DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 191: Đấu giá hội (3)


Người bình thường đều không muốn đắc tội với người khác lại có thể lấy lòng thì quả thật là hai bên đều đẹp. Cho dù không lấy lòng thì cũng không muốn đắc tội, dù sao, nhiều hơn một cái địch nhân thì tệ hơn có một cái bằng hữu nhiều.

Nhưng tình huống bây giờ thì Lãnh Huyết Tổ đã không cần phải lo lắng sau này ra sao nữa, chỉ cần có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích là xong, còn chuyện sau này thì Mã Khúc gia tộc đã không còn tồn tại, sao phải ngại?

Bây giờ tốt nhất nên chọn một người làm ai cũng ghét, có thể lấy lòng nhiều người một chút thì cơ hội sẽ nhiều hơn!

Dù sao, vô luận thế nào cũng không nên đắc tội cái loại người mà ai cũng thích, giống như trong đó có một công chúa thực đáng yêu, làm ai cũng thích chẳng hạn.

"Tiểu bất điểm, mua thứ này đi!" Lãnh Huyết Thất tìm được cơ hội rồi, hoàng tử bị người người chán ghét kia hiện đang nhìn trúng một cái vật nhỏ. một cái mà nàng cảm thấy không tốt lắm.

"Ừ, không tệ, thứ này ngươi cùng có thể nhìn ra, thật tinh mắt!" Diệp Lãng nói một câu, sau đó mượn miệng của khôi lỗi thiếu nữ nhẹ nhàng hô: "Mười vạn!"

Mười vạn? !

Vừa rồi mới là 2000 kim tệ thôi, sao đột nhiên nhảy lên 10 vạn? Đồ vật này trị giá chừng mấy ngàn kim tệ đã là không sai rồi, có phải vị tiểu thư ở ghế 13 này nói là 10 vạn ngàn tệ không?

Bất quá cũng phải nói vị tiều thư này thực sự là quá đẹp, đẹp đến nồi làm người ta có xúc động muốn theo đuổi!

"Vị Tiểu thư ở ghế số 13, người xuất ra lo vạn kim tệ sao?" Bán đấu giá sư ngơ ngác hỏi.

"Đương nhiên, chẳng lẽ ta dùng tiền đồng sao?" Khôi lỗi thiếu nữ chu miệng nói, biểu tình trấn định của nàng làm ngươi ta hiểu được nàng đã nhìn quen trường hợp như vậy rồi, cũng sẽ không nhíu mày vì 10 vạn kim tệ.

"Tiểu ngu ngốc, bảo ngươi ra giá thì ngươi cũng không cần phải ra giá cao như vậy chứ, chúng ta cũng không có nhiều tiền." Lãnh Huyết Ngũ có điểm hết chỗ nói rồi, 10 vạn kim tệ, một người không hiểu khái niệm tiêu tiền như nàng cũng biết đây là một cái giá trên trời.

"Yên tâm, ta có tiền!" Diệp Lãng không sao cả nói.

"Cho dù ngươi có tiền cũng không cần phải tiêu loạn như vậy, ngươi ta chỉ vừa ra 2000 mà thôi, sao ngươi lại ra 10 vạn cơ chứ?" Lãnh Huyết Thất hiểu rất sâu về khái niệm tiền tài, nàng sẽ không cho phép loại hành vi của Diệp Lãng, cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn.

"Ta thích 10 vạn đấy, thứ này vốn có giá trị đó, trước nay ta mua đồ vật đều không chiếm tiện nghi của người khác! Nếu đối phương biết hàng thì nhất định còn có thể tăng giá!" Diệp Lãng vô tình nói.

Mua đồ vật này nọ không chiếm tiện nghi của người khác, tin rằng trên thế giới này chỉ có Diệp Lãng làm được. Hắn chỉ cần biết đến giá trị của vật phàm thì sẽ không chiếm tiện nghi của người khác. Đây là nguyên tắc của hắn, nếu không sao hắn bại gia được?

"Thứ quỷ này chỉ có đứa ngốc như ngươi mới ra 10 vạn, làm gì còn ai ngốc hơn ngươi." Lãnh Huyết Thất và Lãnh Huyết Ngũ cùng nói các nàng không tin.

Rất nhanh sau đó, sự tình đã xảy ra biến hóa không thể tưởng được, biến hóa làm mọi người có điểm khó tin!

"11 vạn!" Hoảng tử kia nghiêm mặt, tiếp tục ra giá.

"Không phải đâu, thật sự có người ngốc hơn?" Hai người Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác nói

Hoàng tử vừa ra tiếp một cái giá làm người ta lập tức chú ý đến giá trị của đồ vật này, tuyệt đối không phải đon giản như mình nhìn thấy.

"Các ngươi có biết ở trong này có cái gì không?" Trong đám hoàng tử có người hỏi mà trong đám đại biểu của hoàng gia cũng có vài người cảm thấy kỳ quái.

"Đây là đồ chơi của hải tặc Vương Kiệt Khắc - La Phi một thế hệ kiêu hùng trên biển, một cái ma phương (Rubik - DG) dùng các loại bảo thạch nhiều màu tạo ra, giá trị chừng 1000-2000 kim tệ, nhưng dù thêm vào thanh danh của Vương Kiệt Khắc thì cao nhất cũng chỉ 1 vạn kim tệ, 10 vạn, thật sự rất cao!"

"Trừ phi Bát vương tử sùng bái Vua Hải Tặc, nhưng trước kia chưa lừng nghe nói hắn có sở thích này!"

"Trong này nhất định có vấn đề!"

"12 vạn!" Thanh âm của khôi lỗi thiếu nữ xinh đẹp lại vang lên, làm tất cả những người trong đấu giá hội đưa ánh mắt về phía nàng.

Tiểu thư ghế số 13 này là ai? Người có thể lấy ra 12 vạn kim tệ tuyệt đối không phải là một người bình thường!

Xinh đẹp như vậy, lại không phải người thường, người như vậy hẳn là mình phải nghe nói qua, vì sao chưa từng nghe tiếng? Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Mặc kệ người khác nghĩ gì. bâv giờ Diệp Lãng đã thực thành công xuất trướng một cách cao điệu, kết quả này làm Lãnh Huyết Thất có điểm ngoài ý muốn, bây giờ không biết là tốt hay là xấu đây.

Còn có, Lãnh Huyết Thất không rõ vì sao Diệp Lãng muốn mua món đồ chơi nhỏ này!

"Vị tiểu thư này xưng hô như thế nao?" Bát vương tử nhìn khôi lỗi thiếu nữ, lúc này hắn rất có hứng thú muốn biết rốt cục vị thiếu nữ này là ai, sao có thể nhận ra giá trị thực tế của thứ này.

Mình may mắn có được một cái manh mối, được đến quyển nhật ký của thuyền trưởng Kiệt Khắc mới biết được giá trị đích thực của nó.

"Mời đếm ngược nhanh lên một chút!" Khôi lỗi thiếu nữ hoàn toàn không để ý tới Bát vương tử, trực tiếp nói với bán đấu giá sư.

"12 vạn lần thứ nhất..."

Mà cái giá này cũng làm cả đấu giá hội ồn ào cả lên, ai cũng không ngờ tới một cái vật nhỏ vậy lại có giá trị cao như thế, đã hoàn toàn vượt qua giá trị của món cực phẩm mà mọi người vẫn chú ý:

"15 vạn!" Bát vương tử ra giá. Cái này rốt cuộc là cái gì?

Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, tuy bọn hắn biết giá trị thực tế của món đồ này nhất định sẽ cao hơn 15 vạn, nhưng bọn hắn lại không dám ra giá vì bọn hắn không biết rốt cuộc giá trị thứ này cao đến bao nhiêu.

Nhưng mà, điều làm người ta không tưởng được là cái giá này cũng không phải là cao nhất!"

"
20 vạn!" Diệp Lãng cũng không có buông tha, trực tiếp tăng giá.

"
20 vạn? Ngươi điên rồi sao tiểu bất điểm?" Lãnh Huyết Thất cả kinh kêu lên, ngay cả thân phận biểu muội cũng quên, may mà cái tên tiểu bất điểm này còn có thể xem như nhũ danh của nữ hài tử.

"
Muốn biết ta có điên hay không thì tin rằng vị bằng hữu đối diện kia sẽ biết." Diệp Lãng nhẹ nhàng nói, khống chế khôi lỗi thiếu nữ nhìn về phía Bát vương tử.

Sắc mặt Bát vương tử đại biến, hai tay nắm chặt lại, thoạt nhìn như muốn ăn thịt người vậy, trên mặt cơ hồ dán 4 chữ "
chớ nên đến gần".

Bây giờ hắn đang lo lắng rốt cuộc có nên ra giá tiếp hay không, nếu ra giá thì có thể mất nhiều hơn được, dù sao hắn cũng không thực sự nhìn thấy, mà 20 vạn kim tệ này đã là giới hạn của hắn rồi.

Tiền trong tay mình cùng không nhiều như vậy, 20 vạn còn phải hỏi mượn người khác! Làm sao bây giờ? Nên làm sao mới tốt?

Đều vì tiểu yêu tinh này, rốt cuộc ở đâu ra, sao lại có nhiều tiền như vậy?

"Ngươi mau đếm ngược đi, sao lại không chuyên nghiệp như vậy, không thấy người ta đang do dự à, phải giúp người ta quyết định nhanh một chút chứ!" Diệp Lãng nói vói bán đấu giá sư kia, hắn không ngại chờ, nhưng không muốn kéo dài thời gian, như vậy mình không thể đấu giá tiếp mấy thứ sau được.

Đọc truyện chữ Full