, một, hai, ba, bốn... năm quyển, trong này có đến năm quyển sách." Tiểu bại gia tử lại lấy ra mấy quyển nữa, mà người ở đây vẫn còn đang ngẩn người ra, chưa tỉnh lại.

"Các ngươi chắc là không gạt chúng ta đấy chứ, cái hòm này thật sự rất khó mở hay sao?" Hoàng đế bắt đầu nghi ngờ hỏi, đây là nghi ngờ nhóm luyện kim thuật sĩ này, nghi ngờ bọn họ vì muốn "ăn mảnh" mấy quyển bút ký này cho nên lừa mọi người là cái hòm này không mở được.

Nhưng những người đứng đây cũng biết xác suất xảy ra việc này là vô cùng nhỏ.

Nhóm luyện kim thuật sĩ lập tức thề thốt phủ nhận: "Không có, tuyệt đối không có, làm sao chúng ta có thể lừa Hoàng Thượng được, muốn mở cái hòm này ra cần rất nhiều công phu, qua rất nhiều cửa ải, chỉ là..."

"Chỉ là, vì sao một tiểu hài tử mười tuổi như hắn lại có thể dễ dàng mở ra?" Hoàng đế nhìn tiểu bại gia tử, trong ánh mắt có sự nghi hoặc, nhưng sự quái dị còn nhiều hơn cả nghi hoặc.

Đúng vậy, vừa nãy rất nhiều luyện kim thuật sĩ cũng mở được cái hòm ra, nhưng Thập Tam tiểu công tử tiện tay liền mở ra, mà lại rất dễ dàng, hoàn toàn không có chút trở ngại gì, thậm chí mở ra lúc nào cũng không ai biết.

Điều này làm tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ và khiếp sợ, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không, nghi ngờ việc rõ sờ sờ trước mắt này.

Nếu là tiểu hài tử khác, bọn họ có lẽ sẽ nói hắn là một thiên tài, nhưng Thập Tam tiểu công tử lại không bằng cả người bình thường, làm sao có thể là thiên tài được.

"Có lẽ, hắn là một luyện kim thiên tài." Tuy cảm thấy không có khả năng, luyện kim thuật sĩ cuối cùng vẫn đưa ra cái giả thuyết này.

"Không có khả năng, hắn chưa từng học qua luyện kim thuật, những thứ nguy hiểm như vậy, không bao giờ chúng ta cho hắn tiếp xúc." Long An Kỳ trực tiếp phủ nhận giả thuyết này. Làm mẫu thân, nàng rất rõ ràng chuyện về con mình, ít nhất là chuyện này.

"Đúng vậy, thiếu gia không biết luyện kim thuật, ngay cả sách luyện kim hắn cũng chưa từng xem qua." Hổ Nữ cũng gật đầu nói.

Nếu nói lời của Long An Kỳ còn không đủ để người ta tin tưởng, nhưng nếu thêm Hổ Nữ nữa thì không còn ai nghi ngờ rồi. Ai cũng biết mấy năm nay Hổ Nữ vẫn ở bên cạnh Thập Tam tiểu công tử, hắn đã làm những việc gì thì nàng là người biết rõ nhất.

"Nếu hắn không biết luyện kim thuật làm sao có thể mở ra được? Chẳng lẽ lại là một cái trùng hợp nữa à? Tiểu tử này thật sự được nữ thần may mắn chiếu cố a, điều này quả thật thần kỳ!" Đám người hoàng đế bắt đầu nghị luận, về sự thần kỳ của Thập Tam tiểu công tử chỉ có thể quy về vận khí.

Lúc này Thất công chúa mở miệng hỏi: "Diệp Lãng, ngươi mở cái hòm này ra như thế nào?"

Mà khi Thất công chúa hỏi vấn đề này cũng làm cho mọi người ở đây chợt tỉnh ra. Mình đoán nhiều làm gì, đương sự ngay trước mặt, cứ trực tiếp hỏi là được rồi.

Rồi mọi người lại lo lắng một việc, vị đương sự này chưa chắc có thể giải thích rõ chuyện này...

"Cái gì mà mở ra như thế nào, cứ như vậy mà mở thôi, cái này có gì khó đâu." Không ngoài dự đoán, câu trả lời của Thập Tam tiểu công tử hoàn toàn không thể giải thích được cái gì.

"Xem ra chỉ là may mắn mà thôi, không thể giải thích được gì rồi." Mọi người cười khổ nghĩ thầm như vậy, may mắn, thứ này mà xuất hiện, không có nan đề gì có thể ngăn được nó.

Thực sự là may mắn hay sao ?

"Mấy cái luyện kim trận này khẳng định ta chưa từng nhìn thấy, nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc?" Tiểu bại gia tử nhìn luyện kim bút ký, miệng lẩm bẩm nói, sau đó làm ra một cái quyết định làm mọi người sững sờ.

"Ta muốn học luyện kim thuật, ta muốn đọc những quyển sách này." Vừa dứt lời, hắn đã nhét năm quyển luyện kim bút ký vào trong không gian giới chỉ của mình, đám luyện kim thuật sĩ bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.

"Cái này... Diệp tiểu công tử, có thể đưa năm quyển sách vừa rồi cho chúng ta không, chúng ta còn rất nhiều quyển sách khác, trao đổi được không?

Đám luyện kim thuật sĩ vừa nói vừa lấy ra rất nhiều sách. Đây là đều là sách về luyện kim mà bọn hắn rất quý trọng. Bình thường bọn họ không bao giờ lấy ra, nhưng bây giờ đã bất chấp tất cả rồi.

Sau khi tiểu Diệp công tử thu hết những quyển sách này, nói ra một câu thật tuyệt vời.

"Mấy quyển sách này ta cũng muốn, nhưng không đổi!"

...

Đám luyện kim thuật sĩ khóc không ra nước mắt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hoàng đế, bây giờ bọn họ chỉ có thể hy vọng hoàng đế đứng ra chủ trì công đạo, nghĩ biện pháp để lấy năm quyển luyện kim bút ký lại.

Kỳ thật cho dù bọn họ không cầu trợ, hoàng đế cũng sẽ nghĩ biện pháp, bởi hắn biết những quyển sách này đặt trong tay tiểu bại gia tử hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có giao cho những luyện kim thuật sĩ của hoàng gia này mới có một ít tác dụng với đế quốc.

Cuối cùng thương lượng xong, Thập Tam tiểu công tử giao ra luyện kim bút ký, bất quá chỉ cho bọn họ mượn ba ngày, trong ba ngày đó bọn họ phải sao chép hết năm quyển này rồi trả lại hắn.

Không cần quên, luyện kim bút ký là bản ghi chép của Ban mà thôi, cũng không phải là luyện kim vật phẩm cao thâm gì, chỉ cần đem hết đống chữ ở trên sao chép xuống, sẽ có một quyển bút ký có tác dụng y chang.

Mà chủ ý này cũng là đề nghị của Thập Tam tiểu công tử của chúng ta, những người này nghĩ thật phức tạp, hoàn toàn không ngờ còn có cách rất đơn giản này, điều này cũng làm cho nhiều người ở đây bị xấu hổ.

Có đôi khi, cách giải quyết vấn đề thường thường rất đơn giản, chỉ là rất nhiều người cũng không suy nghĩ theo hướng đơn giản mà chỉ biết suy nghĩ theo kiểu phức tạp. Kết quả là vấn đề sẽ ngày càng phức tạp.

"Diệp tiểu công tử... mấy quyển sách kia có thể đưa cho chúng ta trước được hay không? Chúng ta sao chép một phần cho ngươi..." Nhóm luyện kim thuật sĩ của hoàng gia đế quốc hỏi khẽ, đã có biện pháp rồi, bọn họ đương nhiên sẽ nghĩ đến mặt này.

Để tiểu Diệp công tử cầm những quyển sách quý này thật sự có điểm lãng phí. Nếu có thể lấy lại sách thì bọn họ cũng bất chấp mặt mũi, vì những bộ sách bảo bối của mình, bọn họ lại bất chấp tất cả.

"
Có thể!" Thập Tam tiểu công tử thực hào phóng đáp ứng, chỉ là hắn thêm một câu:

"
Các ngươi phải đem tất cả sách của các ngươi chép lại cho ta một bản!"

"
..."

Tiểu tử này thực sự là một thằng nhóc ngốc trong truyền thuyết ư? Nhìn thế nào cũng không giống, giống một tiểu hồ ly hơn ấy, có phải hắn giả vờ không?

Lúc này tất cả mọi người đều nghi ngờ như vậy, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Bọn họ không tin một người có thể giả vờ đến mức đó, hơn nữa là từ nhỏ đã giả vờ rồi.

Trên thực tế, Thập Tam tiểu công tử cũng không có giả vờ, chỉ là dường như hắn thiếu một cái gì đó, làm cho một số phương diện hắn có vẻ yếu kém. Nhưng ở một ít phương diện khác hắn lại rất cường đại, ví dụ như trí nhớ, lại như luyện kim thuật hắn sắp học đây...

Ách, quên mất, có lẽ còn có một chút vận khí nữa...

Đọc truyện chữ Full