"Tiểu Ngũ, mau nhìn phía trước, nữ nhân phía trước không mặc quần lót..." Diệp Lãng giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, chỉ một tiểu thư quý tộc hơn mình không biết bao nhiêu lần, hưng phấn hô lên, giống như phát hiện ra tân đại lục vậy.
Ừ vẻn vẹn là cảm giác phát hiện ra đồ chơi mới mẻ mà thôi, không phải háo sắc....
"Phanh"
Cánh tay nhỏ bé của Lãnh Huyết Ngũ " thân mật tiếp xúc với cái đầu nhỏ của Diệp Lãng, cũng không biết có phải nàng thích cái cảm giác này hay không mà thường xuyên gõ Diệp Lãng mấy cái.
Nhưng mà thường gõ xong nàng cũng không nói gì, chỉ vẻn vẹn dùng phương pháp này nói cho Diệp Lãng biết –ngươi làm sai
" Tiểu sắc lang"
"Uy, tiểu thư, quần lót của ngươi bị rơi mất rồi kìa..." Diệp Lãng chạy đến trước mặt tiểu thư quý tộc, sau đó lớn tiếng hô.
"?" Tiểu thư quý tộc ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Diệp Lãng một hồi, tựa hồ chưa kịp phản ứng lại.
Nàng đang suy nghĩ đây có phải là ảo giác không? vì sao mình lại nhìn thấy một người nhỏ như vậy? Còn nưa, vừa rồi hắn mới hô cái gì nhỉ, rớt quần lót? Không phải ta vẫn đang mặc sao, có điều nó có hơi gợi cảm một chút, là màu da, giống như không mặc gì cả.
Đều do các nàng, nói cái gì mà như vậy mới hấp dẫn người khác, nói cái gì mà phải cùng nhau hành động, cùng nhau mặc...
Khoan khoan...
"A.."
Rất nhanh, tiểu thư quý tộc kịp phản ứng, che váy lại lớn tiếng hét ầm lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả đều nhìn về phía tiểu thư quý tộc.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tư thế kia giống như bị người khác coi ấy, nhưng mà bên đó lại không có ai mà?
? không có ai? không phải có một "chú lùn" sao?
Tiểu thư quý tộc lại nhìn về chỗ Diệp Lãng, phát hiện đã biến mất, lầm bầm:"Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác? Là vì tối qua ngủ không ngon sao?"
Tiểu thư quý tộc đỏ mặt, giải thích với những người xung quanh, nàng cảm thấy rất xấu hổ với sự thất thố của mình, đồng thời cũng cảm thấy rất mê hoặc, vừa rồi là ảo giác thật sao?
.....
"May mà vừa rồi ta nhìn nhanh đấy, nếu không đã bị người khác bắt được rồi" Ở một góc tường gần đó, Lãnh Huyết Ngũ cầm lấy tay của Diệp Lãng, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Vừa rồi Lãnh Huyết Ngũ nhìn thấy hành vi của Diệo Lãng, thấy hắn nói một câu làm người khác không noi lên lời như vậy thì nàng lập tức bắt lấy hắn chạy lấy người, nếu không bị người khác nhìn thấy thì không bắt bọn hắn mới lạ.
"Ta chỉ là hảo tâm mà thôi, quả thật quần lót nàng rởt ra mà." Diệp Lãng có chút vô tội nói.
" Ta nhìn xem rồi, nàng có mặc quần lót, nhưng mà màu da mà thôi, còn có cho dù không mặc nhưng người có thể hô lên như vậy sao?" Lãnh Huyết Ngũ có chút bất đắc dĩ, mỗi lần đi ra cùng Diệp Lãng nàng luôn cảm thấy mình như một bảo mẫu vậy.
Một sát thủ được xưng là Tử Thần lại trở thành bảo mẫu, cái này mà nói ra ngoài thì làm người ta không thể tin được.
"Không thể sao?" Diệp Lãng hỏi.
"Không thể " Lãnh Huyết Ngũ trả lời.
" Vì sao?" Diệp Lãng khó hiểu.
"Không vì sao cả, tóm lại là không thể." Lãnh Huyết Ngũ không muốn giải thích, vì nàng biết nếu giải thích thì vấn đề Diệp Lãng sẽ càng nhiều hơn, hắn căn bản không biết cái gì cả.
"Tiểu Ngũ, nhìn xem bên kia kìa..." Khi đang nói chuyện, Diệp Lãng đã chạy ra ngoài, ném chuyện này qua một bên, tiếp tục đi chơi...
".." Lãnh Huyết Ngũ bất đắc dĩ, nếu không phải vì mình nhỏ đi thì sẽ không chạy tới chạy lui với tiểu tử này rồi, bất quá cái này cũng rất vui vẻ, thú vị.
Hẳn là nên để mình thư giãn một chút, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thoải mái qua như vậy.
"Tiểu đầu đất, đừng chạy lung tung, cẩn thận bị người khác nhìn thấy" Lãnh Huyết Ngũ hô một câu, sau đó đuổi theo Diệp Lãng.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy, ta không sợ." Diệp Lãng mặc kệ lời cảnh cáo, hắn nhỏ lại có thể dễ dàng chạy trốn hơn, ai có thể bắt được hắn.
.....
"Gần đây các người có cảm thấy Lãnh Huyết Ngũ có điểm khác lạ không?" thành viên của Lãnh huyết Thập Tam Ưng lại bắt đầu thảo luận.
" Ngươi không nói ta cũng không để ý, gần đây ta cũng cảm thấy là lạ, Lãnh Huyết Ngũ như thay đổi thành một người khác vậy, không, phải nói là trở nên không giống người nữa." có người cau mày nói.
" Nàng vốn không giống như người, nàng là lãnh huyết." Một người nói, đưa ra một cái chuyện thực mà ai cũng biết, có lẽ cũng vì vậy mà bọn họ mới cảm thấy con rối Lãnh Huyết Ngũ là người thật.
"Không, trước kia nàng lãnh huyết thì lãnh huyết, nhưng tóm lại vẫn là một con người, bây giờ ta lại cảm thấy không giống, mà hình như các ngươi cũng cảm thấy như vậy phải không." Người lúc trước nói.
" Có là có, bất quá có lẽ vì nàng ngày càng trở nên băng lãnh hơn, kỳ thật mới trước đây nàng cũng rất đáng yêu, bất quá, hài, quên đi, người như chúng ta căn bản không nên hy vọng xa vời giống như người bình thường." có người cảm thán, người ở đây có một số người tuổi có thể làm ông của Lãnh Huyết Ngũ, nhìn thấy nàng lớn lên.
"Đúng vậy, nếu không phải người thì là cái gì? Con rối? Cho dù Lãnh Huyết Thập Tam còn sống cũng không thể làm ra con rối như vậy."
"Ừ, nói là con rối nhưng lại không giống như con rối, một con rối giống người như vậy đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua, nếu như vậy thì sau này chúng ta sẽ tiện lợi hơn rất nhiều."
"Đúng vậy, lúc trước Lãnh Huyết Thập Tam làm một con rối có điều giống người, nhưng cũng chỉ gạt được nhất thời thôi."
Con rối Lãng Huyết Ngũ tiếp xúc với bọn họ trong thời gian lâu như vậy bọn họ cũng không có cách nào nhìn ra được đó là con rối nên làm họ không tin nó là con rối.
Đối với bọn hắn mà nói, cho dù con rối có thực đến đâu, lâu ngày cũng sẽ bị phát hiện, chỉ có thể lừa dối trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, con rối Lãnh Huyết Ngũ vẫn đều là chính Lãnh Huyết Ngũ lên tiếng. cho nên làm người ta càng thêm khó phát hiện, mà thế nhân cũng không ai nghĩ rằng bây giờ Lãng Huyết Ngũ chỉ có"chút chun" như vậy.
Cho nên, tuy rằng quái dị nhưng cuối cùng chuyện nay cũng trôi qua, không ai đi nghiệm chứng được.
"Tốt lắm, không nói đến Lãnh Huyết Ngũ nữa, nói về Lãnh Huyết Thập Tam đi, vị trí này bây giờ cần người thay thế, các người nhìn xem có ai đủ khả năng được chọn không?" Lãnh Huyết Nhị trầm giọng nói.
Lãnh Huyết Nhị là một trong 3 nữ nhân trong Lãnh Huyêt Thập Tam Ưng, cũng là người có vị trí cao nhất, một nữ nhân khác hình như là Lãnh Huyết Thất.
Bất quá Lãnh Huyết Nhị đã là bà lão 80, là nguyên lão của Lãnh Huyết Tổ đương đại, nếu không cũng sẽ không ngồi ở vị trí này. Mà tình hình chung Lãnh Huyết Nhất hẳn là không xuất hịên ở Lãnh Huyết Tổ nên trên cơ bản, Lãnh Huyết Nhị là người lãnh đạo của Lãnh Huyết Tổ.
Về phần vì sao Lãnh Huyết Nhất rất ít xuất hiện thì không ai biết, cũng không ai dám đi tìm hiểu, chỉ biết rằng các đời Lãnh Huyết Nhất đều như vậy, hơn nữa Lãnh Huyết Nhất đều là thừa kế, cũng là một vị trí duy nhất không thông qua cạnh tranh,
Có thể tưởng tượng ra tính đặc thù của Lãnh Huyết Tổ, không ai sẽ đưa quyền quản lý một tổ chức như vậy cho người khác xử lý, tự nhiên sẽ phái ngừơi mình tin đến.
Thuận tiện nói một chút, kỳ thật Lãnh Huyết Ngũ là Lãnh Huyết Nhị mang đến, nghe nói quan hệ giữa các nàng có chút đặc biệt, đương nhiên cũng không có ai có thể khảo chứng.
Dù sao, Lãnh Huyết Ngũ cũng là bằng thực lực của chính mình mà đi lên, từ việc ở đây không có mấy ai đi chọc các nàng thì có thể biết nàng mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 166: Tuyển cử (1)
Chương 166: Tuyển cử (1)