- Carine (Cát Lâm), chúng ta xuống dưới đi, ta vừa nghĩ ra một khúc nhạc, rất thích hợp cho thọ yến của nãi nãi.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, sau đó đi đến bàn biểu diễn, thử nhạc khí.
Mà vào lúc đó, ở xung quanh hắn xuất hiện rất nhiều người, bảo hộ Diệp Lãng cả trong lẫn ngoài, những người này cũng không quấy rầy Diệp Lãng, chỉ đứng yên bảo hộ hắn.
Những người khác đang tiếp tục làm việc, nhanh chóng dọn dẹp nơi này, chỉ lưu lại một số người thủ hộ cửa ra vào, số còn lại bao vây bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Vào lúc này những người đứng ở bên ngoài đã biết rõ, xung đột lần này là giữa Long Cát công chúa và người của mấy đại thế gia, tuy không biết là chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, là người của các đại thế gia gặp chuyện không may.
Từ tình huống người của mấy đại thế gia kia, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt cau có, vừa nhìn đã biết kết quả, bọn họ rời đi mà kỵ sĩ đoàn của Long Cát công chúa vẫn lưu lại, đây là chứng minh tốt nhất.
- Lão bản, ngươi đàn cái gì thế?
Thời điểm Liễu Phi Yên đi ra, nhìn thấy Diệp Lãng đang ngồi bên cạnh bàn, hai chân gác lên bàn, một tay ôm đàn tỳ bà khảy lên một khúc nhạc quỷ dị.
- Đạn tỳ bà a, không nhận ra sao?
Diệp Lãng trả lời.
- Ta biết là ngươi đang ôm đàn tỳ bà, ta hỏi ngươi đang đàn khúc nhạc gì, cảm giác rất kỳ quái.
Liễu Phi Yên nói ra.
- Kỳ quái sao, nhưng cũng không tồi, nếu phối hợp với nhạc khí khác, sẽ có một hương vị khác, ta chuẩn bị một khúc nhạc để mừng thọ cho nãi nãi.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, sờ lên bề mặt của đàn tỳ bà vài cái.
- Dùng nó để mừng thọ cũng không có gì, chỉ cần hoàng thái hậu thích là được, nàng chỉ cần người biểu diễn đến, còn biểu diễn cái gì thì không quan trọng.
Liễu Phi Yên lắc đầu, nàng biết tâm tính của hoàng thái hậu, cảm thấy Diệp Lãng biểu diễn kỳ quái cũng không sao cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Yên tâm, ta thấy nó rất thích hợp, khúc nhạc này rất có ý tứ, đến lúc đó ngươi sẽ biết!
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
- Lão bản, trong truyền thuyết, đàn tỳ bà của ngươi đã làm cho người ta cảm thấy bi thương, người của Diệp gia thiếu chút nữa đã nổi điên lên, nhưng sau đó ngươi không đàn nữa, ngươi không đàn cho nên người ta không biết tiếng đàn của ngươi thế nào.
Liễu Phi Yên dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Lãng, tỳ bá khúc mà Diệp Lãng đàn lần trước người của Diệp gia nhớ rất sâu sắc, có đôi khi bọn họ nhắc tới vấn đề này, cũng muốn nghe lại một lần, nhưng Diệp Lãng không cho cơ hội.
- Khúc nhạc lần trước không thích hợp, quá bi thương! Còn lần này, sẽ làm cho người ta vui sướng.
Diệp Lãng lắc đầu.
- Vui sướng? Hình như có một chút, nhưng cảm giác hình như vẫn chưa đủ! Làm cho người ta cũng cảm thấy có chút bi thương, nhưng lại có thể làm cho người ta nhớ kỹ.
Liễu Phi Yên nhìn em Diệp Lãng, nàng rất chờ mong.
- Đến lúc đó, ta cần các loại nhạc khí khác phối hợp, khi đó sẽ có phần cho ngươi!
Diệp Lãng nói, lại sờ đàn tỳ bà.
- Có phần ta? Cũng được! Nhưng cứ thế này chẳng khác nào chúng ta biểu diễn hai tiếc mục? Lúc này cần chỉnh sửa đôi chút, cần phối hợp mới có thể hợp tấu được.
- Không sao, chuyện gì cũng cần phải có hiệu quả, hiệu quả không phải đột nhiên mà có, cần phải luyện tập mới được.
Diệp Lãng không sao cả.
- Đúng, muốn ngươi làm sự tình làm được không nào? Người toàn bộ ở chỗ này sao?
Diệp Lãng đưa mắt nhìn những cô nương oanh oanh yến yến ở phía dưới, giống như nhìn thấy tiên cảnh nhân gian.
Vào lúc này, những cô nương oanh oanh yến yến kia cũng nhìn Diệp Lãng, trong ánh mắt các nàng tràn ngập nghi hoặc, các nàng còn không hiểu chuyện gì, tại sao đột nhiên lại đổi lão bản mới.
- Không sai biệt lắm, có ít người không muốn đến, đã đi theo những người đi, hắn là ngươi của bọn họ.
Liễu Phi Yên nói, tính chất của Vạn Hoa Lầu, cho nên trong những nữ tử thanh lâu này sẽ có những người đặc thù.
Những người đặc thù này, có một bộ phậ là nước chảy bèo trôi, cũng có một số trung thành với Vạn Hoa Lầu, những người này tương đối trọng yếu, cho nên khi các nàng biết nơi này đã đổi chủ, cũng sẽ rời đi.
- Các nàng đi thì đi, dù sao ta cũng không có ý muốn lưu người.
Diệp Lãng không sao cả nói,
- Đợi bọn người Tiểu Ngũ tìm thấy khế ước của các ngươi, các ngươi sẽ nhận được khế ước của mình, các ngươi sẽ được tự do!
...
Cái gì? Hắn đang nói cái gì, hắn sẽ đưa khế ước bán thân cho chúng ta? Còn cho chúng ta tự do?
Những cô nương oanh oanh yến yến kia tràn ngập nghi hoặc, các nàng châu đầu ghé tai bắt đầu nghị luận, suy đoán mục đích của Diệp Lãng.
Trong hoàn cảnh sinh tồn đầy phức tạp của các nàng, đều cảm thấy Diệp Lãng nhất định có mục đích, có thể lúc đó mình sẽ hãm sâu vào trong hố lửa.
Nhất định là như vậy, có khả năng hắn thấy khế ước bán thân còn chưa đủ, muốn chúng ta phải có một văn tự bán thân còn nghiêm khắc hơn.
Mà vào lúc này, Diệp Lãng cũng không có quản cách nghĩ của những cô nương oanh oanh yến yến này, hắn ngồi cạnh cái bàn, đang khảy đàn tỳ bà, đồng thời, hắn cũng đưa cho Liễu Phi Yên một kiện nhạc khí, nàng là người khá am hiểu tiêu.
Diệp Lãng chỉ cần chỉ dạy Liễu Phi Yên một chút, đã cùng nàng hợp tấu, thời điểm này, hương vị đã bắt đầu cải biến, tuy vẫn có chút quái dị, nhưng cảm giác vui sướng đã tăng lên rõ ràng.
Lúc này, âm thanh hợp tấu của bọn họ, đã làm cho những người ở gần đó tập trung lực chú ý lắng nghe, kể cả Long Cát công chúa ở bên ngoài, cũng đi tới, nhìn Diệp Lãng và Liễu Phi Yên.
Đương nhiên, không phải mọi người cảm thấy hai người rất xứng đôi, nếu như Diệp Lãng chọn lựa một bản nhạc có giai điệu tươi trẻ nhịp nhàng, chắc có lẽ người ta sẽ nghĩ vậy.
Nhưng mà, khúc nhạc của Diệp Lãng lúc này khá quái, cho nên không có cảm giác này.
Lãnh Huyết Ngũ vào lúc này, cũng đã đi ra, chuyện của nàng đã hoàn thành, bằng không cũng không đi ra đây, cho nên lúc này cũng nghe khúc nhạc của hai người.
Đương nhiên, khúc nhạc của bọn họ cũng có hiệu quả, làm cho bước chân của Lãnh Huyết Ngũ cũng nhanh hơn, xuất hiện bên cạnh Diệp Lãng.
Mà những cô nương oanh oanh yến yến dưới kia, bây giờ các nàng nhìn Diệp Lãng rất hiếu kỳ, cũng nhiều hơn một ít hảo cảm, các nàng hoặc nhiều hoặc ít hiểu âm luật, cho nên khi nhìn thấy người đồng đạo thì sẽ có hảo cảm.
- Chính là như vậy, không tệ, khúc nhạc này rất có hương vị a, nếu thêm vài thứ nữa, chắc sẽ hay hơn nữa.
Diệp Lãng đang khảy đàn, liền nhìn Liễu Phi Yên đang ngồi bên cạnh nói ra, Liễu Phi Yên đang cầm tiêu, cũng học theo Diệp Lãng, ngồi ở bên cạnh cái bàn, hai chân gác lên bàn, điều này làm cho nàng có một loại cảm giác mới lạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 695: Biểu muội (1)
Chương 695: Biểu muội (1)