DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 682: Quả nhiên các ngươi có một chân (2)


Diệp Lãng từ chối rất dứt khoát, hơn nữa không khách khí còn nói Lãnh Huyết Ngũ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Vì vậy, Lãnh Huyết Ngũ giận dữ, vụng trộm đá lên bắp chân của Diệp Lãng một cái.

- Muốn đi? Các ngươi tạm thời phải lưu lại đây!

Liễu gia công tử đứng ở trước mặt Diệp Lãng, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chuyện này không thể chỉ đơn giản như vậy.

- Lưu lại nơi này làm gì? Ngươi mời ta ăn cơm sao?

Diệp Lãng cười hỏi.

- Cơm có thể mời ngươi ăn, đương nhiên không phải chỉ ăn cơm đơn giản như vậy, ngươi đả thương Vệ huynh, chuyện này ngươi cảm thấy Vệ gia sẽ tính toán thế nào?

Liễu gia công tử nói ra.

- Bọn họ sẽ tìm ta để tính toán khoản sổ sách này, nhớ kỹ, ta gọi là Tuyết Vũ!

Thời điểm này Lãnh Huyết Ngũ nói rất vô tình, đoạt lời Diệp Lãng nói.

- Tuyết Vũ? Tên này không biết là thật hay giả, không biết các ngươi có lừa gạt ta hay không.

Liễu gia công tử rất dứt khoát phá hư chuyện này, mọi người vốn có thể bình an vô sự, trước đây không có vấn đề gì, nhưng hiện tại lại gặp chuyện không may.

- Thế các ngươi muốn thế nào?

Tuy Lãnh Huyết Ngũ đang trả lời Liễu gia công tử, nhưng nàng lại nhìn về phía Tâm Ảnh, rất rõ ràng đang hỏi Tâm Ảnh vấn đề này nên làm thế nào.

- Đây là chuyện của các ngươi, không nên nhìn ta, ta sẽ không quản vấn đề này.

Tâm Ảnh phất phất tay, giống như đang phân rõ giới hạn với đám người Liễu gia công tử.

Lãnh Huyết Ngũ không nói gì, cũng không hỏi cái gì, có một số việc không cần nói ra!

...

Tâm Ảnh thấy Lãnh Huyết Ngũ không nói gì, nhưng lại từ trong ánh mắt của nàng nhìn thấy sự khinh thường, nàng biết rõ Lãnh Huyết Ngũ đang khinh thường mình tranh luận về vấn đề này, chỉ dùng sự thật để chứng minh cho lời nói mà thôi.

- Tâm Ảnh tỷ, nói nhảm với những người này làm gì, để cho chúng ta bắt lấy bọn họ, sau đó giáo huẩn bọn họ một trận, làm cho bọn họ biết rõ vì sao hoa kia vì sao lại hồng đến thế.

Liễu gia công tử cười lạnh nói.

Lúc này, Liễu gia công tử cổ tay lúc lắc, hắn vẩy tay ra hiệu cho đám người bên cạnh, những người này đều là người Lưu gia và Vệ gia, nếu không phải chuyện của Vệ Tinh vừa rồi quá đột ngột, cộng thêm việc Vệ Tinh bình thường cũng không được người ta ưa thích, bằng không người của Vệ gia đã xông lên từ sớm.

- Các ngươi muốn muốn đánh nhau sao?

Diệp Lãng nhìn trận thế này, lại mở miệng hỏi một câu.

- Nói nhảm! Đã nói rõ rồi, ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân ra sao, ta chỉ ăn điểm tâm mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng bị người của mấy đại thế gia các ngươi vây công?

Lãnh Huyết Ngũ gõ Diệp Lãng một cái, sau đó đứng ở phía trước.

- Ngươi biết thân phận chúng ta không?

Tây Môn công tử vào lúc này đột nhiên mở miệng hỏi.

- Các ngươi vừa mới giới thiệu qua, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không biết được sao?

Lãnh Huyết Ngũ nói rất lạnh nhạt.

- Đã biết rõ, thế mà các ngươi vẫn dám trêu chọc chúng ta, ta rất bội phục dũng khí của các ngươi!

Liễu gia công tử khẽ cười nói, giống như hắn cảm thấy vấn đề này hắn đã nắm chặt trong tay, chỉ cần mỉm cười đối mặt là được.

- Thôi đi, dũng khí chúng ta có thừa, dù là đối mặt với một đế quốc, chúng ta cũng có dũng khí!

Vào lúc này Diệp Lãng nói ra, mà hắn tin tưởng người có tư cách nói câu này trên cả đại lục, sẽ không có ai khác ngoài hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ biết rõ hắn là ai.

- Tốt, rất tốt, dũng khí rất đáng khen! Nhưng mà, người có dũng khí, thường thường đều chết nhanh nhất.

Liễu gia công tử vừa cười vừa nói:

- Ngươi làm Vệ huynh bị thương, người Vệ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Liễu gia công tử vẫn lấy cớ, dù hắn muốn diệt trừ mấy người trước mặt này, nhưng hắn cũng phải tìm người khác thế tội, mà đám người Vệ Tinh chính là người thế tội tốt nhất.

Ai bảo vừa rồi Vệ Tinh bị tiểu công chúa đánh choáng, có thể dùng lý do bọn họ tập kích Vệ Tinh, sau đó xảy ra chuyện, có thể nói là do nhất thời không cẩn thận.

- Người này a, cho hắn sang một bên đi, nhìn thấy hắn cũng đã chán ghét rồi!

Diệp Lãng dùng chân đá Vệ Tinh bay xuống lầu, điều này làm cho mọi người ở đây sửng sờ một chút.

Vào lúc này rồi, Diệp Lãng còn dám động thử với Vệ Tinh, hơn nữa còn rất dứt khoát, điều này làm cho mọi người ở đây cảm thấy bội phục.

Trong suy nghĩ của mọi người, chẳng lẽ thiếu niên này yên tâm có chỗ dựa vững chắc, cho nên hắn mới không sợ bọn họ?

Không, không có khả năng, trong ba đại thế gia ở đây, dù là hoàng tộc cũng phải cố kỵ, hắn là người nào chứ, không cần phải sợ hãi.

- Carine, thanh kiếm này ngươi cầm đi, nếu có người nào xông tới, muốn gây bất lợi cho người, ngươi cứ dùng nó đối phó với hắn.

Diệp Lãng lấy ra một thanh kiếm nhỏ tinh xảo, thanh kiếm nầy nhỏ với người bình thường, nhưng tiểu công chúa cầm lại rất vừa vặn.

...

Tiểu công chúa cầm kiếm, sau đó gật đầu.

- Phi Yên...

Diệp Lãng nhìn về phía Liễu Phi Yên.

- Có chuyện gì thưa lão bản...

Hai măt sLiễu Phi Yên sâu sắc, bộ dáng rất chờ mong, giống nhừ chờ đợi Diệp Lãng phân phó, đúng vậy, nàng đang chờ mong, chờ mong Diệp Lãng quan tâm đến mình.

Mặc dù, nàng biết rõ chuyện này không có ý nghĩa gì, nhưng nàng còn ưa thích.

- Ngươi đứng ở bên cạnh nhìn, gặp nguy hiểm có thể trốn ở sau lưng Carine.

Diệp Lãng nhíu mày, sau đó nói, Liễu Phi Yên không biết bất kỳ kỹ năng phòng thân nào, còn không cả bằng tiểu công chúa.

...

Liễu Phi Yên trầm mặc, tức giận nhìn Diệp Lãng, không ngờ mình phải trốn sau lưng của tiểu hài tử, ngươi thật sự quá xem thường ta.

- Tốt, các ngươi lên một lượt đi, miễn cho ta phí một chút tay chân!

Lãnh Huyết Ngũ thấy Diệp Lãng an bài tốt, sau đó nhìn những người ở phía trước nói.

- Được, lên cho ta!

Nếu các ngươi đã muốn chết sớm một chút, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!

Liễu gia công tử phất tay, ý bảo bọn thủ hạ có thể tiến công, hắn sẽ không hạn chế thủ hạ, bởi vì sự sống chết của đối phương không là gì với hắn cả.

- Đợi một chút!

Vào lúc này, đột nhiên Diệp Lãng gào lên, đem tràng diện giương cung bạt kiếm hiện giờ tạm dừng lại.

- Sợ hãi sao? Vậy thì các ngươi nói ra mục đích tới đây đi, như vậy nói, ta có thể suy nghĩ xem có thả các ngươi đi hay không.

Liễu gia công tử khẽ cười nói, giống như hắn cảm tháy vấn đề này đã được hắn nắm trong tay.

Sau khi nói những lời này, Lãnh Huyết Ngũ có thể xác định một chuyện, chính là Liễu gia và vạn Hoa Lầu nhất định có quan hệ, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Đọc truyện chữ Full