"Hắn vẫn không đỏ mặt kìa..." Đám người trong phòng tối đều dị dùm Diệp Lãng, mà Diệp Lãng vẫn biểu hiện thoải mái như cũ, rất thích chí!
"Tốt lắm, các ngươi đều là lương dân, vậy các ngươi hẳn là biết nhau a?" Diệp Lãng hỏi.
"Chúng ta không biết, chưa từng gặp nhau!" 13 người kia lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Ba!" Diệp Lãng vỗ bàn một cái, làm mọi người kinh hoảng một chút.
"Còn dám nói xạo! Các ngươi không biết nhau sao lại cùng bị bắt lại được, còn cùng vuốt mông ngựa với nhau nữa, rõ ràng là mọt bọn!" Diệp Lãng vu cho những người này là biết nhau, bây giờ là hắn tùy tiện vu oan: "Các ngươi đều mưu đồ bí mật tạo phản, tội đáng muôn chết!"
"Oan uổng quá! Không có a, chúng ta nào dám đâu!" 13 người kia cả kinh, xem ra lần này Diệp gia Thập Tam thiếu gia không phải cứu tinh, là sát tinh, chúng ta thảm rồi! Mà lúc này, nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong 13 người này có vài người xuất hiện một tia dị sắc. "Nhìn bộ dáng các ngươi như viết trên mặt mẫy chữ ta là phản tặc vậy! Tốt lắm, vụ án này đến đây đã sáng tỏ, kéo bọn họ ra ngoài chém!" Diệp Lãng thực tùy ý nói.
"..." Tiểu tử này, làm như vậy thì còn có ý nghĩa sao? Đám người Hoàng Đế muốn lao ra ngăn cản, nhưng sự tình đã phát triển đến mức này thì bọn họ không tốt ra mặt nữa.
" Thập Tam thiếu gia, đây là ngươi xem mạng người như cỏ rác, chúng ta không phải người của Tường Không Đế Quốc, cho dù tạo phản cũng không phải tạo phản ở đây!" Một người vội la lên.
"À, ra là vậy, hóa ra các ngươi tạo phản ở nước mình à, vậy không liên quan gì đến ta. Có điều lúc nãy các ngươi chẳng phải nói đều không biết đối phương sao? Sao ngươi biết bọn họ không phải người Tường Không Đế Quốc?" Diệp Lãng mỉm cười nhìn người nọ.
"Chúng ta quen nhau ở trong này." Tên còn lại che lấp.
"Đó cũng là quen biết, các ngươi cũng dám gạt ta, bây giờ ta đang đại biểu cho Hoàng Thượng, lừa gạt Hoàng Thượng là tử tội. Cũng phải chết!" Diệp Lãng cười nói: "Nếu các ngươi không muốn chết thì nói thật cho ta, ta cũng không có thời gian chơi với các ngươi!" Diệp Lãng gõ gõ ngón tay lên bàn, bộ dáng tiêu dao tự tại.
"Ngươi muốn chúng ta nói cái gì?"
"Rất đơn giản, nói ra mục đích các ngươi đến đây một lần, các ngươi đều ở những quốc gia khác nhau, lại tụ tập ở một chỗ, không có khả năng đến đây chơi đùa!" Diệp Lãng nói.
"Không biết ngươi đang nói cái gì nữa, tại Tường Không Hoàng Thành này, người ở nước khác giống chúng ta tùy tiện đều có thể tìm ra một ngàn tám trăm." Người kia nói.
"Đúng vậy, có thể tìm ra. Nhưng người kiên quyết như các ngươi thì không có bao nhiêu! Các ngươi không tiết lộ thân phận của mình. Bất quá các ngươi đã quên mất một điều, nếu là người thường bị bắt, chịu những nghiêm hình tra tấn như vậy thì cho dù nói bọn họ là người mại quốc cầu vinh bọn họ cũng không do dự gật đầu!" Diệp Lãng nhìn bọn họ nói: "Một người có thể là trùng hợp, nhưng 13 người đều như vậy thì tuyệt đối không!"
"Tốt lắm, các ngươi là gián điệp, trong lòng chúng ta cũng rõ ràng mà, bất quá gián điệp không phải tội chí tử, cho nên ta muốn nhìn xem các ngươi rốt cuộc biết nhiều ít bí mật của chúng ta, nếu nhiều thì xin lỗi, các ngươi phải để cái đầu lại!" Diệp Lãng rất bình thản nói.
"Chúng ta không biết cái gì cả, cho dù ngươi hỏi lại cũng là như thế!" Một người nói.
"Ồ, thật vậy chăng? Vậy ta hỏi các ngươi một câu, một cộng một bằng mấy?" Diệp Lãng mỉm cười hỏi.
"..." Mọi người ngây người ra một hồi, không biết Diệp Lãng hỏi như vậy làm gì, chẳng lẽ chỉ vì thử, vì làm cho người ta mất cảnh giác?
"Ngay cả cái này cũng không biết sao?" Mặt Diệp Lãng hơi trầm xuống.
"Không biết..." Người nọ rất cẩn thận, mặc dù có điểm quá... Nhưng lúc này hắn cho rằng dù Diệp Lãng hỏi hắn là nam hay nữ hắn cũng không thể trả lời. Ai mà biết Diệp Lãng sẽ làm ra chuyện gì!
Mà Diệp Lãng nhìn nhìn người nọ, sau đó thực rõ ràng nói: "Ngay cả cái này mà cũng bảo không biết, ngươi giỡn mặt với bản thiếu gia à! Người tới, kéo ra ngoài chém cho ta!"
"..." Toàn trường lại ngẩn ngơ.
Lúc này đám người Hoàng Đế đã hiểu ra Diệp Lãng chỉ tùy tiện tìm lý do mà thôi, cho dù lý do này không phải tốt lắm nhưng bọn hắn cũng chỉ cần đạt được mục đích là được, cho nên bọn họ tỏ vẻ lý giải. Mà những người đó lại không hiểu, cứ như vậy chém người ta, đây không phải là xem mạng người như rác sao?
"Còn thất thần cái gì, kéo ra ngoài chém, mang đầu về đây cho bọn hắn nhìn xem, tưởng bản thiếu gia nói giỡn à!" Diệp Lãng gõ gõ ngón tay, lạnh lùng nói.
"Vâng!" Thị vệ lĩnh mệnh xong, kéo người đang hô to oan uổng kia ra ngoài, sau đó âm thanh đột nhiên yên lặng, thị vệ lại mang đầu người kia về. Diệp Lãng cũng không thèm nhìn, có lẽ là không đành lòng, có lẽ là không cần!
Khi sự thực xảy ra trước mắt, 12 người còn lại mới bắt đầu sợ hãi. Trước bọn họ còn tưởng rằng Diệp Lãng nói giỡn, chưa từng nghe qua Diệp Lãng là người xem mạng người như cỏ rác như vậy.
"Bây giờ ta hỏi lại, rốt cuộc các ngươi đến đây làm gì? Đây là cơ hội cuối cùng, ta sẽ không hỏi lại nữa!" Diệp Lãng nói.
"Chúng ta..." Trong những người đó, có vài người do dự.
"Chúng ta không nói cho ngươi biết đâu, ngươi đừng trông mong gì!" Vẫn còn người không sợ chết, bọn họ là người đã trải qua huấn luyện.
"Ồ, vậy đổi vấn đề, ngươi trả lời, một cộng một bằng mấy?" Diệp Lãng cười nói với người kia.
"Bằng hai, đừng hỏi vấn đề ngây thơ như vậy." Người nọ thực ngưu nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Ngươi biết quá nhiều! Người tới, chém hắn luôn đi!" Diệp Lãng phất tay nói.
Lại tĩnh mịch...
Dựa vào, như vậy cũng kêu biết quá nhiều! Người nào không biết đáp án này...
"Hừ..." Người nọ hừ lạnh, làm ra bộ lãnh ngạo vô cùng.
"Còn nữa, không cần mang đầu hắn về đây, còn có lấy cái đầu trước đi luôn đi, rất ghê tởm." Diệp Lãng bổ sung.
"Các ngươi... Biết một cộng một bằng mấy không?" Diệp Lãng cười nói.
"A..." Có người bắt đầu ôm đầu, phát cuồng, bây giờ phỏng chừng Diệp Lãng cười cười cung kính nói chuyện với bọn hắn cũng làm bọn hắn nổi điên. Không nói những người này, cho dù là những người trong phòng tối cũng tuyệt đối không muốn nghe Diệp Lãng hỏi vấn đề này!
"Ta nói, ta nói, ta nhận được mệnh lệnh đến đây, nhưng chỉ muốn ta quan sát mà thôi, cấp trên nói sẽ có người nói cho ta biết nên làm gì, cò có nhìn thấy ám hiệu này là người đó." Một người bắt đầu khai, có điều không có bao nhiêu giá trị.
"Các ngươi đâu?" Diệp Lãng tiếp tục hỏi.
"Chúng ta cũng giống nhau!" Một số người nói.
"Hừ, người nhác gan, các ngươi xứng đáng làm gián điệp sao?" Có mấy người rất ngông nghênh nói.
"Tốt lắm, ta bội phục khí tiết của các ngươi, các ngươi có thể đi rồi!" Diệp Lãng nói với những người ngông nghênh này, ngoài dự đoán mọi người, thả bọn họ đi.
"Ngươi thả chúng ta đi?" Mấy người kia ngơ ngác hỏi.
"Ừ, đi mau, đừng làm ta thay đổi chủ ý!" Diệp Lãng cau mày nói, tựa hồ làm ra một cái quyết định rất khó khăn.
Mấy người kia không nói thêm lời nào liền ly khai, ai cũng biết Thập Tam thiếu gia này không bình thường, có thể bảo trụ mạng mình là tốt rồi, cần gì truy cứu nguyên nhân, nếu không chắc mình điên mất.
"Còn chúng ta sao?" Những người đã thỏa hiệp nói.
"Nếu các ngươi đã thừa nhận mình là gián điệp thì tự nhiên ta không thể thả các ngươi đi được rồi, đãi ngộ trong ngục giam của đế quốc chúng ta cũng không kém, các ngươi có thể an tâm sống cả quãng đời còn lại ở trỏng đi!" Diệp Lãng nói, sau đó cũng giam giữ hết những người này lại.
"A..." Tất cả những người này đều không biết Diệp Lãng diễn trò, hoàn toàn không theo sách vở gì cả. Nên thả đã thả, nên giữ đã giữ, nên chém cũng đã chém rồi.
"Tốt lắm, dẫn đi hết đi!" Diệp Lãng xao xao cái bàn, làm cho thị vệ dẫn hết đám gián điệp đáng thương này xuống, toàn bộ ngoại đường cũng chỉ còn một mình hắn. Mà lúc này hắn cũng không rời đi, vẫn dựa vào trên ghế ngồi.
Tiểu tử này làm gì vậy? Sao còn ngồi ở đây? Đám người Hoàng Đế nguyên bản nghĩ là chuyện này đến đây là xong rồi, chuẩn bị rời khỏi nơi này, có điều bây giờ bọn họ lại phát hiện hành vi của Diệp Lãng rất kỳ quái.
Theo hiểu biết của bọn họ với Diệp Lãng, sau khi hắn làm xong chuyện, nhất định là người đầu tiên chạy lấy người, tuyệt không ngồi lại đây, trừ phi chuyện này chưa kết thúc! Chưa xong?
Đúng vậy, chuyện vẫn chưa xong, rất nhanh thị vị ở ngoài mang theo hai người vào, làm cho mọi người hiểu chuyện này vẫn chưa chấm dứt!
Mà hai người này cũng không phải là những người ngông nghênh kia, mà là người hẳn đã chết đi, trên lý luận đã bị chặt đầu rồi, nhất là có một cái ai cũng đã nhìn thấy đầu hắn rời cổ rồi. Hai người này chính là người bị Diệp Lãng kéo ra ngoài chém!
"Tại sao có thể như vậy? Đầu người kia rõ ràng ta nhìn thấy rất rõ mà, là của hắn. Sao bây giờ lại hoàn hảo không tổn hao gì?" Đám người Hoàng Đế cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi cái đầu lâu kia cũng không phải che che dấu dấu mà làm cho mọi người nhìn rất kỹ.
"Dẫn hai người họ đến một cái nhà giam biệt lập, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào tiếp xúc!" Diệp Lãng nói: "Ai, ta vẫn không tàn nhẫn giết người được, thôi thì để người khác tới xử trí các ngươi vậy!'
Đến tận giờ Diệp Lãng vẫn cảm thấy cho dù mình chỉ đi ngang qua nhưng giết người cũng làm hắn có cảm giác không tốt, mà hắn cũng dùng một ít biện pháp xảo diệu làm người ta cảm thấy mình đã giết hai người kia nên cũng đạt được hiệu quả tương đương rồi. Đương nhiên trước đó hắn cũng phải bí mật thông đồng một vài hoàng gia thị vệ, bắt bọn hắn làm theo ý mình.
"Nhất định là tiểu tử này dùng luyện kim thuật gì đó làm một cái đầu lâu giả ra, bất quá hiệu quả cũng rất thật!" Diệp Thành Thiên cười nói, tràn đầy kiêu ngạo.
"Ừ, nhất định là như vậy!" Mọi người phụ họa.
Mà mọi người cũng nghĩ đến đây là xong rồi, chẳng qua lại phát hiện Diệp Lãng còn có một tiết mục ngoài ý muốn tinh ranh hơn, hấp dẫn hơn.
Sau khi hai người kia bị dẫn đi, một lát sau, thị vệ dẫn theo một người về, mà người này tựa hồ là cái thứ nhất phản đối, cũng là người thứ hai bị đem ra chém.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 97: Thẩm vấn (1)
Chương 97: Thẩm vấn (1)