- Được rồi, các ngươi giải tán đi!
Hoàng đế hạ lệnh, bảo những người vây xem giải tán, ở đây sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Thu đội!
Thị vệ nhanh chóng tán đi, giống như lần trước, nhưng không biết tán đi nơi nào, thời điểm bình thường chỉ đi ngang qua, nhưng không có cảm giác nhiều như vậy, nhưng chuyện vừa xảy ra, lập tức xuất hiện một lượng lớn thị vệ ấn nấp.
Đúng là hoàng cung, đường vào cửa cung thâm sâu như biển mà.
Sau khi thị vệ tán đi, chỉ có một ít người lưu lại, trừ mẫu tử ba người của quý phu nhân kia ra, những người khác chỉ là hiếu kỳ nên đến đây, mà những người này có thân phận chẳng kém gì quý phu nhân kia, bọn họ lưu lại là muốn làm quen với Diệp Lãng một chút.
- Tiểu hỗn đản, nói cho ta biết, sao ngươi lại tiến vào đây, ai cho ngươi tiến vào, mà sao cũng không có ai thông báo thế.
Hoàng thái hậu hỏi Diệp Lãng, nàng rất muốn biết vấn đề này.
Diệp Lãng có thể đi vào hoàng cung mà không có ai biết, còn gây ra chuyện lớn như vậy, mà Diệp Lãng đến đây, giống như đi dạo, cũng không đến thăm nàng, chuyện này làm nàng không vui.
- Mẫu hậu, chuyện này còn cần hỏi sao, người nhìn lệnh bài bên hông của hắn đi.
Lúc này hoàng đế nói ra, xác nhận thân phận của Diệp Lãng, lệnh bài kia là một chứng minh trọng yếu nhất, bởi vì loại lệnh bài này hắn chỉ cấp cho mình Diệp Lãng.
- Nguyên lai là cái này, trách không được không có người nào đi thông báo, ngươi cũng thật là, cho hắn thứ này, cho một cái đặc thù, thông hành lệnh bài là được rồi.
- Ta cho hắn hắn cũng không biết dùng, trên người hắn còn có Long cát lệnh bài, mà hắn...
Hoàng đế lắc đầu trả lời.
...
- Xem ra sau lần này đã có rất nhiều người biết về hắn, nếu lần sau hắn đến cho người đi thông báo một tiếng là được rồi, miễn cho hắn lại vô thanh vô tức đến đây, lại vô thanh vô tức đi mất, thậm chí chúng ta cũng không biết hắn tới! Nếu lần này không có trận hỏa hoạn, xem ra chúng ta cũng không thể biết hắn đã đến.
Hoàng thái hậu nói.
- Được rồi, ta phải đi, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện!
Diệp Lãng thấy hoàng đế và hoàng thái hậu nói chuyện, cho nên chào tạm biết, muốn rời đi, nhưng hắn bị Long Ái và hoàng thái hậu giữ lấy, không cho rời khỏi.
- Đi cái gì mà đi, vội vả như vậy làm gì, nếu đã đến thì phải ở lại một đêm.
- Không được, ta phải về!
Diệp Lãng lắc đầu.
- Vội vàng trở về như vậy để làm gì, cũng không có việc gì làm.
Hoàng thái hậu vẫn không thả cho Diệp Lãng rời đi.
- Ta trở về là để chuẩn bị tiết mục chúc thọ cho nãi nãi, nhưng nếu nãi nãi nói thế, ta làm chậm một chút cũng không sao cả.
Diệp Lãng nhún nhún vai.
- Nếu là thế thì ngươi đi đi, lần sau tới nơi này, nếu không nói với ta một tiếng, coi chừng ta đánh mông của ngươi.
Hoàng thái hậu không thể làm hơn, đành phải cho hắn đi, Diệp Lãng đã nói chuẩn bị tiết mục chúc thọ cho nàng, nàng có thể ngăn cản hắn sao?
- Được, lần sau ta sẽ nói với nãi nãi một tiếng.
Diệp Lãng gật gật đầu, nói một tiếng, không phải chỉ đi nới vơi nãi nãi một tiếng thôi sau, sau đó thì có thể rời đi, tuy phiền toái một chút, nhưng cũng không sao cả.
Nếu hoàng thái hậu biết cách nghĩ hiện tại của Diệp Lãng, nhất định sẽ đánh mông của Diệp Lãng.
- Ta đi trước, hẹn gặp lại! Tiểu biểu muội, ngươi cũng đừng lôi kéo ta như vậy, nếu lôi kéo ta, ta sẽ mang ngươi trở lại lầu xanh, sau đó bàn ngươi!
Thời điểm Diệp Lãng muốn đi, phát hiện Long Ái vẫn đang cầm tay của mình.
...
Đúng là chuyện gì hắn cũng dám nói, đang ở trước mặt hoàng đế, dám nói muốn đem công chúa của hắn đi bán cho thanh lâu.
- Ngươi dám!
Long Ái lập tức hô lên, nhưng tay của nàng đã thả hắn ra.
- Không dám, bán ngươi, ta sợ mình còn lỗ vốn!
Diệp Lãng nói ra, sau đó rời đi, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, giống như sợ người ở đây lưu hắn lại.
- Hừ hừ! Xú biểu ca!
Long Ái dậm chân một cái, sau đó nàng nhìn về phía hoa hoa cỏ cỏ của mình.
- Giải tán thôi, muốn gặp tiểu tử kia thật khó, có lẽ các ngươi nên đi tìm An Kỳ, chỉ cần quan hệ tốt với nàng, thì muốn quen biết tiểu tử kia không thành vấn đề.
Hoàng thái hậu nhìn đám người kia mà thất vọng thở dài, nàng biết rõ những người này muốn làm gì.
- Long An Hi, ngươi lưu lại, nói cho ta biết, ngươi đã làm gì?
Hoàng thái hậu cho mọi người rời đi, chỉ giữ lại mỗi quý phu nhân Long An Hi kia.
...
Mẫu tử ba người Long An Hi lưu lại, sắc mặt của bọn họ vẫn còn chút ngạo mạn, giống như chuyện vừa xảy ra không có gì là quá lớn.
Đúng vậy, trong lòng bọn họ, tên tiểu tử tặng hoa là Diệp Lãng thì thế nào, cũng chẳng là gì cả.
Cũng bời vì như vậy, cho nên bọn họ cũng không thêm bớt kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, làm cho hoàng thái hậu và hoàng đế đều hiểu rõ vấn đề.
Hoàng thái hậu cho mọi người rời đi rồi mới hỏi, chính là muốn lưu lại mặt mũi cho Long An Hi, không nghĩ tới bộ dáng của họ lúc này là dù chết cũng không hối cải, ngay cả việc mình sai ở chỗ nào cũng không biết.
Mà trong tường thuật lại của bọn họ, hoàng thái hậu và hoàng đế đã hiểu, chuyện này Diệp Lãng không sai chuyện gì cả, nếu có sai, chính là vì Diệp Lãng không nể tình, nhưng mà, mặt mũi là do mình, không phải nhờ ngươi khác ban cho mà có.
Ngay từ đầu Diệp Lãng rất lễ phép hỏi đường, chuyện này cũng không có gì là quá mức, nhưng bọn họ ỷ vào thân phận của mình, ngạo mạn vô lễ với người khác, nếu không phải tính cách Diệp Lãng trời sinh mơ hồ, nếu hắn so đo, mẫu tử của bọn họ có thể tiếp tục đứng ở chỗ này mà ngạo mạn sao?
- Long An Hi, ngươi không phải là con thân sinh của ta, cho nên ta không quản giáo ngươi, nhưng nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ mà xem, ngay cả con cái của ngươi cũng học theo bộ dáng ngạo mạn của ngươi.
Hoàng thái hậu nói.
- Chúng ta đâu có ngạo mạn, có ngoại tôn của ngươi không biết cấp bậc lễ nghĩa, trong hoàng cung đi loạn khắp nơi, còn đốt nơi này, sao các ngươi không nói hắn một câu, quá bất công mà, chúng ta không phải con thân sinh của ngươi, cho nên ngươi chẳng giúp chúng ta có phải không.
Long An Hi không phục.
- Tuy hắn đi loạn, nhưng không có làm phiền ngươi, tuy hắn đốt nơi này, nhưng ngươi yên tâm, hắn sẽ làm cho nơi này trở lại như cũ, cho dù hắn không làm gì cả chúng ta cũng không trách hắn.
Hoàng thái hậu nói.
- Ngươi xem, ngươi còn nói không bất công, sợ làm đau ngoại tôn của mình đúng không.
Long An Hi nói.
- Ngươi biết cái gì! Dù hắn có hủy hoàng cung của ta đi, ta cũng không dám bắt hắn bồi thường, bởi vì thứ hắn cho ta, còn nhiều hơn hoàng cung này nhiều.
Thời điểm này hoàng đế đã lên tiếng.
- Có ý gì? Hắn chỉ là một mao đầu tử, đáng cho ngươi nói như vậy sao?
Long An Hi khó hiểu cho nên hỏi.
- Xem ra ngươi không chỉ ngạo mạn, mà còn rất ngu xuẩn! Nếu không phải như vậy, ngươi nói chuyện với Diệp Lãng lâu như vậy, tại sao lại không thấy lệnh bài bên hông của hắn, nếu chuyện này người khác không biết, ngươi có thể không biết sao?
Hoàng đế nói với ngữ khí tràn trề thất vọng.
Đúng vậy, lệnh bài bên hông của Diệp Lãng rất rõ ràng, dù trong nhất thời không thấy, nhưng thời gian lâu sẽ thấy, nhưng Long An Hi đối nghịch với Diệp Lãng lâu như vâyh, vẫn không phát hiện ra, điều này đã nói rõ trình độ không coi ai ra gì của nàng.
Sở dĩ những thị vệ lúc trước không nghe lời của nàng xông lên, bởi vì bọn họ nghi hoặc, bởi vì những thị vệ này phát hiện ra lệnh bài bên hông của Diệp Lãng, dù bọn họ không đi lên xác nhận, không biết là thật hay giả, nhưng cũng không thể phủ nhận, không thể xem như không thấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 705: Long Ái (2)
Chương 705: Long Ái (2)