"Vừa rồi không phải ngươi nói không có hứng thú sao?" Đinh Lâm có điểm kỳ quái hỏi.
"Ta không có hứng thú nhưng ta sẽ không giao nàng cho người khác!" Diệp Lãng lãnh đạm trả lời.
"Có khi..." Đinh Lâm nghe Diệp Lãng nói, mày hơi nhíu lại, dường như nghĩ đến điều gì đấy.
"Bảy ngàn!" Lý Ngạn nói.
"Một vạn!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.
A...
Lúc này tất cả mọi người đang rung động bởi cái giá này, nhìn về phía Diệp Lãng, trong lòng thầm nghĩ xem thiểu niên Hồ tộc này là ai.
Một vạn kim tệ cũng không phải con số nhỏ, đối với rất nhiều người thì nó là một con số trên trời, bây giờ lấy ra chỉ để mua đêm đầu tiên của một cỏ nương, cái này cũng quá bại gia đi.
"Hai vạn!" Lý Ngạn tức giận nói.
"Mười vạn!" Diệp Lãng thực không thèm để ý nói.
Toàn trường yên tĩnh.
"Hỗn đản, ngươi lấy ra được sao?" Lý Ngạn ngây người một chút, sau đó tức giận nói.
"Cái này không cần ngươi xen vào, ngươi có thể lấy ra hai vạn không?" Diệp Lãng trả lời, mà lúc này hắn đã đi xuống, từ từ đi về phía sân khấu.
Cô nương kia có điểm nghi hoặc nhìn Diệp Lãng, nàng cảm thấy Diệp Lãng có điểm quen thuộc nhưng cũng không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu.
"Nơi này ta là lão bản, ta định đoạt!" Lý Ngạn phẫn nộ quát, rõ ràng hắn không lấy ra được hai vạn kim tệ, ai sẽ tùy thân mang theo nhiều kim tệ như Diệp Lãng được.
Trên đại lục này, người có thể mang theo một vạn kim tệ đã rất hi hữu!
"Ngươi là lão bản? Sao ta lại nghe nói Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này là của Diệp gia Thập Tam công tử, có quan hệ gì đến ngươi?" Diệp Lãng ngoáy ngoáy lỗ tai, rất không thèm, để ý nói.
"Hắn đã bị niêm phong, chỗ này là ta xây lên lại, ta là lão bản mới!" Lý Ngạn tức giận
nói.
"Ngươi xây lên lại? Vậy sao vẫn dùng chiêu bài mới, vì sao vẫn dùng những căn phòng này? Ngươi có biết ngươi đang xâm chiếm tài sản tư nhân của người khác không? Tội này rất nặng!" Diệp Lãng vẫn bình tĩnh như vậy.
Kỳ thật ai cũng biết lời Diệp Lãng nói, có điều tất cả mọi người đều mờ một con mắt nhắm một con mắt, dù sao thế lực Lý gia bây giờ rất khống lồ, không ai muốn đắc tội Lý gia.
Nhưng nếu thật sự truy cứu thì Lý gia cũng sẽ chịu thiệt, mà người không hay ho nhất chính là Lý Ngạn này.
Chẳng qua dường như hiện tại Lý Ngạn không nhìn thấy điều này, hắn chỉ cảm thấy bây giờ Lý gia đã có thể đi ngang rồi!
"Hừ! Ngươi đi tố cáo đi, ta nói cho ngươi biết, hiện tại cho dù là Nữ Hoàng bệ hạ cũng duy trì Lý gia chúng ta, tài sản của Diệp gia không biết đã bị chúng ta thu bao nhiêu rồi!" Lý Ngạn rất là kiêu ngạo nói.
Mà lời của Lý Ngạn kỳ thật cũng nói lên một chuyện là Lý gia đang nương theo thế này, chăng những suy yếu thế lực của Diệp gia đồng thời còn gia tăng thế lực của Lý gia bọn họ.
Có lẽ Lý Ngạn thấy vậy nên mới đánh chủ ý đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, mà dường như hắn không nhận ra được những tài sản mà xâm chiếm của Diệp gia trước kia đều có thủ tục chuyển nhượng từ Diệp gia, mà Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này lại không có!
Hơn nữa hắn không biết chỗ này thuộc loại tài sản tư nhân của Diệp Lãng chứ không phải thuộc Diệp gia, đây mới là điểm mấu chốt!
"Dù sao ta không thừa nhận nơi này là của ngươi, đến lúc đó Diệp Lãng sẽ đến tìm ngươi đòi, tuy hắn thích bại gia nhưng không thích người khác cướp đoạt của hắn." Diệp Lãng lãnh đạm nói.
"Hắn dám đến đây sao? Thật nực cười!" Lý Ngạn tiếp tục kiêu ngạo, hắn không biết người đứng trước mặt hắn chính là người hắn cảm thấy không dám đến.
"Lười lãng phí nước miếng với người như ngươi!" Diệp Lãng đi đến trước mặt cô nương thứ ba kia, "Ngươi đang chơi trò gì vậy, sao lại chạy đến đây, đi theo ta!"
Rất rõ ràng Diệp Lãng nhận thức cô nương này, tử việc hắn phun ra hớp trà kia là biết.
"?" Cô nương kia có điểm mê hoặc nhìn Diệp Lãng.
"Còn muốn chạy? Ngươi phải để lại người để lại tiền trước cho ta đã!" Cơn tức của Lý Ngạn ngày càng lớn, hắn cảm thấy Diệp Lãng đang khinh thường mình.
"Người sẽ không để lại, tiền cũng sẽ không cho ngươi!" Diệp Lãng cười cười nói với Lý Ngạn.
"..."
Lúc này toàn trường đều trầm mặc, bọn họ không ngờ Diệp Lãng đám làm như vậy, đây không phải là trực tiếp cướp người sao? Càng mạnh bạo hơn việc dùng tiền đè Lý Ngạn.
Có người đang khiêu khích Lý gia, vụ này sẽ rất thú vị!
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn cướp người từ chỗ này của ta sao?" Mặt Lý Ngạn bắt đầu đen lại.
"Mời sửa lại một chút, đầu tiên chỗ này không phải của ngươi, tiếp theo, đây không phải
là cướp người, là cứu người! Tiểu Linh, ngươi nói cho ta biết sao ngươi bị bọn họ lừa đến đây?" Diệp Lãng hỏi cô nương kia, đúng vậy, nàng là tiểu Linh.
Cô nương thứ ba này chính là Lãnh Huyết 520 kia của Lãnh Huyết Tố, nữ hài tử thích đi theo Diệp Lãng nghiên cứu luyện kim thuật kia, đồng thời cũng là Lãnh Huyết Thập Tam mới.
"A, a... Ngươi là..." Tiểu Linh nhìn Diệp Lãng, nàng đã biết Diệp Lãng là ai, người gọi nàng như vậy cũng chỉ có một, có điều vì sao Diệp Lãng lại là cái dạng này?
Tiêu Linh cũng rất muốn hỏi nhưng rất nhanh liền hiểu được chuyện này không tốt hỏi ở
"Ta cái gì mà ta, ngươi nói nhanh lên, sao ngươi bị bọn họ quơ được, ngươi bị người ta bán có biết không!" Diệp Lãng trực tiếp hỏi.
"Ta không biết a, bọn họ nói có thể dẫn ta tới Tường Không Hoàng Thành nên ta đi theo thôi, bản cái gì?" Tiếu Linh có điểm không hiểu hỏi, nàng là một tờ giấy trắng, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Lãnh Huyết Tổ, ngoài luyện kim thuật ra thì không biết cái gì khác.
Tình huống vừa rồi tuy rất náo nhiệt nhưng tiểu Linh lại không hiểu gì cả, thậm chí ngay cả bị bán cũng không biết.
"Tên ngu ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi một mình đi ra ngoài, tiểu Ngũ đâu?" Rốt cuộc Diệp Lãng cũng có thể gõ người khác, gọi người khác là ngu ngốc.
"Ngũ tỷ còn đang tu dưỡng, nàng nói nếu nhìn thấy ngươi nhất định sẽ hung hăng đánh ngươi một chút, ngươi phải cẩn thận đấy!" Tiểu Linh có chút lo lắng nói.
"..." Diệp Lãng trầm mặc một hối, "Trước không nói cái này, ai cho ngươi một mình đi
ra?"
"Một mình ta muốn đến thôi, các nàng đều nói ta có thể một mình hành động bên ngoài rồi nên ta đến đây học một ít luyện kim thuật vì ngươi..." Tiểu Linh còn muốn tiếp tục nói tiếp, nói bởi Diệp Lãng học tập luyện kim thuật ở đây nên nàng cũng muốn đến đây học tập một chút.
ở trong Lãnh Huyết Tố, nhiệm vụ chính của nàng là học tập luyện kim thuật, sao đó sáng tạo ra luyện kim công cụ cường đại.
"Khụ khụ!" Diệp Lãng đánh gảy lời của tiểu Nhị, nói: "Ta không ở đó thì ngươi cũng có thể đi thông tri ta một chút, ta đi đón ngươi chứ, bây giờ ngươi bị người lừa đến đây, may mà có ta chứ không những người ở đây thảm rồi!"
Đúng vậy, người ở đây tuyệt đối sẽ thảm, tân Lãnh Huyết Thập Tam của Lãnh Huyết Tố bị bọn họ lừa bán, đám người Lãnh Huyết Tổ kia dễ dàng buông tha mới là lạ.
Cho dù những người này không thèm để ý nhưng nhất định Lãnh Huyết Ngũ sẽ ra tay, nàng vốn đang tu dưỡng, cần một ít người để "luyện tập"...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 451: Tái ngộ tiểu Linh (1)
Chương 451: Tái ngộ tiểu Linh (1)