"Cái gì? Lại bị hắn trốn? Quên đi, đi tìm vậy!" Long Cát công chúa cau mày nói với cấp dưới, những cấp dưới này chính là kỵ sĩ đoàn của chính nàng.
"Vâng".
Xem ra đám người Long Cát công chúa đã phát hiện tiểu hài tử trốn mất, mà theo ngữ khí của bọn hắn thì tiểu hài tử này không phải lần đầu tiên trốn.
Nhưng mà, vì sao một đứa bé có thể vô thanh vô tức trốn thoát sự giám hộ thật chặt của bọn họ? Chẳng lẽ tiểu hài tử này giống một ai đó sao? Hay chính là người đó?
Không đúng, Diệp Lãng chỉ là nhỏ đi thôi, cũng không phải cải lão hoàn đồng, sao lại biến thành tiểu hài tử chứ?
Đáp án này rất nhanh được công bố.
Khi tiểu hài tử này còn đang ăn một chén ngư hoàn thô diện, mặt quán đột nhiên bị kỵ sĩ đoàn của Long Cát công chúa vây quanh, bất quá không ai làm gì tiểu hài tử cả, chỉ bảo hộ, hoặc có thể nói là giám hộ.
kỵ sĩ đoàn đang đợi, đợi Long Cát công chúa đến đây.
Tiểu hài tử nhìn tình huống bên cạnh, một chút cũng không quan tâm, tiếp tục ăn, đồng thời trên bàn hắn còn có một người lùn ăn chung với hắn nữa.
Người lùn này hình như là Lãnh Huyết Ngũ...
Sao Lãnh Huyết Ngũ lại ở cùng một chỗ với tiểu hài tử này? Diệp Lãng đâu?
"Tiểu hỗn đản, ta cảnh cáo ngươi, lần sau còn chuồn ra ngoài nữa thì ta sẽ đánh mông ngươi".
Rất nhanh Long Cát công chúa đến nơi, quát đứa bé kia một câu, sau đó ngồi bên cạnh hắn nói một câu:
"Lão bản, cũng cho ta một chén mì!"
"..."
Lúc này lão bản quán mỳ đã có điểm chấn kinh quá độ, phản ứng có chút chậm chạp, ngơ ngác đứng đằng kia. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngay từ đầu bị kỵ sĩ đoàn vây quanh thì lão bản đã có điểm không biết làm sao rồi, còn cho rằng mình đắc tội người nào đó. Sau lại phát hiện những kỵ sĩ này chỉ vây quanh chứ không làm gì cả.
Điều này làm lão bản rất kỳ quái, không rõ những kỵ sĩ này đến đây làm gì, nếu nói là vì tìm phiền toái thì cũng phải động thủ mới đúng chứ?
Lúc đó khách nhân rất nhanh rời đi... ngoài một đứa bé. Mà lão bản cảm thấy chắc là tiểu hài tử không hiểu chuyện nên không đi, hắn thì chịu rồi, rời khỏi cái quán này thì làm ăn gì được nữa?
Trong lúc đó lão bản cũng thử hỏi bọn kỵ sĩ một chút, hỏi bọn hắn muốn làm gì nhưng đáp án chỉ là trầm mặc, không ai để ý đến hắn.
Khi lão bản nhìn thấy thì tự nhiên đứng sang một bên, không hỏi gì nữa, hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái.
Đến lúc lão bản nhìn thấy Long Cát công chúa xuất hiện, một khắc đó hắn cảm thấy mùa xuân của mình đến đây, Long Cát công chúa a, có bao nhiêu người là ngưỡng mộ giả của nàng, mà lão bản này cũng là một trong số đó.
Tuy rằng biết rõ có chênh lệch thật lớn nhưng có đôi khi mọi người quên đi điểm này, sẽ ảo tưởng, sẽ nghĩ rằng mình là một bạch mã hoàng tử may mắn.
Đương nhiên ảo tưởng này chỉ duy trì một hồi thôi, biểu hiện của Long Cát công chúa cho hắn biết hóa ra tiểu hài tử mà mình xem nhẹ mới là diễn viên của sự kiện này.
Hơn nữa có một ít lời đồn làm lão bản nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ lời đồn là thật sao? Long Cát công chúa thật sự có một đứa con riêng?
Chuyện này là một đả kích với lão bản.
Mà sau đó, Long Cát công chúa ngồi xuống lại làm đầu óc hắn thấy dấu hỏi. Lấy sự hiểu biết của một ngưỡng mộ giả như hắn với Long Cát công chúa thì chắc là nàng sẽ không tùy ý ăn ở ngoài đâu, hơn nữa còn là mì phở bình dân như mình làm nữa.
Lúc này Long Cát công chúa tựa hồ cho hắn một loại cảm giác thân thiết, cũng làm cho hắn cả đời không thể quên, cũng vì vậy mà sau khi hiểu rõ sự tình lại kiên định sự ủng hộ cuả mình, cũng tuyên truyền loại cảm giác thân thiết này giúp Long Cát công chúa.
Điều này làm nhân khí của Long Cát công chúa lại thẳng tắp bay lên, làm cho tất cả mọi người lại càng thích cô công chúa bình dị này hơn.
Tuy rằng sự tình cũng không phải như lão bản nghĩ, nhưng lời đồn vẫn tiếp tục, có đôi khi lời đồn cũng tô đẹp cho người ta...
"Ừ... ừ, tốt tốt!" Lão bản kịp phản ứng lại xong liền đi cố gắng làm ra một phần mì mình sở trường nhất, thề phải phát huy trạng thái tốt nhất của mình ở kiếp này.
Đương nhiên khi làm mì lão bản cũng dựng thẳng lỗ tai nghe Long Cát công chúa nói chuyện với tiểu hài tử.
"Tiểu hỗn đản, cho ta một cái cá viên coi, đừng ăn một mình như vậy!" Long Cát công chúa nhìn Diệp Lãng, thuận miệng nói.
"Ừ!" Tiểu hài tử lên tiếng, sau đó nhét viên cá viên vào miệng Long Cát công chúa, quả thật là nhét, chỉ có thể dùng chữ nhét để hình dung.
"Ngô..." Long Cát công chúa cắn, đồng thời tức giận gõ đầu tiểu hài tử một cái, thể hiện sự bất mãn của mình.
Tiểu hài tử không để ý đến sự bất mãn của Long Cát công chúa, chỉ tiếp tục ăn, ăn...
"Tiểu hỗn đản, không phải nguơi sợ ta cướp đoạt của ngươi nên ăn nhanh như vậy chứ?" Long Cát công chúa tựa hồ phát hiện vấn đề, sao tiểu hài tử này đột nhiên ăn nhanh không ngừng nghỉ vậy.
"..."
Tiểu hài tử không nói mà chỉ tiếp tục ăn, ăn, cho đến ăn xong.
"Cáp... thật là thoải mái, ta sợ ngươi lại cướp đoạt của ta, nguơi còn một chén mỳ nữa, sao cướp đoạt với ta làm gì!" Tiểu hài tử phát ra âm thanh thoải mái, vỗ bụng nói.
"Ta mà đi cướp đoạt với ngươi à, vậy mà cũng nói được, tỷ tỷ ta đoạt của ngươi bao giờ?" Long Cát côgn chúa tức giận nói.
"Khi ta 6 tuổi, ngươi cướp kẹo qua của ta, nói chỉ cắn một cái thôi, sau đó hết sạch..."
"Khi ta 8 tuổi, ngươi cướp chân gà của ta, còn có quả bắp nữa..."
"Khi ta 11 tuổi..."
"Được rồi được rồi , trí nhớ của ngươi như thế nào quái vậy, bình thường cứ mơ mơ màng màng, sao việc này lại nhớ rõ như vậy!" Long Cát công chúa đỏ mặt, tức giận vỗ đầu tiểu hài tử kia một cái.
"A..." Lão bản ở một bên lại bị kinh hách rồi, hắn cũng không giống như bọn kỵ sĩ kia, bọn họ cũng đã biết hai người Long Cát công chúa như thế nào rồi, quen rồi.
Lão bản thì không giống, hắn không biết hóa ra Long Cát công chúa còn có một mặt nghịch ngợm như vậy, sẽ đi cướp đoạt của tiểu hài tử.
Mà nói như vậy thì tiểu hài tử này tựa hồ không phải là con riêng của long Cát công chúa, nếu là con riêng thì nàng sẽ khôn cướp đoạt đồ vậy này nọ, không có mấy mẫu thân làm vậy.
Hơn nữa cảm giác hai người nói chuyện không giống như mẫu tử mà càng giống tỷ đệ hơn.
"Đương nhiên, ta thù dai lắm, ngàn vạn lần đừng đắc tội ta!" Tiểu hài tử một bên nói, một bên chuẩn bị chạy lấy người, cũng tóm lấy người lùn ở một bên, giống như nắm búp bê vậy.
Đối với cái này, "bé" có điểm sinh khí, khẽ cắn môi, vẻ mặt bất dĩ...
Mà cái dạng này cũng rất đáng yêu, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ động tâm, muốn ôm vào ngực.
Đồng thời biểu tình của "bé" có thể thấy tựa hồ nàng đã quen với việc này rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 224: Lời đồn nhảm (2)
Chương 224: Lời đồn nhảm (2)