- Nhường vị trí? Còn là một nam tước nữa? Ta không cần.
Diệp Lãng nói.
Từ câu nói này của Diệp Lãng, lão nhân có thể nghe ra Diệp Lãng là người có thân phận cao hơn, nên chẳng coi một nam tước nhỏ bé ra gì, và cũng một lần nữa chứng minh, Diệp Lãng không phải người thường.
- Diệp lãng thiếu gia, kì thực tước vị cũng có thể tích luỹ, người có thêm một tước vị, thì tước vị cũ của người sẽ được gia tăng, mặc dù nam tước đối với người mà nói chẳng là gì, nhưng có thể giúp người tích luỹ, rất có lợi cho người.
Diệp Thắng lập tức nói.
- Tích luỹ á, ta không phải người của Ngải La đế quốc, nên ta không có hứng thú với chuyện này, ngươi cứ trực tiếp nói ra yêu cầu của ngươi đi?
Diệp Lãng trực tiếp cự tuyệt tước vị của Diệp Thắng.
- Cái này, chuyện ta muốn người làm giúp rất đơn giản, chỉ là đưa nửa miếng ngọc bội đến Ngải La chi thành Cáp Đức gia, giao cho một người tên Mễ Căn, nói với hắn là ta nhờ người trả lại hắn.
Diệp Thắng nói.
- Hừ! Chuyện đơn giản như vậy, ngươi tuỳ ý kiếm một dụng binh nhờ hắn đưa là được rồi, tiền ta cho ngươi, thật đúng là phiền phức!!
Diệp Lãng trực tiếp nói.
Chỉ là đưa nửa miếng ngọc bội mà thôi, Diệp Lãng không có thời gian đi Ngải La chi thành, hắn còn phải về Chu Tước đế quốc, nếu như đi sang bên đó, cũng không biết có kịp thời gian hay không.
Chuyện đơn giản như vậy gọi dong binh là được rồi, cho dù khó hơn một trăm lần, dong binh vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo lắng!
- Không, nửa miếng ngọc bội này không thể để dong binh đưa, chúng ta có với nhau một ước định, đó là không được để người ngoài làm chuyện này.
Diệp Thắng lắc lắc đầu.
- Ta không phải cũng là người ngoài sao, lão nhân người nếu như chỉ có chuyện này, vậy thì mời ngươi tìm người khác, đừng làm phiền ta, ta vẫn còn việc của mình.
Diệp Lãng thản nhiên nói.
Diệp Thắng nhìn Diệp Lãng, nói:
- Ài! Vốn dĩ là cháu nội ta phải đi, nhưng nó đã mất rồi, cho nên, ta chỉ biết đi cầu xin người, yên tâm là sẽ có lợi cho người.
- Người có biết, Mễ Căn bây giờ là gia chủ Cáp Đức gia tộc, mà Cáp Đức gia tộc bây giờ đã là một trong những gia tộc quyền lực nhất Ngải La đế quốc! Trước đây Mễ Căn cũng chỉ như ta, nhưng hắn dựa vào thiên phân của mình, cộng thêm mấy đứa con trai ưu tú, gần trăm năm kinh doanh, đã khiến Cáp Đức gia tộc hắn trở thành một trong những gia tộc cường đại nhất Ngải La đế quốc...
- Còn ta, mấy đứa con bất hiếu khiến gia tộc ta xuống dốc không phanh, đến cuối cùng chỉ có thể sống thoi thóp dưới chân người khác!!
- Người nói ta sẽ chết trong ba ngày trước, kì thực, chết đối với ta mà nói không phải chuyện xấu, chỉ là trước khi ta chết, ta hi vọng người có thể đại diện gia tộc ta, đi Cáp Đức gia, hoàn thành ước định giữa ta và Mễ Căn!!
-...
Diệp Lãng không nói gì, tựa hồ như hắn căn bản không nghe những gì Diệp Thắng nói.
- Thiếu gia, người rốt cục có nghe hay không, yêu cầu của ta không hề quá đáng mà, người có muốn nghe ước định đó không, nếu như người muốn ước định đó, cũng có thể lấy đi, dù sao chỉ cần người giả làm cháu nội ta, là có thể lấy đước ước định đó!!
Diệp Thắng lập tức nói, hắn nhìn ý tứ Diệp Lãng hình như hoàn toàn không có hứng thú.
- Giải cháu ngươi?! Ngươi mới phải giả làm cháu ấy, cả nhà người đều giả làm cháu!!
Diệp Lãng không vui, chuyện này hắn đã nói qua một lần, sao Diệp Thắng còn tiếp tục nói, hắn chưa một cước đã bay ra ngoài đã là rất không tệ.
Khiến Diệp Lãng không ngờ là, Diệp Thắng vừa thấy Diệp Lãng nổi giận, lập tức quỳ xuống, vội vàng nói:
- Ta là cháu, ta là cháu, chỉ cần người đáp ứng, ta là cháu thì đã làm sao!
- Hừ! Ngươi đừng có hơi tí là quỳ, ta nói, để một lão nhân gia như ngươi quỳ trước mặt ta, ta sẽ bị giảm phúc, ngươi có phải đang muốn hại ta không!
Diệp Lãng lập tức ngăn lại, trước khi hai đầu gồi Diệp Thắng kịp chạm đất.
- Nếu như người không nhận lời ta, ta sẽ quỳ ở đây!
Diệp Thắng tiếp tục quỳ xuống, hắn muốn quỳ đến khi Diệp Lãng nhận lời mới thôi.
- Hừ, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Diệp Lãng nhìn Diệp Thắng giận dữ hỏi/
- Không, không phải ta đang uy hiếp người, chỉ là quỳ xuống cầu xin thôi!
Diệp Thắng vội vàng lắc đầu.
-...
Diệp Lãng cảm thấy cái này hình như chẳng có gì khác biệt, hắn đang tính nếu từ đây đến Ngải La chi thành sau đó đi Chu Tước đế quốc thì sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Bây giờ đã là tháng chín, một tháng thời gian, hình như cũng đủ, nhớ mẹ hắn viết trong thư, thời gian có lẽ là trung tuần tháng người, muốn hắn trở về trước tháng mười kì thực là muốn được gặp hắn nhiều hơn, đồng thời có một số chuyện muốn nói với hắn.
Nếu như nhanh hơn một chút, thì vẫn kịp, dù sao chỉ là đưa một món đồ, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Hơn nữa, đi Ngải La chi thành cũng không tệ, tam đại đế quốc hình như Ngải La đế quốc hoàng thành vẫn chưa đi qua, để xem Ngải La đế quốc hoàng thành có gì khác biệt.
- Được rồi! Ta sẽ giúp ngươi, ngươi đứng dậy đi, nếu có di ngôn gì, ta cũng có thể giúp người chuyển lời.
Diệp Lãng trực tiếp nói.
Đúng là di ngôn, đợi Diệp Lãng đến được Ngải La chi thành, thình Diệp Thắng sớm đã chết!
- Cảm ơn người! Phải nói gì, kì thực cũng không có gì để nói, cứ giả là... thế này đi, giả là họ hàng xa của ta, dù sao người cũng họ Diệp, biết đâu năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà, đây cũng không phải lừa ai.
Diệp Thắng đột nhiên nghĩ ra cách khác.
- Vậy cũng được!
Diệp Lãng gật gật đầu, như vậy cũng không có gì khó khăn, nói dối một chút cũng được, nhưng Diệp Lãng có chút ngạc nhiên là, tại sao nhất định phải giả?
Vì vậy, Diệp Lãng mới đưa ra câu hỏi này, để xem Diệp Thắng trả lời thế nào.
- Kì thực, nó rất có lợi cho người, đối với ta mà nói, cũng chẳng còn gì! Ngọc bội này, là ước định giữa ta và Mễ Căn...
- Lại nói, cái này ta biết, ngươi có thể đi thẳng vào vấn đề chính không! Rốt cục là ước định gì!!
Diệp Lãng ngắt lời không chút khách khí, Diệp Thắng đã nhắc đến ước định đó rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng nói qua nội dụng cụ thể của ước định là gì.
- Khụ khụ, ước định kì thực là một hôn ước, ta có thể dùng miếng ngọc bội này bảo cháu ta đi tìm cháu hắn, hai nhà thông gia, cháu hắn cũng có thể đi tìm cháu ta, nhưng, với gia tộc của hắn, cộng thêm bên ta không có con gái nên chưa từng đi tìm qua nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 612: Độc cô cửu kiếm (1)
Chương 612: Độc cô cửu kiếm (1)