"Ừ! Ta chỉ có thể nói là dạo gần đây ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên, ngươi nghĩ rằng ta không muốn thấy ngươi sao, nhìn thấy ngươi mới tính là ngủ ngon giấc!" Diệp Lãng hồi đáp, mà trong 41 ngày này quả thật hắn ngủ không ngon, không phải hắn không muốn mà là không có cách nào.
Dù sao hắn đang lẩn trốn, ngày trước phải sử dụng vận công thay ngủ tự nhiên cũng không mơ được rồi, sau đó thần kinh của hắn luôn bị vây trong trạng thái cảnh giác, không ngủ say được nên cũng không có tiến vào trong giấc mộng.
"Hừ! Nếu để ta biết ai làm ngươi ngủ không ngon giấc, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!" Cô gái trong mộng cắn răng hừ nhẹ, tựa hồ đang tự nhủ, cũng tựa như đang nói với Diệp Lãng.
Bởi nàng hận người làm mình không gặp được Diệp Lãng, một hai ngày đã thấy không vui, huống gì đến 41 ngày!
"Ta không thể nói được!" Lời Diệp Lãng cũng không ngoài ý muốn của cô gái, nàng đã đoán trước được rồi, mà nàng cũng không ngại, bắt đầu tán gẫu với Diệp Lãng.
Có lẽ vì chia tay lâu lắm nên hai người hàn huyên rất lâu, nói cách khác, Diệp Lãng cũng ngủ thật lâu, thật lâu...
Đám người Diệp Lam Vũ cũng biết Diệp Lãng 2 ngày chưa ngủ nên cũng không đánh thức hắn, khi hắn tỉnh dậy đã là 3 ngày sau rồi, hắn ngủ chừng 3 ngày!
"Diệp Lãng, hôm qua ngươi có gặp cô gái trong mộng của ngươi sao?" Thất công chúa cười hỏi Diệp Lãng, hắn đang ngẩn người.
"Gặp được, quả nhiên nàng đang giận ta, nói ta lâu như vậy vẫn không xuất hiện, về sau không để ý đến ta nữa. Ta thấy cũng đâu có lâu lắm đâu, mới hơn một tháng, một tháng này ta luôn luôn đào vong nên không đi vào giấc mộng được!" Diệp Lãng có chút vô tội nói.
"Hơn một tháng đối với một nữ hài tử mà nói đã là thời gian rất dài rồi, không chửi mới là lạ!" Thất công chúa sâu kín nói, cái này dường như cũng là cảm xúc của nàng.
Nàng cũng vậy, tách biệt với Diệp Lãng hơn một tháng, muốn gặp hắn biết bao nhiêu, tựa hồ tử nhỏ đến lớn cũng chưa từng tách biệt với Diệp Lãng lâu đến vậy.
"Là vậy sao? Bất quá, dù nàng nói không để ý đến ta, nhưng chẳng bao lâu lại bắt ta bồi chuyện nàng." Diệp Lãng ngơ ngác nói.
"Ngươi nói giống y như thực vậy!" Thất công chúa tức giận dí tay vào đầu Diệp Lãng, nàng thấy Diệp Lãng càng nói càng y như thật, giống như mơ như vậy thật ấy, điều này làm nàng cảm thấy không biết nên tức giận hay buồn cười.
"Vốn là sự thật mà!" Diệp Lãng trả lời.
"Tốt lắm tốt lắm, alf thật! Diệp Lãng, nói cho ta nghe đi, làm sao ngươi có thể làm ra cái trận pháp kia, làm sao trốn thoát được, còn có, sao ngươi lại chạy đến Mễ Duy Lạp Thành." Thất công chúa cầm tay Diệp Lãng, tràn ngập chờ mong nhìn Diệp Lãng.
"Cái này à..." Diệp Lãng cũng không phải lần đầu tiên trả lời vấn đề này, đã có nhiều người hỏi qua rồi, mà dù không phải những người kia đã hỏi qua hắn cũng sẽ chậm rãi thuật lại cho nàng nghe.
Từ khi sáng sớm hai người cứ như vậy, chậm rãi trò chuyện, khi thì cười cười, khi thì khẩn trương, khi thì đùa giỡn, khi thì...
Cảnh này làm rất nhiều người nhìn thấy đều cảm thấy một loại cảm giác ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ, êm đềm...
Từ nhỏ đến lớn hai người đều là như vậy, tựa hồ chưa từng thay đổi.
Trong một thời gian ngắn sau đó, những người của Diệp gia cũng lục tục đuổi tới Diệp Thành. Có nhiều người đáng ra nên đến lại không đến, mà có nhiều người không nghĩ tới lại đến, điều này làm đám người Diệp Thành Thiên có cơ hội thấy rõ ràng sự trung tâm của những người này.
Bất quá, tổng thể mà nói, số người đến nhiều hơn so với tưởng tượng, đây là việc mà đám người Diệp Thành Thiên không ngờ đến.
Tuy không bài trừ ở trong đám này cũng có người có mục đích khác thường, nhưng mà lấy điều kiện hiện tại của bọn hắn thì có mục đích gì cũng thế cả. Hết thảy đều phải đặt chuyện lớn lên đầu, hơn nữa còn muốn làm một chuyện làm người ta cảm thấy bất khả tư nghị nữa.
Chuyện bất khả tư nghị như vậy cũng làm một số người mất đi tin tưởng mà ly khai, bất quá đó lại là một nhóm người nhỏ nhất thôi!
Những người ở lại đến phút chót đều là người có thể tin, cũng là cây trụ của hệ phái bên đám người Diệp Thành Thiên. Mà hệ phái của Diệp Thành Thiên vẫn gọi mình là Diệp gia, cũng vẫn thừa nhận những người của Diệp gia đang ở Tường Không cũng vẫn là người của Diệp gia, là tộc nhân của mình.
Gia tộc là của chung, sẽ không vì ra ở riêng mà không thừa nhận gia tộc, cũng sẽ không nhân dịp mình độc lập mà nói mình không phải họ Diệp!
Có lẽ đây cũng là lý do mà số người ủng hộ hệ phái của Diệp Thành Thiên ngày càng nhiều, cuối cùng đã vượt qua cả Diệp gia gia chủ, đương nhiên đây là chuyện về sau!
Khi mọi người đã đến đông đủ, Diệp Dực cũng tuyên bố một sự kiện trước mặt mọi người, đó là hắn sẽ đem ngôi vị gia chủ này truyền cho Diệp Thành Thiên, mà hắn cũng không thừa nhận Diệp gia gia chủ tại Tường Không.
Tuy hắn cũng không thèm để mắt đến sản nghiệp Diệp gia ở Tường Không, bất quá cũng không thích bị người khác cướp vị trí của mình, hắn muốn cho những người của Diệp gia ở Tường Không biết một chuyện -
Lão tử còn chưa chết đâu!
Theo nhân số ngày càng nhiều, sự tình cũng trở nên ngày càng thuận lợi, đám người Diệp Thành Thiên cũng bắt đầu toàn diện phát triển thành phố này, đồng thời cũng thông tri cho đại ca, nhị tỷ của Diệp Lãng cùng những huynh đệ tỷ muội và một ít người khác đang ở đệ nhất học viện trực tiếp đến nơi này.
Bất quá, cho dù bọn họ không thông tri thì đám người đại ca Diệp Lãng cũng đã biết chuyện, hiện giờ toàn bộ đại lục đều đang đàm luận chuyện này, ai cũng biết Triệu Nhã Nhu đột nhiên lên ngôi, trở thành tân Nữ Hoàng, mà Diệp gia chia làm hai phái.
Tình huống này làm rất nhiều người cảm thấy đây tựa hồ là sự mở đầu cho một thời đại mới!
Bọn họ cho rằng hệ phái của Diệp Thành Thiên sẽ mượn dùng một ít thế lực bên ngoài, kết hợp với lực lượng của bản thân tiến hành một ít trả thù, làm đại lục tiến vào một thời buổi rối loạn.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người cho rằng Diệp gia sẽ đầu nhập vào Chu Tước Đế Quốc, sẽ trở thành một thế lực mới của Chu Tước Đế Quốc, mà Chu Tước Đế Quốc và Tường Không Đế Quốc luôn luôn tranh đấu với nhau sẽ trợ giúp Diệp gia công kích Tường Không Đế Quốc, nơi này vừa thay đổi Hoàng Đế, quốc nội còn chưa ổn định hoàn toàn.
Có điều ai cũng không ngờ đến Diệp gia lại cứ như vậy mà ở lại một cái tiểu vương quốc, cũng phát triển ở đó, tuy rằng tiểu vương quốc này đã thuộc quyền sở hữu của Diệp gia, nhưng vẫn cho mọi người một cái cảm giác nó quá nhỏ bé đi.
Có lẽ có một ít người sẽ hiểu cho dù Diệp gia bị tân Nữ Hoàng đuổi giết đào vong, cũng không có nghĩa là nhất định bọn họ sẽ báo thù, bởi nếu bọn họ báo thù sẽ mang đến tổ quốc ngày xưa của họ một cái tai nạn, có lẽ bọn họ không muốn chứng kiến điều này.
Đồng thời còn có một chuyện làm người ta ngạc nhiên, nguyên bản còn tưởng rằng Tường Không Đế Quốc nhất định sẽ không ổn định trong một thời gian ngắn, ai ngờ kết quả lại ra ngoài ý liệu của mọi người, Triệu Nhã Nhu lấy thủ đoạn cường ngành và huyết tinh nhanh chóng ổn định quốc nội.
Mà những thứ này tựa hồ không liên quan gì nhiều đến Diệp Lãng, ít nhất hắn cho là như vậy, tuy hắn có một cái tác dụng thực quan trọng trong việc này.
Thời gian trôi qua, hết thảy đều tiếp tục vận hành...
Trừ bỏ một vài thứ có chút biến hóa ra, còn lại vẫn cứ tiếp tục vận hành như cũ, chuyện này đến đây coi như là kết thúc...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 136: Thàn thị cùng vương quốc (3)
Chương 136: Thàn thị cùng vương quốc (3)