Minh Nguyệt Lâu dưới sự công kích như mưa kia, vẫn đứng vững trong mười phút, lúc này mới bắt đầu sụp đổ!
Sau khi Minh Nguyệt Lâu bị hủy, đám người vây xung quanh hưng phấn, trong lòng hoan hô một tiếng, nhưng bọn còn chưa hoan hô xong, liền nhìn thấy một cảnh làm ngây người.
Đơn giản là vì bọn họ nhìn thấy, Diệp Lãng vàLý Nguyệt đang ngồi ở quanh một cái bàn, đang nhàn nhã ăn sáng.
Con sư tử cũng rất nhàn nhã, đang gặm một cái móng heo.
Phạm vi xung quanh bọn họ, bên cạnh hoàn toàn không có gì, không có một chút ngói tàn và khói bụi xung quanh, cả Minh Nguyệt Lâu chỉ có nơi của bọn họ là hoàn hảo.
- Diệp Lãng, nơi này đã sập rồi!
Sau khi Lý Nguyệt nói câu này, cứ tiếp tục vùi đầu ăn.
- Sập thì sập, có thể dựng lại! Cái cũ không đi cái mới sao tới.
Diệp Lãng uống một chén canh đậu hũ, sau đó ăn một cái bánh bao hấp.
Diệp Lãng và Lý Nguyệt đang ngồi cùng một chỗ ăn sáng, đồng thời hai người không quan tâm đến chuyện xung quanh.
Canh đậu hũ và bánh bao hấp là do Lý Nguyệt tự làm, nàng thích ăn và thích ăn thức ăn của mình nấu, cho nên đã đi học một lần, với thiên tư của nàng thì nàng nhanh chóng học được.
- Ân!
Lý Nguyệt gật đầu, sao đó cầm lấy một cái bánh bao hấp lên ăn.
...
Bọn người Mạc Á sững sờ một hồi, bọn họ đang hoài nghi, có phải đầu óc của hai người trước mặt có vấn đề hay không, dưới tình huống như hiện giờ, vẫn có tâm tình ăn điểm tâm.
- Lên, giết bọn họ!
Mạc Á hô lên.
- Mạc Á công tử, nên chờ một chút, chờ chúng ta ăn xong có được không!
Diệp Lãng lập tức hô lên, thời điểm này hắn kêu gọi đầu hàng, trong miệng còn đang nhai một cái bánh bao hấp.
- Đợi sau khi xuống dưới đó, có thể từ từ ăn.
Mạc Á lạnh lùng nói.
- Lý Nguyệt, thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị đi!
Diệp Lãng đứng lên.
- Ân!
Lý Nguyệt đang ăn nghe được lời của Diệp Lãng nói, cũng lập tức đứng lên, dùng tốc độ cực hanh thu thập cái bàn trước mặt xong, đem đồ ăn thu vào trong không gian giới chỉ.
Ăn cái gì cũng không thể lãng phí, cho dù ăn không vô, cũng phải thu, dù sao nàng vẫn chưa ăn xong, đợi một lát nữa nàng sẽ ăn tiếp.
- Chúng ta đi!
Diệp Lãng kết một luyện kim thuật, đột nhiên mặt đất biến mất, hai người và một sư tử té xuống.
!!!
Thời điểm này Mạc Á mới nhớ tới, Diệp Lãng là một luyện kim thuật sĩ, hắn có rất nhiều biện pháp đào tẩu, mà Diệp Lãng đứng ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, đã sớm mở ra một con đường chạy trốn.
- Mau đuổi theo!
Mạc Á phóng về phía trước, muốn nhảy vào đuổi theo, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã quên, nếu nhày vào lối này, hắn sẽ lạc đàn, bị Lý Nguyệt giết chết trong nháy mắt.
Nhưng may mắn, Diệp Lãng đề phòng có người nhảy xuống truy kích, cho nên hắn ở gần đó an bài một cái phòng ngự trận, cái phòng ngự trận này rất nhỏ, nhưng trình độ phòng ngự cũng rất cao, không có khả năng bị phá hủy trong thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lãng đã sớm chạy đi mất!
Nhưng mà, vào lúc đó, Diệp Lãng cũng không có chạy, âm thanh lười biếng của hắn truyền tới, truyền vào trong lỗ tai của mọi người.
- Mạc Á công tử, nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy ngươi nhất định biết rõ, nghề nghiệp của ta là luyện kim thuật sĩ, ta có rất nhiều luyện kim vật phẩm, vì để lộ sự biết ơn các ngươi chiếu cố ta trong thời gian qua, cảm ơn đạo đãi khách rất cẩn thận của các ngươi! Cho nên, ta có quà cho các ngươi!
- Gặp lại! Nếu như còn có thể...
- Có ý gì?
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người còn chưa rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Lãng.
- Không tốt! Chạy mau, có bẩy rập!
Đột nhiên Mạc Á chấn động, la lớn, lúc này hắn cũng bay lên, chạy ra phía bên ngoài.
Đáng tiếc, vẫn muộn một chút.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
...
Thoáng cái, tiếng nổ tung vang lên không dứt, tiếng nổ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, mặt đất nơi Tham Lang quân đoàn giẫm lên, mỗi một tấc đất đều nổ tung, không có nơi ngoại lệ.
Diệp Lãng tính toán uy lực nổ tung của từng điểm, chuẩn xác đến một sơ hở cũng không có, vì thế Diệp Lãng đem tất cả luyện kim tạc đạn lấy ra sử dụng, trong khu vực bị nổ tung, không có người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Cộng thêm đám người mà Mạc Á mang tới cũng đã nhiều hơn tám vạn người.
Hơn tám vạn người tính cả kiến trúc ở phụ cận đều bị nổ tung, có thể sống sót không có bao nhiêu người.
Diệp Lãng vào ngày hôm qua và ngày hôm nay, hắn vụng trộm lợi dụng luyện kim thuật vùi xuống một loạt tạc đạn và bẫy rập xuống đất, phạm vi bạo tạc và bẫy rập rất rộng, làm cho người ta líu lưỡi.
May mắn là dân chúng bình thường khi nhìn thấy thế trận của Tham Lang quân đoàn, đã lui ra rất xa, ở gần đó không có một bình dân nào.
Mà lúc này, thời điểm dân chúng nghe được tiếng nổ mạnh, còn tưởng có người bắn pháo, nhưng bọn họ không cách nào nghe tới lại có tràng diện lớn tới như vậy.
Đến cuối cùng, có người nhìn thấy người của Tham Lang quân đoàn bay đầy trời, kiến trúc bị nghiền nát, bọn họ mới biết đó là tạc đạn, còn những người kia chính là người của Tham Lang quân đoàn.
Vào giờ phút này, rất nhiều người đều kích động muốn hoan hô thật lớn, nhưng vì hoảng sợ và biết rõ, cho nên đã dằn xuống.
Nhưng sau khi chứng kiến thấy tràng diện lớn như vậy, nhìn thấy hình ảnh mà cả đời này bọn họ không thể quên, trong nội tâm của họ kích động, cho nên không thể kiềm nén được!
Tin tưởng, sau ngày hôm nay, cả đại lục sẽ bị tin tức này làm chấn động!
Mà tạo thành người tạo ra hình ảnh này là Diệp Lãng, hắn đang cưỡi lên sư tử và Lý Nguyệt chạy ra bên ngoài thành, trước khi bạo tạc bọn họ đã theo thông đạo chạy ra bên ngoài thành, bởi vì Diệp Lãng tin tưởng trận bạo tạc kia sẽ hủy diệt thông đạo, hơn nữa mình ở gần đó sẽ bị ảnh hưởng, cho nên rời khỏi càng sớm càng tốt.
Nhưng mà, đến cuối cùng, Diệp Lãng và Lý Nguyệt vẫn bị lan đến một chút.
- Lý Nguyệt, nhìn bên kia đi.
Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt la lớn lên.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Lý Nguyệt hoàn toàn nghe không được lời của Diệp Lãng, bởi vì màng tai của nàng đã bị chấn cho điếc rồi, đương nhiên, chỉ trong thời gian ngắn mà thôi.
Mặc dù trận bạo tạc kia không làm hai người Diệp Lãng bị thương, nhưng âm thanh lại vang vọng trong thông đạo, làm cho bọn họ rất thống khổ, may mắn Diệp Lãng đã phong bế thính giác của mình, mà hắn cũng phong bế nhĩ lực của Lý Nguyệt, bằng không thì lỗ tai của nàng đã bị phế bỏ.
- Mà thôi, không nói nữa! Nhìn về bên kia là được. Ta đi ngủ trước.
Diệp Lãng vỗ vỗ sư tử, nhắm chuẩn một hướng để chạy tới, sau đó hắn dựa vào người Lý Nguyệt và ng
Nếu muốn nói tối hôm qua hắn ngủ đủ, đây tuyệt đối là không có khả năng, hiện tại hắn cần ngủ bù!
...
Lý Nguyệt trầm mặc, cấm Diệp Lãng cũng không được, nhưng mà, nàng cũng giống như Diệp Lãng, dựa vào nhau mà ngủ, để cho sư tử chạy một mình, dù sao tối hôm qua con sư tử này ngủ rất đủ.
Cứ như vậy, sư tử chở đi hai người chạy như điên dưới ánh mặt trời, nó vẫn chạy theo hướng mà Diệp Lãng đã chỉ cho nó.
Không biết trải qua bao lâu, mặt trời đã đến thời điểm giữa trưa, đột nhiên sư tử dừng lại, điều này làm cho hai người đang ngủ tỉnh lại.
???
- Tiểu sư tử, ngươi làm gì thế? Ah, thì ra đã đến buổi trưa rồi, đến giờ cơm trưa rồi.
Diệp Lãng nhướng con mắt, phát hiện mặt trời đã nhô lên cao, lúc này mới nói.
...
- Diệp Lãng, chúng ta có phiền toái!
Lý Nguyệt tỉnh lại trước hắn, lạnh lùng nhìn bên cạnh, sau đó nói với Diệp Lãng.
- Cái gì?
Diệp Lãng có chút khó hiểu nên hỏi lại.
- Ngươi còn chưa có tỉnh ngủ sao? Ngươi nhìn bên cạnh đi!
Lý Nguyệt gõ Diệp Lãng một cái, làm thế như muốn gõ cho Diệp Lãng tỉnh lại. Lúc này, lỗ tai của Lý Nguyệt đã miễn cưỡng nghe được âm thanh, đương nhiên, vẫn cần phải khôi phục.
- Cái gì? Không phải là có rất nhiều người sao, các ngươi ở chỗ này làm gì?
Diệp Lãng nhìn về phía bên cạnh, phát hiện cách mình năm trăm mét, có rất nhiều người, mà những người này đều đang bao vây bọn họ.
Từ y phục những người này đang mặc, lại nhìn cờ xí, chính là hình của Tham Lang quân đoàn luôn tới gây phiền toái cho hắn, bọn họ đang bị Tham Lang quân đoàn vây quanh.
Vào lúc này Diệp Lãng còn chưa kịp phản ứng, cho nên mới lên tiếng hỏi thăm mấy người bên cạnh.
- Đồ đần! Bọn họ là Tham Lang quân đoàn, lần này chúng ta lại gặp phải... Mà ở nơi này có hơn mười vạn người đó, có cơ hội chúng ta nên chạy trốn được.
Lý Nguyệt biết rõ Diệp Lãng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, liền nói nhỏ với Diệp Lãng.
- Bà mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán mà, tại sao chúng ta đi đâu cũng gặp phải bọn chúng thế.
Diệp Lãng mắng.
- Chắc bọn họ nhìn thấy con tiểu sư tử của chúng ta, sau đó âm thầm vây chặt chúng ta lại, vừa rồi ta không có nghe được âm thanh, cho nên bị bọn họ vây quanh mà không biết.
Lý Nguyệt phỏng đoán.
Mà tình huống thực tế, cũng không khác với dự đoán của Lý Nguỵet, tọa kỵ của Diệp Lãng quá dễ làm người khác chú ý, cho nên bị Tham Lang quân đoàn phát hiện dễ dàng.
Vì không muốn làm cho hai người Diệp Lãng sinh nghi, bọn họ âm thầm vây quanh, đã có mệnh lệnh, dưới tính huống bình thường, hai người Diệp Lãng không thể không bị vây quanh.
Thế nhưng hai người vẫn đang ngủ, mà lúc này lỗ tai Lý Nguyệt xảy ra vấn đề, cho nên không biết, mà lúc này hỏa hồng sư tử cũng đói, có thể vì chạy quá lâu nên mệt mỏi, cho nên chạy trốn cũng chậm.
Tổng hợp những chuyện này lại một chỗ, chính là kết quả hiện nay, hai người Diệp Lãng bị mười vạn quân Tham Lang quân đoàn vây quang.
Vào lúc đó, Diệp lãng và Lý Nguyệt đều mắng thầm trong bụng, tại sao lại trùng hợp đụng phải quân chủ lực của bọn họ, bọn họ có bao nhiêu người chứ, chỉ gặp một lần là đụng phải một nửa số quân của họ.
- Sư tử, thiếu nữ, thiếu niên, ngươi là tiểu ma nữ Lý Nguyệt đúng không?
Một âm thanh uy nghiêm truyền tới, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hai người Diệp Lãng nhìn thấy một trung niên có dung mạo khá giống Mạc Á.
Trời ạ, chẳng lẽ là phụ thân của Mạc Á, chính là Mạc Cát trong truyền thuyết đây sao?
- Không phải!
Lý Nguyệt và Diệp Lãng nhìn nhau, sau đó rất dứt khoát lắc đầu trả lời.
- Nếu như không phải, vậy tại sao các ngươi lại cưỡi con sư tử này, lại là hỏa hồng sư tử, chỉ có tỷ đệ tiểu ma nữ mới có.
Tên nam nhân trung niên kia nói.
- Hai ngươi các ngươi còn muốn nói xạo à?
- Không phải, chúng ta nghe chuyện của tiểu ma nữ, rất sùng bái nàng a.
Diệp Lãng nói ra, thời điểm hắn nói chuyện với tên trung niên này, Lý Nguyệt đang lén lút nhéo Diệp Lãng một cái.
- Khục khục, ta sùng bái nàng, cho nên ta nhuộm con sư tử của ta thành màu đỏ!
- Nhuộm đỏ? Tiểu tử, ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Tên nam nhân trung niên kia nói rất lạnh lùng.
- Ta không có đem ngươi đem làm ba tuổi tiểu hài!
Diệp Lãng lập tức lắc đầu, nếu như nói những lời này cũng không có gì, nhưng chết nhất là câu nói kế tiếp của hắn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sờ.
- Ta chỉ hi vọng ngươi ngu một chút, bị ta lừa gạt a!
Trời đất, tên tiểu tử này đang nói móc lão đại của chúng ta?
Trong nội tâm của tất cả mọi người đều nghĩ như thế, đầu tiên có thể khẳng định một điểm, Diệp Lãng đang đùa giỡn lão đại của bọn họ.
Tiếp theo, bọn họ nghĩ đến một việc, hai thiếu niên ở trước mặt chính là tỷ đệ tiểu ma nữ trong truyền thuyết, mà những lời này của Diệp Lãng đã khẳng định điều đó.
- Đồ đần!
Lý Nguyệt bất đắc dĩ mà lắc đầu.
- Làm sao các ngươi có thể trốn tới đây, không phải các ngươi đang bị nhốt trong Minh Nguyệt Lâu hay sao?
- Ah, ta đào địa đạo trốn ra, thuận tiện làm nổ bay đám người vây quanh.
Diệp Lãng trả lời rất tùy ý.
- Đồ đần, đồ đần, đồ đần...
Lý Nguyệt muốn ngăn cản nhưng không kịp, hiện tại muốn đi là việc không có khả năng, hơn mười vạn đại quân này sẽ đập chết hai người bọn họ.
Bởi vì Diệp Lãng đã nói ra chuyện tình không nên nói, chính là chuyện nổ bay người ở xung quanh.
- Nổ bay người nào?
Nam nhân trung niên kia lạnh lùng hỏi thăm.
- Không phải là Mạc Á... Ah, Lý Nguyệt, ngươi làm gì thế.
Diệp Lãng vẫn không biết sống chết mà trả lời.
- Không nên nói.
Thời điểm Lý Nguyệt nghe tới những lời này, muốn ngăn cản nhưng lại không kịp.
- Hiện tại cũng chỉ có tử chiến, ở đây lại là bình nguyên, chúng ta đối mặt với mười vạn đại quân, chúng ta chết chắc...
- Sợ cái gì, có ta.
Diệp Lãng nói một cách vô tình.
- Đúng, còn có ngươi a, ngươi mau đem luyện kim vũ khí của ngươi ra dùng đi, hiện tại không dùng thì không còn cơ hôi.
Đột nhiên Lý Nguyệt nghĩ đến Diệp Lãng là một luyện kim thuật sĩ, mà còn là một siêu cấp phá sản luyện kim thuật sĩ, trên người của hắn có rất nhiều vũ khí.
- Vô dụng, vừa rồi đã dùng để nổ bay mấy vạn người kai rồi, ta đã dùng toàn bộ luyện kim tạc đạn và ma tinh thạch, còn lại đối phó nhiều người như vậy không đủ.
Diệp Lãng nói ra.
...
- Mạc Á... Mấy vạn người...
Trong miệng tên trung niên nhân kia lẩm bẩm, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen.
- Các ngươi đã giết hai nhi tử của ta, còn giết nhiều thủ hạ của ta, ta muốn các ngươi chết!
Trung niên nhan kia giận dữ hét lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 591: Tranh khúc (1+2)
Chương 591: Tranh khúc (1+2)