DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 152: Lãnh Huyết Ngũ (2)


Cũng vì đây là Lãnh Huyết Tổ tổng bộ nên người của Lãnh Huyết Tổ không muốn Diệp Lãng chạy loạn, sẽ hạn chế phạm vi hoạt động của hắn, có một vài chỗ không thể đi vào, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu phải trông chừng hắn.

Trên thực tế, cho dù không ai trông chừng Diệp Lãng mà chỉ cần hắn đến gần nơi không nên đến sẽ có người ra ngăn cản.

May mà bây giờ Diệp Lãng chỉ muốn tản bộ, đi đâu cũng không sao cả, nơi nào không được vào thì hắn cũng không thèm vào, phiền phức.

Dọc theo đường đi Diệp Lãng đều nhìn thấy những người thực bình thường, nói cách khác cũng không phải phong cách của những người thuộc Lãnh Huyết Tổ nên không khỏi có chút kỳ quái.

"Xin hỏi một chút, những người thuộc Lãnh Huyết Tổ không phải là buổi tối thì đi ra hoạt động, ban ngày co đầu rút cổ trong nhà chứ?" Diệp Lãng hỏi.

"Cái này... đương nhiên không phải! Bây giờ ngươi không nhìn thấy những người trong tổ là vì họ đều có chuyện cần làm của chính họ, người nên ra ngoài cũng đã sớm ra, người ở lại trên cơ bản đều đang nghỉ ngơi, chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo." Gia đinh hồi đáp, đây là chuyện ai cũng biết, cũng không cần phải giấu diếm.

Hơn nữa bây giờ trong mắt mọi người, Diệp Lãng là một người chết chắc rồi, nói cho hắn biết một ít bí mật cũng không sao cả. Cũng vì thế mà bọn họ cũng không phòng bị mạnh với Diệp Lãng như những người khác.

Đương nhiên, những chuyện thuộc diện bí mật thì bọn họ sẽ không nói bởi vì những chuyện đó ngay cả người trong này cũng chưa chắc biết, chưa chắc có quyền lợi biết.

"Hóa ra là vậy, thế sao hôm qua ta không nhìn thấy các ngươi?" Đột nhiên Diệp Lãng nhớ tới chuyện này, ngày hôm qua hắn cũng không nhìn thấy một người bình thường nào cả.

"Buổi tối đại bộ phận chúng ta đều đi nghỉ ngơi, có một số việc chúng ta không thể biết nên sẽ tận lực tránh loại việc này phát sinh." Gia đinh hồi đáp, tựa hồ có điểm chờ đợi, chờ đợi một ngày mình cũng được quyền biết những việc này, cũng có nghĩa là được tiến vào Lãnh Huyết Tổ.

"Khó trách!" Diệp Lãng nói một câu xong tiếp tục tản bộ, ven đường đưa tới không ít ánh mắt nhìn hắn, tuy bọn họ làm bộ như không thấy gì cả nhưng theo ánh mắt lỡ đãng nhìn qua phía Diệp Lãng của họ có thể hiểu được bọn họ rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Diệp Lãng.

Diệp Lãng xuất hiện ở đây quả thật là một tình huống rất kỳ quái! Về phần vì sao Diệp Lãng không cảm thấy tình huống nơi này kỳ quái, tình huống này đáng ra phải làm người ta cảm thấy hoài nghi mới đúng chứ? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn căn bản không nghĩ tới, hắn mặc kệ người khác có phát hiện, có hoài nghi hay không!

Đương nhiên, nếu hắn muốn biết rõ ràng thì cũng sẽ rất nhanh phát hiện ra, khi hắn bước vào đại viện cũng đã phát hiện trong này có không ít luyện kim trận bí ẩn, công dụng chính của nó là mê hoặc tầm mắt của mọi người ở ngoài, khiến họ không thấy rõ tình huống ở trong nhưng cũng không cảm thấy khác lạ.

Tản bộ xong cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, mà Diệp Lãng cũng trở về đọc sách, khi hắn nghiên cứu những luyện kim thuật bất truyền này cũng làm hắn tạm thời quên những chuyện khác đi.

Vài ngày tiếp theo, cuộc sống cơ bản của Diệp Lãng vẫn như vậy, mỗi ngày đều là đọc sách, ăn xong đi tản bộ, ngủ nghỉ vân vân.

Dần dà mọi người cũng quen với sự tồn tại của Diệp Lãng, quen hắn đi lại tản bộ trong đại viện, thậm chí có đôi khi cho hắn đi một mình một người nữa, tuy chỉ là mặt ngoài mà thôi, chỉ cần hắn có dị động gì sẽ lập tức có người ngăn cản.

Mà trong khoảng thời gian này, Lãnh Huyết Thập Tam vẫn ở trong phòng thí nghiệm không bước ra một bước nào, hẳn là cố gắng hoàn thành thực nghiệm của hắn, nếu như không có điều gì ngoài ý muốn phát sinh thì hẳn là còn sống.

Đây là cách nói của Diệp Lãng, hắn nói những thí nghiệm luyện kim đều có tính nguy hiểm, nếu xảy ra sai lầm gì, nhẹ thì thương tổn một ít da lông, nặng thì tất nhiên là thi cốt vô tồn.

Bất quá, lấy năng lực của Lãnh Huyết Thập Tam thì hẳn là không có điều gì phát sinh ngoài ý muốn, ừ, hẳn là không...

Hôm nay...

"A" Sau khi Diệp Lãng đọc xong một quyển sách, vặn mình đứng dậy, đóng sách lại: "Tốt lắm, bây giờ đã đọc xong sách rồi, hẳn nên đi làm một chút thí nghiệm thực tiễn, vừa hay ở trong có tài liệu!"

Ở trong theo lời Diệp Lãng chính là phòng thí nghiệm thứ hai, luyện kim tài liệu trong tay hắn rất nhiều nhưng những luyện kim thuật này đều là bí mật bất truyền, tài liệu sử dụng cũng thực độc đáo, có vài thứ hắn không có.

Đương nhiên nếu Diệp Lãng muốn dùng những thứ khác thay thế cũng được, hắn chỉ cần hiểu kỹ thuật, nguyên lý rồi dung hợp trong luyện kim thuật của mình là được.

Có điều những kỹ thuật này dù sao cũng phải thử nghiệm một chút, phải thử nghiệm qua mới có thể hoàn toàn hiểu biết, nếu không chỉ bằng tri thức sách vở, vẻn vẹn cũng chỉ là "đã đọc" thôi chứ nó chưa trở thành tri thức của chính mình.

Mà Diệp Lãng cũng không có giác ngộ mình làm như vậy sẽ bị Lãnh Huyết Thập Tam phát hiện, mình sẽ không như bây giờ có thể tùy ý đọc sách mình thích, có thể tự do hoạt động nữa, ừ, coi như là tự do đi. Diệp Lãng cứ thế mà ở trong phòng thí nghiệm lần lượt làm thí nghiệm để nghiệm chứng ý nghĩ của mình, cứ như vậy lại trôi qua một thời gian ngắn nữa, Lãnh Huyết Thập Tam vẫn chưa đi ra.

Nếu Lãnh Huyết Thập Tam biết Diệp Lãng đang làm gì ở trong này thì lập tức sẽ đi ra, nói nhảm, nếu không phòng thí nghiệm của ta phải đi tong rồi.

Ngươi nói, tiểu tử ngươi chơi luyện kim thực nghiệm thì cứ chơi, nhưng ngươi lại thường xuyên làm ra một ít thí nghiệm kỳ quái, thanh lý sạch tài liệu của ta, còn hại người vô tội như ta gặp tai họa nữa!

Còn có, ngươi dùng bao nhiêu tài liệu thì dùng, sao còn vụng trộm cất làm của riêng, bỏ hết những tài liệu hi hữu này vào túi mình chứ? Tuy nơi này cũng không phải là phòng thí nghiệm thứ 3, tài liệu cũng không phải quan trọng nhất, nhưng vẫn là quý vô cùng a.

Hắn không biết rằng Diệp Lãng làm như vậy cũng là thói quen rồi, luôn thí nghiệm những ý tưởng vô cùng kỳ quái, thường xuyên làm ra một ít chuyện tình nguy hiểm vô cùng, đối với việc này, đám người Chân Tiểu Yên là những người thể hội đầy đủ nhất, từ nhỏ đã bị Diệp Lãng hại rồi.

Nếu để bọn họ biết Diệp Lãng ở trong này chơi đùa luyện kim thuật thì nhất định sẽ trốn đi thật xa, bọn họ sợ cái phòng ngự trận của phòng thí nghiệm này còn chưa đủ cho Diệp Lãng tàn phá nữa.

Mà tựa hồ Diệp Lãng cũng hiểu điểm này nên khi hắn thực nghiệm sẽ ở lỳ trong phòng thí nghiệm thứ 2, những gì hiếm có ở trong đó tạm thời thu vào trong giới chỉ.

Đúng vậy, chỉ là tạm thời, cũng không phải "biển thủ"!

Mà có một việc rất kỳ quái, Lãnh Huyết Thập Tam không hiểu, rõ ràng mình đã phân phó người ở trong này trông côi Diệp Lãng, sao lại để hắn tùy ý làm bậy như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, vì trong khoảng thời gian này Diệp Lãng vẫn không ra chuyện gì đặc biệt, cũng không ở lỳ trong phòng thí nghiệm nên những tổ viên này tưởng rằng hắn không có hứng thú nên cũng không có trông coi hắn nữa.

Bây giờ những tổ viên này đều quen với sự tồn tại của Diệp Lãng rồi, không để ý Diệp Lãng ở đâu, làm việc gì nên lúc này cũng không ai để ý hắn đang thí nghiệm trong này.

Đọc truyện chữ Full