DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 305: Diệp Chỉ Tình (2)


Mà thần kỳ nhất là Chân Tiểu Yên, nàng ăn cái gì cũng rất nhanh, nhưng ăn vẫn rất đẹp, thậm chí làm người ta cảm giác có chút mê muội nữa.

Tựa như nàng có quan hệ đặc biệt gì đó với ăn vậy, Chân Tiểu Yên không giống người thường, dường như vì ăn nên nàng mới buông xuống thế giới này.

So sánh với Chân Tiểu Yên, tốc độ ăn của ba người Diệp Lãng chậm hơn rất nhiều, những cái này vẻn vẹn chỉ là so sánh với Chân Tiểu Yên mà thôi nếu so với người thường thì tốc độ của ba người tuyệt đối sẽ không chậm, không, chính xác mà nói thì nhanh hơn rất nhiều.

Vốn Diệp Lãng ăn đã không chậm rồi Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng vì có Chân Tiểu Yên nên tốc độ ăn của các nàng cũng nhanh hơn bởi các nàng tin rằng nếu không đẩy nhanh tốc độ thì rất nhanh Chân Tiểu Yên sẽ ăn luôn cả phần các nàng.

Chân Tiểu Yên chắc là không biết ăn luôn phần của Diệp Lãng, những phần những người khác thì chưa chắc rồi.

Rất nhanh A Nhĩ Ôn đã phát hiện ra chỗ không bình thường, nàng thấy thực vật trên bàn rất nhanh biến mất, bây giờ nàng không còn lo là có ăn hết hay không mà nàng lo nếu mình còn không ăn nhanh hơn thì chắc là không còn cơ hội ăn nữa.

Vì vậy A Nhĩ Ôn cũng không khách khí ăn thật nhanh!

A Nhĩ Ôn không giống những người khác, ra vẻ rụt rè này nọ, nàng vốn là một bình dân, hơn nữa còn trải qua nạn đói nàng rất hiểu được chỗ đáng quý của thực vật.

Mà kết quả nói cho A Nhĩ Ôn việc mình đẩy nhanh tốc độ là hoàn toàn chính xác bởi phần thực vật cho mười mấy người đã bị ăn sạch sẽ, trừ bỏ trước mặt Diệp Lãng còn có một ít ra, còn lại đã biến mất! Mà tuyệt đại bộ phận đã chui vào bụng Chân Tiểu Yên.

Lúc này A Nhĩ Ôn nghi hoặc nhìn Chân Tiểu Yên, nàng không rõ sao thân thể nho nhỏ này có thể nuốt trôi nhiều thứ như vậy, còn có mấy thứ kia chui đi đâu rồi sao dáng người nàng vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như thế?

Nàng không biết trước kia Chân Tiểu Yên khổng lồ đến cỡ nào, cách biệt một trời một vực với hiện tại!

Mà đồ ăn trước mặt Diệp Lãng, A Nhĩ Ôn không đụng vào, nàng sẽ không đi cướp đoạt những thứ của Diệp Lãng, những người khác cũng vậy, Chân Tiểu Yên sẽ không, Diệp Lam Vũ sẽ không, Thất công chúa lại càng không!

Hiện tại bốn nữ hài tử đều nhìn một mình Diệp Lãng ăn.

"Ách... ăn no quá, đã lâu không được ăn no như vậy..." Sau khi Diệp Lãng tiêu diệt hết thực vật, vỗ vỗ bụng, sau đó đứng dậy chạy lấy người.

Hắn vẫn như thế, thích sau khi ăn xong lại đi tản bộ một chút, chuyện này người ở đây đều biết, cũng biết hắn ăn xong sẽ chạy, cũng đã chuẩn bị trước rồi.

A Nhĩ Ôn nhìn Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đi theo Diệp Lãng, mà Chân Tiểu Yên lưu lại thu thập tàn cục, nguyên nàng muốn giúp một tay, có điều lại nhìn thấy một chuyện làm nàng ngẩn người, nàng hiểu ngay Chân Tiểu Yên căn bản là không cần ai hỗ trợ.

Chỉ thấy Chân Tiểu Yên lấy ra một túi da bỏ vào, sau đó dùng năng lượng ma phép vẽ ra một luyện kim trận, sau đó khởi động nó.

Một hào quang lóe qua, cái bàn, còn có đống bát chén đĩa trên bàn, toàn bộ đều trở nên sạch sẽ, bị luyện kim trận tinh lọc!

Hóa ra nàng cũng là một luyện kim thuật sĩ như công tử, bất quá nàng lại dùng luyện kim thuật để làm chuyện như thế này, quả thật có điểm ý tứ!

A Nhĩ Ôn không biết người đầu tiên dùng trò này là Diệp Lãng, Chân Tiểu Yên học theo mà thôi.

Có một lần Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên cãi nhau một trận, Chân Tiểu Yên sinh khí bắt Diệp Lãng đi rửa chén, kết quả Diệp Lãng lại ngoan ngoãn đi rửa, chờ Chân Tiểu Yên kịp phản ứng lại lập tức muốn ngăn cản, kết quả nàng lại phát hiện Diệp Lãng dùng luyện kim trận để rửa chén, rất tiện lợi, hơn nữa không để lại chút dấu vết nào.

Từ hôm đó trở đi, Chân Tiểu Yên bắt đầu dùng luyện kim trận để rửa chén, không chỉ vậy nàng còn dung họp luyện kim trận vào tài nấu nướng của mình, làm ra rất nhiều món ngon rất đặc biệt.

Mà nàng cũng lợi dụng luyện kim trận làm một vài dụng cụ làm bếp, bây giờ dù ở ngoài hoang dã, cho dù dưới điều kiện không có phòng bếp thì nàng cũng có thể dùng luyện kim thuật nấu nướng.

Ở phương diện luyện kim thuật, quả thật nàng cũng có thiên phú, có điều nàng dùng thiên phú của mình vào trù nghệ, có lẽ cũng vì nàng sử dụng ở phương diện trù nghệ mới có thiên phú như vậy a!

Sau khi bọn họ nếm qua cơm chiều, trong khi tản bộ họ vẫn tiếp tục nói đề tài cũ - sau khi Diệp Lãng bị lạc đường.

Diệp Lãng cũng tường tận kể lại, bất quá phương thức trần thuật của hắn có điểm kỳ quái mơ mơ màng màng, nếu không phải đám người Diệp Lam Vũ đã quen rồi thì nhất định sẽ phát điên.

Mà trong giảng thuật của Diệp Lãng, có đôi khi hắn sẽ xem nhẹ một vài chuyện mà hắn cho rằng không trọng yếu, hoặc là hắn căn bản không chú ý đến.

Ví dụ như, về chuyện Lãnh Huyết Tổ, về chuyện tiểu Nhị, hắn chỉ nói một phần, nói mình ở Lãnh Huyẻt Tổ lăn lộn mấy tháng vì khôi lỗi thuật.

Đương nhiên hắn cũng nói việc mình nhỏ đi, cũng nói những ngày trôi qua cùng Lãnh Huyết Ngũ, có điều chỉ sơ lược thôi làm mấy nữ hài tử nghe mà không rõ, thậm chí không biết Lành Huyết Ngũ là nữ nữa kìa.

Đối với việc Diệp Lãng nhỏ đi, A Nhĩ Ôn mở to hai mắt nhìn, có vẻ rất ngạc nhiên với điều này, chẳng qua nàng lại phát hiện đám người Diệp Lam Vũ thực bình tĩnh, giống như nghe một chuyện thực bình thường vậy.

Đương nhiên là bình thường rồi, đối với ba người Diệp Lam Vũ, Diệp Lãng cũng không phải chưa từng gây ra chuyện tương tự, nhất là Chân Tiểu Yên, nàng cảm thấy thực bình thường bởi chính nàng cũng từng bị Diệp Lãng biến thành con thỏ.

Mà khi nói đến đoạn vào Chu Tước Đế Quốc, nói đến Long Cát công chúa, mấy người Diệp Lam Vũ bắt đầu giật mình.

"Cái gì?! Ngươi nói biểu tỷ nàng là Long Cát công chúa?" Diệp Lam Vũ cũng không biết chuyện này, chỉ có vợ chồng Diệp Thành Thiên và vợ chồng Diệp Dực biết, vốn có cả Hoàng Đế Tường Không Đế Quốc nữa, nhưng hắn bị Triệu Nhã Nhu giết rồi.

"Đúng vậy, dường như nàng là một thế lực rất lớn ở Chu Tước Đế Quốc nên mới bị người khác tính kế để Lãnh Huyết Tổ đi ám sát nàng, cũng may lúc đó có ta ở đấy, là ta cứu biểu tỷ, ta thật lợi hại a!" Diệp Lãng lại khoe khoang.

"Được rồi được rồi, ngươi lợi hại! Theo như lời ngươi nói bà ngoại của chúng ta chính là hoàng thái hậu Chu Tước Đế Quốc, mà Hoàng Đế cũng là cậu của chúng ta, lão mẹ còn là công chúa đại nhân? Tỷ tỷ ta chẳng phải là một cái công chúa sao? Tiểu Thất nhìn xem, bây giờ ta cũng là công chúa rồi!" Diệp Lam Vũ tính toán qua lại, phát hiện cuối cùng mình cũng biết thành công chúa, mặc dù trải qua vài cái thế hệ.

"Không phải! A bà kia không phải bà ngoại đại thúc cũng không phải cậu, chỉ có biểu tỷ là công chúa thôi." Diệp Lãng lắc đầu.

"A?! Hóa ra là vậy, Hoàng Đế là dượng thôi sao." Diệp Lam Vũ có chút thất vọng, bất quá nàng thất vọng là mình không phải công chúa thôi lần này nhất định Thất công chúa sẽ nhân cơ hội cười mình.

Mà nàng cũng không biết rốt cuộc Long Cát công chúa là con cậu hay con dì, điểm này cũng không ai nhắc đến."

Đọc truyện chữ Full