DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 750: Bị bắt (1)


Nơi này không thể không nói, pháo hoa của Diệp Lãng đích xác rất đẹp, thật huyễn, là loại pháo hoa tổ hợp trước đây chưa từng gặp, làm cho người ta giống như tiến nhập vào một khung cảnh mỹ lệ như mộng như ảo.

Mà pháo hoa của Diệp Lãng mỗi thời mỗi khắc đều đang biến hóa, đến hiện tại không hề có một lần lặp lại, đây mới là địa phương hấp dẫn mọi người nhất.

Cũng chính bởi vì như vậy, mọi người mới có ý muốn tiếp tục ngắm nhìn, cũng có ngoại lệ, có người đang hi vọng Diệp Lãng lập tức dừng lại, người này chính là…

- Pháo hoa còn không dứt sao, thập tam, ngươi đúng là kẻ phá sản!

Thất ca rống lớn, hắn thật muốn phát tiết cảm xúc trong lòng.

Đã qua hơn nửa giờ, pháo hoa của Diệp Lãng vẫn còn tiếp tục, điều này làm thất ca không nhịn được nữa, thật tiêu phí bao nhiêu tiền, đây tuyệt đối phải là mười vạn kim tệ.

Đau lòng, đổ máu không thôi…

- Lăn qua một bên! Đừng ở trong này phá hư hình ảnh tốt đẹp!

Tam ca dùng một cước đạp bay thất ca, mà ở hiện tại không chỉ một mình hắn muốn đá bay thất ca, nếu không phải hắn nhanh chân, những người khác cũng đã sớm muốn làm chuyện này.

Ở một khắc này, những người khác cũng muốn tiếp tục đá hắn…

Thất ca hiện tại thầm nghĩ nhìn trời tru lên, rống lên tâm linh bị thương của mình, đương nhiên, hắn không làm như vậy, nếu không thân thể hắn sẽ càng thêm tổn thương.

Thập tam, ta hận ngươi!

- Hắc xì…

Diệp Lãng trang bị pháo hoa vòng tiếp theo, chuẩn bị châm lửa, đột nhiên nhảy mũi, làm các nữ tử bên cạnh đều nhìn hắn.

- Làm sao vậy, đệ đệ, hay là bị cảm lạnh rồi? Chúng ta ở đây chơi lâu như vậy chắc là đã nhiễm lạnh.

Diệp Lam Vũ nói.

- Không phải, vừa rồi nhất định có người đang nhắc tới ta. Chúng ta tiếp tục, chơi pháo hoa thêm một chút, cũng không biết sau này còn cơ hội chơi như vậy không.

Diệp Lãng lắc đầu cười nói.

- Cái gì? Không còn cơ hội như vậy?

Diệp Lam Vũ kỳ quái hỏi.

- Trong chúng ta có chút người sẽ phải rời đi…

Diệp Lãng nói:

- Người chính là như vậy, sẽ có phân hợp, có vui buồn!

- Ngươi muốn nói…tiểu Tạp Lâm sao?

Diệp Lam Vũ nhìn mọi người, tiểu công chúa là người thứ nhất bị nàng điểm danh, bởi vì gần đây xảy ra một việc làm mọi người đều hiểu Diệp Lãng sẽ đưa tiểu công chúa trở về.

- Ta không đi, ta không muốn rời khỏi ca ca!

Tiểu công chúa nắm lấy áo Diệp Lãng, lắc đầu, bộ dạng kiên quyết.

- Tiểu Tạp Lâm, ngươi cần phải lớn lên, không thể lưu lại chỗ này của ta, ngươi phải về Ngả Lạp!

Diệp Lãng vỗ vỗ đầu tiểu công chúa, cười nói.

- Ta không muốn lớn, nếu lớn phải rời khỏi ca ca, cả đời ta cũng không muốn.

Tiểu công chúa lắc đầu nói, dưới ánh sáng pháo hoa, hai mắt nàng mang theo lệ quang.

Giờ phút này ai nấy đều thấy được, tiểu công chúa lưu luyến Diệp Lãng, nàng đã có ỷ lại đối với hắn, có cảm tình thâm hậu làm người ta không hiểu nổi.

Nhưng cho dù là như vậy đến lúc đó vẫn phải tách ra, Diệp Lãng cũng không thể để cho nàng mãi ở nơi này, sớm hay muộn Ngả Lạp đế quốc cũng sẽ mang nàng rời đi.

Thân phận của nàng là công chúa cả Ngả Lạp đế quốc, cho dù nàng có đặc thù cũng tốt, thân phận sẽ làm nàng bất tiện, làm nàng không thể tự chủ!

Nếu như nàng vẫn cứ mang theo bệnh kia trong người, thì có lẽ còn có thể ở lại, tuy rằng không là vĩnh viễn, nhưng ít ra thời gian sẽ lâu hơn một chút.

Nhưng tình huống hiện tại tựa hồ có biến hóa, là một biến hóa làm người ta không tưởng được, cũng không ai có thể giải thích.

Chính do một tháng trước nơi ngực của tiểu công chúa đã bắt đầu cảm thấy đau.

Trải qua Diệp Lãng kiểm tra cẩn thận, hắn phát hiện tiểu công chúa bắt đầu dậy thì!

Đúng vậy, là dậy thì, tiểu la lỵ muốn trưởng thành!

Nếu là như vậy, chẳng phải nói chứng bệnh của tiểu công chúa đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp sao? Vì thế hắn luôn cẩn thận quan sát nàng, hắn có thể khẳng định nàng đã dậy thì như người bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, cũng giống như người bình thường.

Mặc dù nói hắn cũng không hiểu vì sao chứng bệnh này không có thuốc vẫn lành, cũng không biết ngày sau có tái lại hay không, nhưng ít ra với tình huống trước mắt, tiểu công chúa thật bình thường.

Theo Diệp Lãng phỏng chừng, có thể bởi vì gần đây nàng tu luyện đấu khí, kiếm pháp, vì vậy kích thích cơ năng thân thể khôi phục lại bình thường.

Mà chuyện này đối với Diệp Lãng là chuyện đáng giá cao hứng, nhưng đối với tiểu công chúa mà nói là chuyện xấu, bởi vì nàng cảm giác không muốn rời khỏi Diệp Lãng.

Trên thực tế Diệp Lãng đã dự định thông tri Ngả Lạp đế quốc để họ tới đón nàng rời đi!

Đó không phải hắn chán ghét nàng, hắn thật thích nàng, nhưng hắn cũng phải để cho phụ thân của nàng quyết định chuyện đi hay ở của nàng.

- Đứa ngốc, nếu ngươi không lớn, vậy ngươi làm sao cùng người mình thích kết hôn, như vậy nhân sinh sẽ có thiếu sót đáng tiếc! Cùng nhau già đi, cũng là một loại hạnh phúc…

Diệp Lãng gõ đầu tiểu công chúa, sau đó thản nhiên nói.

- Cùng nhau già đi…

Các nữ tử thì thầm trong miệng.

Tuy rằng chỉ vài chữ, mặc dù ai cũng có thể làm được, nhưng điều này cũng làm mọi người cảm thấy là chuyện hạnh phúc nhất.

- Ta đã biết, nhưng vì sao ta trưởng thành thì phải rời khỏi ca ca?

Tiểu công chúa nói.

- Bởi vì…

Diệp Lãng ngẩn ra, cũng không giải thích được, cười cười nói:

- Bởi vì ngươi còn nhỏ, không thể rời nhà quá lâu, chuyện của ngươi phải do phụ thân ngươi quyết định, chờ ngươi trưởng thành, ngươi có thể tự mình quyết định muốn làm gì. Đến lúc đó ngươi muốn làm gì ca ca đều ủng hộ ngươi.

- Thật vậy chăng?

Tiểu công chúa nhìn Diệp Lãng, nàng nhỏ nhưng không ngu ngốc, nàng có thể hiểu được Diệp Lãng hứa hẹn, đã là kết quả tốt nhất.

Đọc truyện chữ Full