DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 526: Ăn cơm (1)


"Lý đại nhân, ta chẳng qua chỉ phụng mệnh mời Fox công tử tiến cung, Fox công tử muốn đi cùng Lý Nguyệt tiểu thự vừa lúc Hoàng Thượng cũng nói cho hai người đi chung cũng được." Thiết Tĩnh thị vệ hành lễ nói, trên lễ tiết hắn vẫn là một thị vệ nho nhỏ, không có chút kiêu ngạo nào.

Đó cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người thích Thiết Tĩnh thị vệ, nếu là Kiếm Thánh thì nhất định sẽ không tốt lành như thể. nhất định sẽ bày ra Kiếm Thánh cái giá.

"Chỉ vì mời hắn tiến cung?" Lý Thiên Quân có chút ngoài ý muốn hỏi, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì khác, không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.

Mà điều này nói lên cái gì? Không phải càng nói lên sự coi trọng của Triệu Nhã Nhu với Diệp Lãng!

"Đúng vậy, Hoàng Thượng nói phải bảo hộ Fox công tử." Thiết Tĩnh thị vệ hồi đáp.

"Vì sao?" Lý Thiên Quân muốn biết nguyên nhân, rất muốn biết! Điều này thực sự làm hắn cảm thấy rất mê hoặc, cho dù chính bản thân Triệu Nhã Nhu xuất giá cũng chưa chắc có Thiết Tĩnh thị vệ hộ tống, "tiêu bạch kiêm" trước mặt lại có đãi ngộ này, thật sự làm người ta không thể nghĩ nồi.

"Ta không biết, ta cũng không cần biết vì sao, chỉ cần biết đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng!" Thiết Tĩnh thị vệ hồi đáp.

"..." Lý Thiên Quân trầm mặc một hồi, tựa hồ hắn cũng biết chuyện này, Thiết Tĩnh thị vệ thuộc loại người tuyệt đối trung thành, hắn cũng sẽ không hỏi đến mệnh lệnh của Triệu Nhã Nhu, chỉ biết chấp hành mà thôi.

"Lý Nguyệt, chúng ta tiến cung đi, nếu không ngay cả ta muốn đi nhà cầu cũng không được tự nhiên!" Diệp Lãng thấy Lý Nguyệt lập tức mời nàng tiến cung, đây là cách giúp hắn thoát khỏi Thiết Tĩnh thị vệ một cách nhanh nhất.

Đúng vậy, sau khi đi vào hoàng cung thì Thiết Tĩnh thị vệ cũng không cần bảo hộ bên cạnh nữa, hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn trông coi Diệp Lãng nhưng không gian hoạt động của Diệp Lãng cũng lớn hơn nhiều

"Tốt, ta cũng đã chuẩn bị xong rồi!" Lý Nguyệt ngây người một chút, sau đó lập tức cùng đi, nàng ngần người là vì không biết vì sao Diệp Lãng muốn vào hoàng cung sớm như vậy.

"Đi thôi! Lý Đại nguyên soái, Lý đại nhân, Lý phu nhân và vân vân, chúng ta đi trước, hẹn tái kiến." Diệp Lãng nói với người của Lý gia.

Vân vân? Giống như chúng ta bị "khái quát".

Lý gia hai huynh đệ nhìn nhau một chút, có cảm giác bị coi nhẹ nhưng lại không thể nói gì cả, bây giờ bọn họ cũng không dám kiêu ngạo, bọn họ còn chưa có lá gan trước mặt Thiết Tĩnh thị vệ kiêu ngạo.

"Ừ, tái kiến!"

Người của từ từ mới phản ứng lại kịp, nói tái kiến với Diệp Lãng.

"Fox công tử, nếu ngươi chỉ đến đây gọi Lý Nguyệt tiểu thư thì vừa rồi cho người đến mời nàng tiến cung là được rồi, không cần phiền người chạy tới chạy lui!" Thiết Tĩnh thị vệ nói, cũng không phải hắn không muốn đi nhiều mà là hắn không muốn Diệp Lãng tốn công tốn sức.

Có lẽ vì Triệu Nhã Nhu phân phó hắn phải đối đãi tốt với Diệp Lãng.

"Cái này là ta phải làm, nếu không sao có thể nhìn ra được thành ý của ta, còn có, ta cũng muốn sớm nhìn thấy Lý Nguyệt tiêu thư. Ngươi cũng rất muốn sớm nhìn thấy ta phải không, Lý Nguyệt tiểu thư." Diệp Lãng cười nói, nụ cười hắn cũng không có ý tứ giả dối gì, chỉ có cái loại hương vị tự nhiên, thành khấn.

"Đi! Ta mới không nhớ ngươi! Ngươi đúng là không biết ngượng, cái này cũng đám nói." Lý Nguyệt xoay đầu qua một bên, tựa hồ rất khinh thường, bất quá chỉ cần là người hơi từng trải đều có nhìn ra được đây là sự thẹn thùng rụt rè của nữ hài tử.

"Sao lại không đám nói, đây là nói thật a, ta thật sự muốn đến thăm ngươi, hơn nữa còn muốn đi hoàng cung với ngươi, cùng ngươi ở đấy chờ yến hội bắt đầu!" Diệp Lãng vụng trộm vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Nguyệt, Lý Nguyệt hơi run run người một chút, sau đó không có động tĩnh gì nữa, tùy ý Diệp Lãng nắm

Thiết Tĩnh thị vệ thấy một màn này chỉ cười cười, trong lòng thầm than xem ra lại có một đôi xuất hiện.

Cái nắm tay vừa rồi của Diệp Lãng kỳ thật kết hợp rất nhiều thời cơ, nếu không cũng sẽ không thành công như vậy.

Lý Nguyệt vì nhiều ngày không gặp Diệp Lãng, lại bị người áp chế nên trong sâu nội tâm có một ít điểm phản nghịch, muốn làm cho người ngăn cản của mình xem mình ở cùng một chỗ với hắn thì sao.

Đương nhiên tâm lý phản nghịch này chỉ có một chút tác dụng, bất quá nếu không phải sâu trong nội tâm nàng có hảo cảm với Diệp Lãng, thật sự có điểm thích Diệp Lãng thì cũng vô dụng.

Trải qua một loạt chuyện thì trên cơ bản, Lý Nguyệt đã xác định mình thích Diệp Lãng rồi, tuy rằng không rõ ràng lắm loại này có phải cái loại yêu đương kinh thiên động địa sông cạn đá mòn không.

Cho nên nói, cái nắm tay của Diệp Lãng thành cồng bởi thời cơ rất trùng họp, đổi thành lúc khác thì có lẽ Lý Nguyệt sẽ rút tay rạ cũng tiến hành một ít phê binh nhất định với Diệp Lãng.

Mà vốn Diệp Lãng cũng sẽ không biết nắm chắc thời cơ đâu, có điều được Lãnh Huyết Ngũ trong chỗ tối nhắc nhở một chút, chính Lãnh Huyết Ngũ bắt Diệp Lãng nắm bàn tay nhỏ của Lý Nguyệt.

Cứ như vậy, Diệp Lãng nắm tay Lý Nguyệt, trò chuyện một ít lời nhàm nhảm, bất quả, làm một đôi người yêu thì nói chuyện phiếm như vậy cũng rất có ý tứ, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua.

Rất nhanh hai người đã đến trước của hoàng cung, thời gian với họ rất rất nhanh.

"Fox công tử, Lý Nguyệt tiểu thư, chúng ta đã đến nơi! Sau khi vào đây thì chúng ta phải tự đi đường, bên trong hoàng cung không được phép đi xe ngựa."

"Ta ở đây trông chừng, ngươi cẩn thận một chút." Lãnh Huyết Ngũ truyền tin tới.

"Ừ! Ngươi cũng cẩn thận một chút."

"Khoan khoan, vừa rồi cảm giác nắm tay Lý Nguyệt có tốt không?"

"Đúng vậy, cảm giác không sai, có điều vẫn kém hơn tiểu Thất các nàng một chút." Diệp Lãng hồi đáp, những lời này của hắn rất thành thực, nếu Thất công chúa nghe được sẽ rất cao hứng thưởng hắn hai cái hôn.

"So với ta thì sao?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Ta chưa từng nắm qua, bất quá hẳn sẽ không kém a, chờ xong chuyện này thì ngươi để ta nắm tay thử xem."

Nếu đổi thành người khác nói như vậy thì nhất định Lãnh Huyết Ngũ sẽ rút kiếm giết ngay, bất quá nếu là Diệp Lãng thì khác, nàng chỉ lạnh lùng đáp: "Ừ, sau này thử xem!"

"Đi thôi!" Lý Nguyệt nhảy xuống xe trước, nói với Diệp Lãng còn đang ngần người trong xe.

"Đến đây." Diệp Lãng kịp phản ứng, đứng dậy xuống xe, đi vào trong hoàng cung. Lúc này hắn cũng không nắm tay Lý Nguyệt, hắn không biết lúc này hẳn nên tiếp tục nắm sẽ làm kế hoạch của hắn càng hoàn mỹ hơn.

Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng tự nom mục đích của mình, muốn duỗi tay ra đánh hắn mấy cái nhưng nhịn lại được.

Sau đó nàng chạy nhanh đuôi theo, đi song song cùng Diệp Lãng, sau đấy cánh tay nhỏ bé của nàng rủ xuống, trong lơ đãng chạm vào tay Diệp Lãng...

Đọc truyện chữ Full