"Không phải do ngươi hỏi sao, ta chỉ trả lời ngươi thôi!" Mồ hôi lạnh của Lãnh Huyết Ngũ ngày càng nhiều.
"Ừ cũng đúng!"
"..."
May mà tiểu ngu ngốc này mơ mơ màng mảng, nếu không hắn theo đến cùng thì quả thật mình phải đau đầu, vừa rồi quên mất, còn tưởng hắn là người muốn đến gần!
Thật sự là đại ý a, đây là một sai lầm trí mạng...
Không được, về phải nghĩ lại một chút!
"Ngựa của ngươi đâu?" Lý Nguyệt thấy Diệp Lãng đi bộ, tò mò hỏi.
"Ta chuẩn bị từ từ đi, thuận tiện đu lãm một chút cảnh đẹp non sông ở đây!" Diệp Lãng một bộ cảm thán cảnh sắc thật đẹp, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình không có ngựa là vì mình không biết cưỡi ngựa.
"Nga, không ngờ ngươi lại có nhã hứng như vậy! Bất quá phong cảnh ở đây cũng không đẹp mấy, phải đi sâu vào mới có, nếu ngươi có ngựa thì có thể sớm nhìn thấy hơn!" Lý Nguyệt một bên xuống ngựa, một bên vỗ vỗ thân thể ngựa.
Ý nàng dường như muốn đi bộ cùng Diệp Lãng.
"Như nhau cả, kỳ thật đi bộ cũng không phải chuyện xấu, có lẽ sẽ gặp được một ít con mồi không kém lắm a!" Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn vẫn tiệp tục giả vờ, cho dù Lý Nguyệt nói chỗ này xấu, nhanh đi qua thì hắn cũng sẽ nói đây là một loại hương vị khác.
"Không sai, cũng không phải vội như thể!" Lý Nguyệt gật đầu nói, sau đó kéo đây cương ngựa từ từ đi.
Mà Lý Nguyệt còn nói thêm: "Nếu những lời này đặt trên người tên đó thì quả thật là sự thật, hắn đến đây tham gia đều là đi bộ, bất quá con mồi lại rất nhiều..."
Tên đó mà Lý Nguyệt nhắc đến thì ai cũng biết nàng đang nói ai, chính là Diệp Lãng, ngoài Diệp Lãng ra thì ai ở đây cũng biết lời nàng đang nhắc đến hắn.
Mà khi Lý Nguyệt nói về Diệp Lãng, ngữ khí và vẻ mặt tựa hồ có điểm bất đồng, bất quá đây lại là một loại biến hóa rất vi diệu, không ai chú ý đến!
"??" Diệp Lãng nghi hoặc, bất quá hắn cũng không có hứng thú hỏi cái này bởi Athena nói qua, khi theo đuổi nữ hài tử thì tốt nhất không nên đàm luận về người khác.
Kỳ thật cho dù Athena không nói thì Diệp Lãng cũng lười hỏi, không liên quan gì đến hắn cả! ít nhất trong lòng Diệp Lãng cho rằng không liên quan gì cả...
Đi một lúc sau, Lý Nguyệt nhíu mày lại, nói với đám người vẫn đi theo sau: "Chẳng lẽ các ngươi không biết quy cũ sao? Trong khi vây săn, trừ đồng hành cùng mình ra thì không được đi theo người khác, nếu không sẽ bị cho là phạm quy và bị đuổi!"
"Này... Lý Nguyệt tiểu thự ngươi đi cùng tiểu tử này quá nguy hiểm, ta cảm thấy ta ở lại có điều tốt!" Một người đứng ra nói, mà lời hắn đồng thời cho thấy một sự kiện là hắn muốn một mình hắn ở lại.
Đối với cái này, cả đám người đều không nhìn được nói: "Dựa vào, ngươi cho mình là ai mà muốn độc hưởng! Lý Nguyệt tiêu thự chúng ta sẽ ở lại bảo hộ ngươi, chúng ta cùng nhau..."
"Xin lỗi, ta không cần! Nếu các ngươi tiệp tục đi theo thì ta phải thông tri cho nhân viên công tác." Lý Nguyệt lắc đầu, rất lạnh nhạt nói.
Đối với tình huống này nàng đã sớm quai rồi, tự nhiên sẽ không có dao động cảm xúc gì.
Cuối cùng, một đám người đối với Lý Nguyệt là ruồi bọ cũng tán đi, có một ít người ngoan cố cũng bị nhân viên tổ chức hoạt động đá ra ngoài, cũng chỉ còn lại Diệp Lãng và Lý Nguyệt đi cùng một chỗ.
Cô nam quả nữ, là thời điểm làm "chuyện tốt"...
Lúc này Diệp Lãng đang suy nghĩ xem mình nên làm chuyện này thế nào.
"Ngươi đang nghĩ chuyện xấu gì?" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Không có a!" Diệp Lãng lập tức phủ nhận, bất quá rất nhanh hắn hỏi lại một câu: "Sao ngươi biết ta đang nghĩ chuyện xấu?"
"..." Lý Nguyệt trầm mặc một hối, "Nhìn biểu tình của ngươi là biết nhất định ngươi đang suy nghĩ chuyện không hay rồi, Thú Nhân các ngươi thật đúng là rất đơn thuần, không khác với tên ngu ngốc nào đó là mấy..."
Lúc này Lý Nguyệt coi sự mơ hồ của Diệp Lãng như sự đơn thuần của Thú Nhản, so sánh với nhân tộc thì quả thật Thú Nhân đơn thuần hơn nhiều.
"Tên ngu ngốc nào đó?" Diệp Lãng nghi hoặc nói.
"Ừ, hắn là một siêu cấp bại gia từ, bất quá người cũng không xấu." Lý Nguyệt gật đầu lãnh đạm nói.
Siêu cấp bại gia từ? Đây không phải đang nói. ..
"Tiểu ngu ngốc, ngươi hỏi nàng xem có phải nàng có hảo cảm với siêu cấp bại gia từ kia không." Lãnh Huyết Ngũ phát tin tức tới.
"Ngươi có hảo cảm với bại gia từ kia phải không?" Diệp Lãng rất nghe lời hỏi, mà hắn cũng không biết kỳ thật bại gia từ này là chỉ hắn.
Tuy rằng không biết đang hỏi mình nhưng Diệp Lãng cũng hỏi lại Lãnh Huyết Ngũ một chút ngay sau khi hắn hỏi Lý Nguyệt.
"Tiều Ngũ, vì sao lại hỏi vấn đề này? Như vậy sẽ phá hư kế hoạch, không phải Athena đã nói tuyệt đối không nên đề cập đến người Lý Nguyệt có hảo cảm sao?"
"..., cái này ngươi không cần xen vào!" Lãnh Huyết Ngũ rất rõ ràng trả lời, nàng có thể không để ý đến kế hoạch nhưng nhất định phải biết rõ chuyện này.
Lý Nguyệt nghe được vấn đề này cũng ngây ra một hối, tựa hồ không ngờ mình lại bị hỏi về vấn đề đấy, mà càng không ngờ Diệp Lãng lại hỏi đến.
Mà rất nhanh Lý Nguyệt liền khôi phục lại, nói: "Không có hảo cảm, nếu nói chán ghét thì có một chút!"
"Hỏi nàng vì sao lại chán ghét?"
Còn hỏi? Diệp Lãng có điểm kỳ quái, bất quá vẫn làm theo, nhưng lần này hắn không hỏi Lãnh Huyết Ngũ nữa bởi nàng đã nói trước cho hắn đừng để ý rồi.
"Kỳ thật cũng không thể nói là chán ghét, chỉ có thể nói là có điểm không thoải mái! Trước kia hắn từng theo đuổi ta, mạc danh kỳ diệu theo đuổi, giống như một con ruồi bọ chán ghét vậy, đuổi cũng không đi, bất quá sau đấy hắn lại đột nhiên không tìm ta nữa, thậm chí đến bây giờ cũng không nói thêm, câu nào, điều này làm cho ta cảm thấy không nuốt được cục tức này..." Lý Nguyệt không có kiêng kị Diệp Lãng, chậm rãi nói.
"Hóa ra là vậy..." Lãnh Huyết Ngũ có điểm hiểu được, nàng cũng có thể hiểu được loại tâm lý này.
Khi một người vẫn quấn quít lấy ngươi, ngươi cảm thấy thật chán ghét, rất muốn hắn biến đi chỗ khác. Nhưng bỗng nhiên một ngày nào đó, người này đột nhiên không dây dưa, thậm chí coi nhẹ ngươi nữa.
Lúc này ngươi sẽ cảm thấy như mình bị đùa giỡn, cũng có thể nói là một thói quai đột nhiên biến mất.
Đương nhiên cũng có một khả năng là Diệp Lãng từng đả động được Lý Nguyệt một chút, dù sao lúc trước chuyện gì Diệp Lãng cũng làm, mà hắn còn là một thiểu niên thật tốt, trả giá rất nhiều vì theo đuôi Lý Nguyệt.
Dưới tình huống như vậy, có lẽ sẽ có một sự kiện làm cho Lý Nguyệt cảm động cũng không chừng, mà sau đó Lý Nguyệt vì mặt mũi nên vẫn trang sức lạnh lùng, nói không thích Diệp Lãng.
Rồi sau đó, đột nhiên Diệp Lãng không để ý đến nàng nữa, tất nhiên nàng sẽ cảm thấy rất mất mác...
Sai!
Tất cả đều sai!
Nếu Lý Nguyệt biết những lời tiên đoán này nhất định sẽ trả lời mình sẽ không bị Diệp Lãng làm cho cảm động, nàng chỉ cảm thấy mình... bị đùa giỡn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 486: Một tên bắn chết (2)
Chương 486: Một tên bắn chết (2)