Tam ca nói xong những lời này, hình như vẫn còn chưa bộc phát xong, chính thức vẫn còn ở phía sau, hắn tiếp tục nói:
-Một điều cuối cùng, cũng là điều trọng yếu nhất! Không phải gia tộc giao việc cho hắn làm, mà là gia tộc cầu hắn làm, hắn giúp gia tộc làm việc, mà những việc đó người khác có thể hoàn thành sao? Nếu hắn không phải là người Diệp gia, hắn sẽ làm sao?
...
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động nào phát ra, bọn họ đang trầm tư, trầm tư thật sâu.
Những lời Tam ca nói giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, làm cho bọn họ đang chìm trong mờ màng tỉnh lại, hiện tại bọn họ đã phát hiện, Diệp Lãng có tác dụng với Diệp gia, tác dụng không người nào có thể so sánh, cũng không người nào có thể thay thế!
Thật sự là buồn cười, vừa rồi còn nghĩ cách xử lý hắn, còn muốn hạn chế quyền lực của hắn, kết quả tất cả chỉ là trò cười.
Bọn họ rất bất ngờ, không chỉ ngoài ý muốn biết tác dụng của Diệp Lãng, đồng thời càng ngoài ý muốn phát hiện Diệp Lãng có địa vị rất trọng yếu trong lòng tam ca, đó là chuyện tuyệt đối không ai ngờ tới.
Khi những tiểu bối này cãi nhau ầm ĩ không đứng đắn, nhưng ánh mắt nhìn mọi việc không thua bất kỳ trưởng bối nào ở đây, mà năng lực của bọn họ lại rõ như ban ngày, đều là nhân vật có thể đảm đương một phía, đều là nhân trung chi long.
Nếu như có lão Thất ở đây, chắc chắn hắn sẽ đứng về phía Thập Tam, hơn nữa nói chuyện cũng không nhẹ hơn lão Tam, thậm chí còn làm mọi người cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xem ra, chúng ta phải cân nhắc một chút, đem một ít quyền lực trao vào tay của những tiểu bối này, đây là chuyện phải làm.
Diệp Thành Thiên và Diệp Dực càng phiền muộn, con mình cháu trai của mình, lại để cho người khác đứng ra phản bác giúp, xuất đầu thay, ai, thật sự là già rồi, làm việc không còn bốc đồng như trước, băn khoăn quá nhiều.
Cũng bởi vì vấn đề này, làm cho thái độ của mọi người đối với Diệp Lãng càng thêm chắc chắn, địa vị của Diệp Lãng lúc này càng ngày càng siêu nhiên.
Trong đại sảnh im ắng, không có ai đánh vỡ sự trầm tĩnh này.
Mà không giống trong này, trong sân nhỏ Diệp Lãng rất náo nhiệt.
-Diệp Lãng, tiểu cô nương này chính là Tiểu Linh sao?
Thất công chúa nhìn Tiểu Linh sau lưng Diệp Lãng, nàng từ miệng của Diệp Lam Vũ biết được sự tồn tại của Tiểu Linh, nhưng vẫn chưa gặp qua.
-Đúng vậy!
Diệp Lãng gật đầu.
-Nàng rất cẩn thận, là một luyện kim thuật sĩ không tệ, có một số việc giao cho nàng, ta cũng yên tâm một chút.
-Không chỉ yên tâm, mà còn rất đẹp...
Ngữ khí của Thất công chúa có chút quái, giống như đang ghen, giống như đang trêu ghẹo.
-Có thê a, bằng không cũng không bị người ta bán! Đúng rồi, mụ béo ở nơi nào, ta muốn nàng cùng đi Hạo Nguyệt Hồ với ta.
Diệp Lãng hỏi, thời điểm hắn ở chỗ này lúc trước, Chân Tiểu Yên vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn.
-Tiểu Yên à, nàng đang ở trà lâu, nàng thích ở cùng chỗ với tỷ muội Liễu Phi Yên, ở đây với chúng ta, nàng không quen. Ngươi bảo nàng đi cùng ngươi, có phải muốn nàng làm cơm cho ngươi không.
Diệp Lam Vũ trả lời vấn đề, sau đó thuận miệng hỏi một câu.
Đây là thói quen của Diệp Lãng, hắn nhất định sẽ mang theo Chân Tiểu Yên, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắn mới được ăn đồ ăn của Chân Tiểu Yên làm cho hắn.
Đây là chuyện mọi người đều biết, cũng khó trách Diệp Lam Vũ lại hỏi như thế, nhưng mà, lúc này, Diệp Lãng không chỉ có một mục đích như vậy.
-Nấu cơm là nhất định, nhưng nàng cũng có thể trở thành trợ thủ, nàng cũng là một luyện kim thuật sĩ!
Diệp Lãng nói ra.
Nhiều khi, tất cả mọi người đều xem nhẹ chuyện này, Chân Tiểu Yên là một luyện kim thuật sĩ, hơn nữa còn là một luyện kim thuật sĩ không tồi, nàng dư sức làm trợ thủ cho Diệp Lãng.
-Đệ đệ, ngươi muốn làm chuyện gì? Nghe ngữ khí của ngươi, giống như muốn đi Hạo Nguyệt Hồ từ lâu rồi, ngươi muốn ở đây bao lâu?
Diệp Lam Vũ hỏi, nàng vốn cho rằng Diệp Lãng nói ở lại Diệp thành, là ở lại chỗ này, nhưng xem ra không phải vậy.
-Ân, có lẽ phải mất nửa năm một năm, mà có khi còn lâu hơn thế, đây là một hạng mục lớn mà ta cũng không biết có thể hoàn thành hay không!
Diệp Lãng gật đầu nói.
-Hạng mục lớn của ngươi là gì, tại sao cần thời gian lâu như vậy?
Diệp Lam Vũ kỳ quái nên hỏi thăm.
-Đây tạm thời là bí mật, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ!
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, cũng nhỏ giọng nói thầm một tiếng:
-Kỳ thật, ta cũng không biết có thể thành công hay không, nói trước cho ngươi biết, đến lúc đó không có thì ngươi cười ta thì sao!
...
Thì ra là vậy, chính hắn cũng không thể xác định, lại nói, đây là Diệp thành, có thể tùy thời gặp mặt, mà mình cũng có thể đi qua bên kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng mà, Diệp Lam Vũ lại không biết một chuyện, đó chính là sau này Diệp Lãng sẽ phong bế toàn bộ Hạo Nguyệt Hồ, phong bế không cho bất kỳ ai đi vào.
...
Ban đêm!
Trà lâu!
Trà lâu Diệp thành chính là một trong những địa phương náo nhiệt nhất trong thành thị, thời điểm cư dân ở đây rảnh rỗi, sẽ tới nơi này uống trà, nghe một chút tiểu khúc, xem hí kịch.
Cho dù một tháng trước, trụ cột của trà lâu Liễu Phi Yên không ở đây, thì nơi này vẫn nào nhiệt như lúc trước, không có gì khác nhau.
Bởi vì trà lâu đã hình thành một gánh hát, cho dù thiếu một người, cũng không xảy ra biến hóa lớn, trừ phi những người này đi toàn bộ, lúc đó mới có vấn đề, nhưng cũng sẽ không làm cho trà lâu quạnh quẽ.
Rất nhiều người tới trà lâu, bởi vì ưa thích phương thức bài trí và phong cách an nhàn của nơi này, có thể uống chút trà tâm sự, xem hí kịch, nghe hát.
Đây là một việc đã trở thành thói quen, không thể trong nhất thời nửa khắc là có thể thay đổi, dù điều kiện có kém hơn một chút, thì thói quen này cũng sẽ tiếp tục.
Nhưng mà, đêm nay những người này sẽ không cần phải lo lắng điều kiện chênh lệch, ngược lại còn cảm thấy điều kiện còn tốt hơn, hoặc có thể nói vừa khôi phục đến tình trạng trước kia.
Hôm nay tất cả mọi người đã nhận được tin tức, nhóm trụ cột của trà lâu, chính là những người bọn họ đã lâu không nhìn thấy, bọn người Liễu Phi Yên mà họ rất mong chờ, đã trở lại.
Có lẽ bởi vì như vậy, đêm nay người đến nơi này rất đông.
Tiểu biệt thắng tân hôn mà...
Cái gì? Không đúng? Kỳ thật, ý tứ cũng không sai biệt lắm.
-Tiểu Yên, ngươi xác định tối nay ngươi vẫn còn tiếp tục ở chỗ này sao? Không đi tìm lão bản sao?
Trong trà lâu, trong một tiểu viện u tĩnh độc lập, Chân Tiểu Yên đang ngẩn đầu nhìn ánh trăng trên trời, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên, bên người nàng xuất hiện một thiếu nữ, cũng lên tiếng hỏi nàng một vấn đề.
Thiếu nữ này không phải là ai khác, chính là Liễu Phi Yên.
-Phi Yên.
Chân Tiểu Yên không có trả lời câu hỏi, chỉ gọi Liễu Phi Yên một tiếng, sau đó lại ngẩn người.
Liễu Phi Yên lẳng lặng yên ngồi ở bên người Chân Tiểu Yên, nhẹ nhàng hỏi:
-Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Nghĩ đến lão bản sao?
Lúc này, Chân Tiểu Yên ngây ngốc một hồi, muốn trả lời, đột nhiên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức bừng tỉnh, nói ra:
-Đâu có, ta đang nghĩ không biết ngày mai nên làm gì cho hắn ăn. Ah...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 729: Cấp cho (3)
Chương 729: Cấp cho (3)