Diệp Lãng ổn định thân hình, cầm quyển sách, chậm rãi nói: "Ta cũng nói thật đấy, chuyện này người khác không giúp được, ta cũng không phải Nguyệt Lão Địa Thần, chỉ có dựa vào chính bản thân ngươi mà cố gắng thôi..
"......, Diệp Lãng, ngay từ đầu ngươi đã không có ý định giúp ta, cái gọi là ủng hộ đều chỉ là trên tinh thần thôi sao??"
"Đúng vậy! Ta vô cùng ủng hộ ngươi trên tinh thần!!"
"......"
"Ngươi, chết đi!!" Chân Tiểu Yên nổi giận, cầm lấy đồ vật gì đó rồi nện tới.
"Ai da...... Chân Tiểu Yên, ngươi đừng có mà ném đồ linh tinh nữa được không!!!" Lại thêm một người vô tội hét to, mà Diệp Lãng lại tỏ vẻ là ta không biết gì cả.
"Xem như ngươi lợi hại! Ngày mai không làm Ngư Hoàn Thô Diện cho ngươi nữa!!"
"Vậy ta muốn Ngư Hoàn Hà Phấn!"
"......"
Mà vào ngày hôm sau, Chân Tiểu Yên vẫn chuẩn bị thức ăn cho Diệp Lãng, không biết đây là do thói quen hay là nàng sợ bị cướp, dù sao thì vẫn giống như lúc trước, mỗi ngày đều sẽ trình diễn một tiết mục.
Nhưng từ ngày hôm sau cũng có diễn thêm tiết mục khác, đó là Chân Tiểu Yên cũng bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho Mạc Á công tử, bởi vì nàng sẽ phát động tấn công tình yêu đến Mạc Á công tử.
Cũng bởi vì như thế, từ đó về sau Mạc Á công tử và Sa Lan cũng không gặp nhau ở phòng học, lúc mới bắt đầu thì ở cửa của Luyện Kim Học Viện, về sau lại đổi sang nhà ăn, sau đó lại thỉnh thoảng "hoạt động" ở sân trường, đến cuối cùng lại đổi sang tại nhà ăn.
Vì sao lại thay đổi như vậy? Nói nhảm, còn không phải là vì Chân Tiểu Yên, bất kể bọn họ đi chỗ nào Chân Tiểu Yên đều xuất hiện, cũng không biết nàng lấy tin tức ở đâu ra nữa. Cuối cùng bọn họ không biêt làm thế nào nữa, cũng hiểu rằng là không tránh được nữa cho nên lại quay trở lại nhà ăn.
Chuyện này làm cho mọi người hiểu được một việc, tình yêu sẽ làm cho người ta điên cuồng, điên cuồng đến nỗi không nghĩ đến cái gì nữa, điên cuồng đến mức mà bất kì chướng ngại nào cũng có thể loại bỏ, đồng thời cũng có thể cũng có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chân Tiểu Yên điên cuồng , nàng điên cuồng theo đuổi giấc mơ của chính mình, không hề để ý đến sự soi mói vả lời lẽ của kẻ khác, kể cả của người liên quan là Mạc Á công tử cũng không thèm để ý đến!
"Diệp Lãng!! Đều là tại ngươi gây hại!!!" Mạc Á công tử và Sa Lan gần đây thường nghiến răng mắng ra câu này, tuy rằng bọn họ rất hận Chân Tiểu Yên, nhưng cũng hận Diệp Lãng khơi mào chuyện này.
Nếu không phải Diệp Lãng , Chân Tiểu Yên cũng sẽ không điên cuồng như vậy, nếu không phải tại Diệp Lãng,thì Chân Tiểu Yên sao lại còn coi thường cả thái độ của đương sự , dùng một câu "Ta thích là việc của ta, không liên quan đến ngươi!" đánh người ta tan tác.
......
"Đừng dùng kiểu ánh mắt bốc lửa ấy nhìn ta, ta là vô tội!" Diệp Lãng khoát tay, thuận miệng nói với Sa Lan đang nhìn mình chằm chằm.
"Hừ!"
......
Tình huống giằng co như vậy duy trì trong một đoạn thời gian rất lâu, cái nhìn của mọi người đối với chuyện này tất nhiên là khen chê không giống nhau, có coi thường, có khinh bỉ, có tán thành, có ủng hộ......
Nhưng toàn bộ mọi người đều nhất trí, tinh thần Chân Tiểu Yên là đáng khen, và bọn họ cũng nhận ra, sau này gặp được người mình thích giống như trên, có phải cũng nên học nàng một ít hay không.
Theo thời gian trôi qua, hận ý của Sa Lan với Chân Tiểu Yên càng ngày càng sâu, mà Diệp Lãng dường như cũng bị nàng xem nhẹ, dù sao thì ngoại trừ sau khi Diệp Lãng nói lúc trước, cũng không có thêm hành động nào của hắn nữa, cũng không đi trợ giúp Chân Tiểu Yên, thật đúng là chỉ ủng hộ trên tinh thần!
Có lẽ cũng chính vì như thế mà Sa Lan tạo ra một sự kiện, làm cho Chân Tiểu Yên lâm vào một cái tử cục.
"Cái gì?! Ngươi tham gia cuộc thi hoa hậu?" Diệp Lãng sau khi nghe được tin này liền kinh ngạc nhìn Chân Tiểu Yên.
"Thi hoa hậu cái gì, là "cuộc thi Tài Nữ Vô Song Hoàng Gia Học Viện"." Chân Tiểu Yên sửa lại Diệp Lãng.
"Không khác là mấy, nói là tài nữ, nhưng là lên sân khấu làm gì có ai không phải mỹ nữ, vừa nhìn tài nghệ của ngươi, còn nhìn cả phẩm hạnh bên ngoài của ngươi, cùng với thi hoa hậu không khác nhau là bao." Diệp Lãng không thèm để ý nói.
Ở Hoàng Gia Học Viện cứ ba năm lại có một lần thi hoa hậu, ah, lầm rồi, là cuộc thi Tài Nữ Vô Song, mỗi năm đều thu hút rất nhiều người theo dõi, đây đã không còn là việc trọng đại trong trường, mà là việc trọng đại trong thành, thậm chí còn thu hút cả một số người đường xá xa xôi mà đến để xem cuộc thi này.
Mà tại sao lại thu hút nhiều người đến như vậy, theo lời nói của Diệp Lãng, đây là một lần thi hoa hậu lớn, trong đó phần lớn là xuất hiện những tài nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất phi phàm, còn có tiểu thư đại gia tài nghệ khéo tay.
Những tiểu thư này hàng ngày ngay cả cơ hội nhìn thấy còn chẳng có, mà vì cuộc thi này lại đồng loạt biểu diễn tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều cặp mắt của nhiều người, sẽ làm người ùn ùn kéo đến.
Đồng thời tình huống này cũng giải thích một sự kiện, nếu như Chân Tiểu Yên tham gia, sẽ phải biểu diễn trước mặt rất nhiều người, với điều kiện của nàng chắc là sẽ tạo thành chấn động rất lớn, tất nhiên đây là nói đến tiêu cực!
"Vì sao mà người lại tham gia cái này, ngươi đi đến đó không phải là tự rước lấy nhục hay sao?" Diệp Lãng rất trực tiếp hỏi, điều này tất cả mọi người đều nghĩ vậy, chỉ là không ai giống hắn mà hỏi thằng như vậy
.
"Mạc Á và Sa Lan nói, chỉ cần ta tham gia cuộc thi lần này, thắng cuộc thì này, là có thể để ta và Mạc Á ở cùng một chỗ!" Chân Tiểu Yên mang theo cảm tình phức tạp nói, có lẽ chính cô ta cũng hiểu được đây chính là người ta trêu đùa nàng, là muốn cho nàng chịu nhục nhã, nhưng nàng đã đồng ý.
Đây có lẽ sẽ là lần giao tranh cuối cùng nàng, điên cuồng lần cuối cùng. Tin rằng sau lần này nàng cũng sẽ hết hy vọng, không hề mơ mộng gì nữa !
"Hóa ra là như vậy, nàng ta nói chỉ cần ngươi thắng được nàng, hay là nói ngươi phải thắng cuộc thi này đây?" Diệp sóng bắt đầu có phần bội phục Chân Tiểu Yên, đánh giá đối với nàng lại tăng lên thêm một bậc.
"Không biết, nhưng mà ta nghĩ đều như nhau." Chân Tiểu Yên lắc đầu nói.
"Đúng vậy, dù sao thì ngươi cũng chết chắc rồi!"
"......"
Chân Tiểu Yên hơi khó chịu nói: "Ngươi không thể ủng hộ ta một chút hay sao?"
"Ủng hộ? Đúng rồi, ta nhớ là cuộc thi hoa hậu lần này có người sẽ mở sòng, ta sẽ đặt một khoản để ủng hộ ngươi. Nhưng mà trước tiên ta nghĩ phải xác định lại một việc, hát, múa, nhạc cụ ngươi biết cái nào?" Diệp Lãng hỏi.
"Không, ta đều không biết!" Chân Tiểu Yên lắc đầu trả lời.
"Vậy thì có tài nghệ gì ngoại trừ nấu ăn ra?" Diệp Lãng lại hỏi.
"Không có!!" Chân Tiểu Yên lắc đầu.
"Ta nhớ quý tộc lễ tiết của ngươi cũng rất qua loa, trên cơ bản xem như chưa học." Diệp Lãng nhìn Chân Tiểu Yên nói, trong học viện này, nàng xem như là một tên khác người, cho dù mọi người ở Luyện Kim Học Viện này không hề chú ý đến cái này nhưng tối thiều là các nàng đều đi học qua.
"Đúng vậy......" Chân Tiểu Yên ngượng ngùng nói.
"Tốt lắm, ta lập tức đi đặt mười vạn kim tệ, mua ngươi thắng, xem ta ủng hộ ngươi nhiều chưa." Diệp Lãng vừa nói, chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Mười vạn kim tệ?" Chân Tiểu Yên thoáng ngây người, số lượng này làm cho nàng chấn động, cho dù là ủng hộ cũng không cần nhiều như vậy a.
Tuy rằng biết Diệp Lãng là bại gia tử, trình độ này với hắn mà nói cũng chỉ là chút lòng thành, nhưng dù sao mình không phải người gì của hắn, cũng không cần ủng hộ như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 45: Đâu có quan hệ gì với ngươi đâu (2)
Chương 45: Đâu có quan hệ gì với ngươi đâu (2)