"Lão đại các ngươi dám giết lão đại của chúng ta..." Một thành viên kỵ sĩ đoàn không biết tốt xấu quát lên, rất nhanh đã bị kéo vào đám người, hung hăng đánh một chút.
Lúc này một ít thành viên kỵ sĩ đoàn hơi có chút thông minh đều chạy mất dạng, bởi lúc này đám quần chúng đang nương theo chuyện này, nương theo lửa này mà thấy một người đánh một người, đánh chết không kêu ai được.
Lực lượng quần chúng quả nhiên rất cường đại trong thời gian ngắn đã làm cho đoàn đội bạo lực tung hoành ngang ngược này rã đám.
Sau hôm nay, toàn bộ thành nhỏ đều ăn mừng, giăng đèn kết hoa vài ngày làm khách qua đường có điểm không rõ, đều nhớ xem hôm nay ngày mấy...
Mà sau đó chính sách của thành nhỏ với dân chạy nạn cũng thay đổi đều hoan nghênh vào thành, cũng trợ giúp bọn họ rất nhiều, thậm chí còn bắt dân chạy nạn ở lại định cư làm cho đám dân chạy nạn đến sau có điểm thụ sủng nhược kinh.
Diệp Lãng cũng trở thành danh nhân của thành nhỏ, được truyền lưu sử sách.
Có điều Diệp Lãng lại không biết chuyện tốt mình làm, hắn còn mơ mơ màng màng, hắn nghĩ mình bất quá chỉ ăn mấy bát mì mà thôi.
Mà chính sự của hắn vẫn cần tiến hành, nhưng dưới tình huống quần chúng kích động làm hắn chỉ có thể chờ, chờ một lúc sau mới tiếp tục làm chính sự - thu mua vật tư được.
Rất nhanh sự tình bình tĩnh lại, mà người làm cho trường hợp quần chúng kích động này bình tĩnh lại không phải ai khác mà chính là người lẫn trong đám người, còn thuận tay tham gia đánh người - thành chủ!
"Các vị, xin dừng tay lại đi, đủ rồi à!" Thành chủ sửa sang lại một chút, sau đó hô to.
"Dừng tay cái rắm, ta vẫn còn chưa thích đủ... A, thành chủ đại nhân..." Lúc đầu còn không ai quản hắn, mãi đến khi có người phát hiện hắn là thành chủ đại nhân mới dừng tay, mà hành vi dừng tay này rất nhanh lan ra bốn phía,
Sau đó người gần thành chủ đều tản ra bốn phía.
"Hôm nay thành nhỏ của chúng ta đã diệt trừ được một cái tai họa, kỳ thật đây là lỗi tại ta, ta không biết đội trưởng là người như vậy, đồng thời chúng ta cũng phải cảm tạ vị công tử này... Xin hỏi, không biết nên xưng hô công tử như thế nào?" Thành chủ thành nhỏ đại mọi người bình tĩnh xong liền nói.
Những lời này làm người ta hiểu được vài chuyện, đầu tiên là chuyện đánh chết đội trưởng kỵ sĩ đoàn sẽ không bị truy cứu, đây là một chuyện tốt.
Đồng thời thành chủ cũng giải thích cho sai lầm của mình, làm mọi người hiểu được thành chủ của mình là người tốt, đáng giá mình kính yêu.
Cuối cùng là Diệp Lãng, công từ kỳ lạ trong đám dân chạy nạn này hẳn sẽ được mọi người cảm kích.
"Ta gọi là Diệp Lãng," Diệp Lãng báo ra tên của mình, làm cho tất cả những người ở đây, kể cả đám dân chạy nạn cũng biết tên của hắn.
"Hóa ra là Diệp công tử, chuyện hôm nay phải đa tạ ngươi, không biết ngươi có thời gian đến trong thành ngồi chơi một chút để ta hết phận làm chủ không?" Thành chủ rất có lễ nói.
"Xin lỗi, không rảnh!" Diệp Lãng trả lời, cũng không phải hắn không có lễ phép mà là sự thật, hắn muốn nhanh mang đám dân chạy nạn đến Thánh Thành để cứu tế càng nhiều dân chạy nạn hơn.
Hắn mua vật tư này không đơn giản chỉ vì hơn một ngàn người ở đây, còn vì những người khác nữa.
Có điều lời của hắn rất trực tiếp, làm thành chủ có điểm xấu hổ...
"Thành chủ đại nhân, xin lỗi, công tử của chúng ta luôn như vậy, có điểm mơ mơ màng màng, người cũng đừng để bụng. Hắn nói cũng là sự thật, chúng ta còn muốn đi cứu nhiều huynh đệ tỷ muội chịu khổ như chúng ta nữa," Thanh âm khàn khàn của người đen gầy vọng tới, giải thích cho Diệp Lãng, đồng thời cũng đưa ra một cái thang đề thành chủ đại nhân leo xuống.
"Ừ, hóa ra là vậy, thế thì khổ cho các ngươi rồi," Thành chủ thành nhỏ nói, đồng thời trong lòng có cảm giác là lạ.
Những người này cũng là dân chạy nạn, để dân chạy nạn đi cứu giúp dân chạy nạn, tình huống này làm cho bất cứ ai đều cảm thấy rất quái lạ.
"Tốt lắm, các ngươi đều mang nhưng thứ các ngươi bán lại đây, sau đó tự mình lấy tiền, qua một đám một lần đi, tất cả những gì có đều mua hết!" Diệp Lãng nói với đám thương nhân.
"Không cần tiền, mấy thứ này đều tặng cho ngươi, chúng ta sẽ tìm người khác tính sổ!" Đám thương nhân nói.
"Tại sao có thể không trả tiền chứ, các ngươi nên lấy bao nhiêu thì cứ lấy, có thể lấy nhiều hơn một chút nữa, không sao cả, thiếu gia là một bại gia tử, không cần tiết kiệm giùm ta." Diệp Lãng nói hắn tỏ vẻ kháng nghị rất mãnh liệt với việc người khác không lấy tiền của hắn.
"…"
Cái này là sao? Mọi người ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại lời Diệp Lãng, không ai có thể lập tức tiêu hóa nổi.
Rất nhanh mọi người đều hiểu được một chuyện, vị Diệp Lãng công tử này tuyệt đối là một vị siêu cấp bại gia tử, hắn khác biệt với người khác, hắn không muốn ít lãng phí một phân tiền, ít lãng phí một phân tiền đều làm hắn cảm thấy không vui.
Vì vậy tất cả mọi người thực tự giác buông hàng lấy tiền, đương nhiên, sẽ lấy theo đúng giá gốc, nhiều hơn một chút chẳng những sẽ bị người khác khinh bỉ, thậm chí ngay cả mình cũng khinh bỉ bản thân mình.
Lần này mọi người rất tự giác, cũng rất có trật tự, nhờ vậy mà thời gian cũng giảm đi rất nhiều.
"Sao các ngươi lại đi? Để hàng hóa các ngươi lại, đi lấy tiền!"
Khi một ít người bị cự tuyệt, một ít người cảm thấy hàng hóa mình không có trợ giúp gì với dân chạy nạn đều tự giác rời đi lại bị Diệp Lãng gọi lại.
"Nhưng mà Diệp công tử à, hàng của ta là quặng sắt, các ngươi không cần tới..." Người nọ ngượng ngùng nói.
"Ai nói không? Ta nói cần, ngươi cứ để lại đi."Diệp Lãng nói.
"Của ta là tài liệu kiến trúc..."
"Để lại, không cần nhiều lời."
"Của ta là..."
"Để lại, đều để lại hết cho ta, ta không muôn lặp lại!"
"…"
Cứ như vậy Diệp Lãng giữ lại tất cả thương phẩm, mặc kệ có dùng được hay không đều thu mua sạch!
Đều cuối cùng, trước cửa thành nhỏ đã bị đồ vật này nọ chất đầy, tuy nói là thành nhỏ nhưng những gì nó có cũng rất đồ sộ!
"Diệp công tử, có cần một số người vận chuyển không?" Những thương nhân chuyên trách về vận chuyển rất nhiệt tình hỏi.
"Không cẩn, có không gian giới chỉ mà," Diệp Lãng cất toàn bộ vào không gian giới chỉ của hắn.
Ta kháo, sao lại quên mất thứ này. Bất quá, có thể cất được nhiều thứ như vậy, không hổ là Diệp Lãng công tử nha. Ý, vì sao lại cảm thấy Diệp Lãng công tử nên thực "trâu" nhỉ?
Không gian vật phẩm tuy rằng rất tiện lợi, bất quá cũng có giới hạn của nó, không gian sẽ không quá lớn, trừ phi thuộc loại cực phẩm mà thôi.
Đương nhiên cái không lớn này chỉ là tương đối mà thôi. Nguồn truyện:
"Đi thôi, xuất phát, đến Thánh Thành nào."
Cứ như vậy, hơn một ngàn người chậm rãi xuất phát...
"Công tử, sao người lại thu mua hết vậy, rất nhiều thứ rất vô..." Người đen gầy nhịn không được hỏi.
"Bây giờ vô dụng, đến lúc nào đó sẽ có tác dụng," Diệp Lãng nhẹ nhàng trả lời.
"Bao giờ?"
"Đến lúc đó rồi biết..." Diệp Lãng ngoáy ngoáy lỗ tai phất phất tay.
"..." Người đen gầy trầm mặc.
Thực rõ ràng, cái gọi là đến lúc đó của Diệp Lãng thì chính hắn cũng không biết, đúng vậy, đến lúc đó sẽ dùng đến, bất cứ thứ gì đều có giá trị sử dụng của nó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 271: Ăn mì (3)
Chương 271: Ăn mì (3)