- Wolfe!
Cuban thì thào tên một người, đáng tiếc, hắn dùng tiếng lóng của Ma tộc thời đại Viễn Thần nói ra - đây là tiếng địa phương của xứ sở hắn. Không chỉ riêng Đỗ Trần mà cả Lucy và Lily dù là người cùng thời trong chiến trận Hồng Loan với hắn cũng nghe mà chẳng hiểu gì!
Cái tên lọt vào tai Đỗ Trần chỉ là âm tiết vô nghĩa. Hắn đánh giá Cuban… đây có thể là Ma tộc sao?
Từ hình thể bề ngoài, Cuban cùng các vũ đấu thần không có khác biệt gì mấy, thân hình cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh. Chỉ duy nhất là hắn đã có hình dạng vong linh, bạch cốt lộ ra ngoài khuôn mặt khiến người ta không cách nào biết dung mạo hắn ngày xưa.
- Phù!
Đỗ Trần thoải mái thở ra một hơi, từ khi bắt đầu tiến vào địa lao, cảm giác huyền diệu trong đầu hắn trở nên rất mãnh liệt, có vẻ như lão hòa thượng trong đầu đột nhiên niệm kinh nhanh hơn!
Lucy và Lily vội dùng một dải lụa mỏng tự che mặt mình lại, hai nàng cười nói:
- Kiện pháp khí này có đặc thù giới hạn riêng đối với vong linh, uy lực như ánh sáng ban trưa, chúng ta không muốn biến thành hình dáng như vậy! Nhất là không muốn nhân loại thấy được!
Lucy chỉ trỏ khuông mặt hung dữ của Cuban.
Đỗ Trần nghe lý giải gật đầu, tâm lý đột nhiên có cảm giác không yên.
Liên Hoa pháp bảo đích xác có chức năng khắc chế vong linh rất tốt, nhưng trước kia hắn không biết phải công kích vong linh thế nào mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất của pháp bảo nên hồi đó hắn chỉ mang pháp bảo tới gần vong linh, sau đó để khí tức của Liên Hoa tự tịnh hóa chúng.
Biện pháp này… đối với đồng loại của Cuban ở thời đại Viên Thần, ít nhất là các vong linh thuộc dạng biến thái không biết có tác dụng không?
Nghĩ tới đây, Đỗ Trần nói:
- Hai nàng, ta có thể dùng toàn lực thử một lần, nhưng không bảo đảm thành công!
- Tốt thôi, chúng ta ra ngoài đợi, tất cả các tỷ muội đều sẽ triệu tập tại đây, nếu ngươi gặp phiền phức gì, chúng ta sẽ lập tức cấp tốc tăng viện!
Nhóm Lucy cũng đồng loạt sợ khí tức trên pháp bảo của Đỗ Trần.
Đỗ Trần đi quanh Cuban vài vòng, nhưng không gần quá, chỉ là ở xa đánh giá ma đầu viễn cổ này.
Cuban vẫn dùng một loại ánh mắt vô cùng quái đản nhìn Đỗ Trần. Sau khi hắn biến hóa thành vong linh, một con mắt trái đã không thấy, con mắt phải không ngừng theo dõi cước bộ của Đỗ Trần, bạch cốt và huyết nhục đan nhau trên mặt cũng lộ ra một biểu tình hoành tráng.
Vừa lúc Đỗ Trần đi vòng đến trước mặt hắn một lần nữa, Cuban há mồm nói ra một câu.
- Ngươi nói gì?
Đỗ Trần nghe không hiểu liền dùng ngôn ngữ Einstein thông dụng trên Đại Lục hỏi lại.
- Là Einstein ngữ à? Hừ!
Cuban nói những lời này khiến Đỗ Trần nghe và hiểu được. Hắn dùng Einstein ngữ nói, mặc dù phát âm không đúng lắm nhưng cũng đủ để cho Đỗ Trần hiểu được ý tứ của hắn.
- Ngươi làm gì vậy?
- Đang tịnh hóa ngươi!
Đỗ Trần thản nhiên nói.
- Ngươi đang tịnh hóa ta? Ha!
Cuban cười rộ lên.
- Ngươi cho là ngươi là ai? Margaret nguyên soái à? Ha ha, tịnh hóa ta? Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia! Năm xưa ta ăn tươi nuốt sống loài người, so với những gì ngươi đã thấy đều hơn nhiều! Muốn tịnh hóa ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách! Cho dù Margaret có sống lại cũng không đủ sức tịnh hóa ta, ha ha ha ha…
Leng keng, sợi xích sắt trên người hắn rung động theo tiếng cười loạn!
Đỗ Trần thờ ơ nhìn tư thái cuồng ngạo của Cuban, không phản bác, chỉ lẳng lặng triệu hoán một đóa Liên Hoa!
Tiếng cười cuồng ngạo của Cuban bỗng ngưng, tiếu ý hung tợn tựa hồ đông lại, hắn nhìn chằm vào Liên Hoa trong tay Đỗ Trần một chốc lát, cảm nhận được khí tức thần thánh trước mặt, hắn lại tiếp tục cười thêm cả sự khinh miệt:
- Thật ra có chút ý tứ! Ngươi vẫn chưa đủ tư cách, trở về kêu sư phụ ngươi đến đây, ngươi là loại tiểu tạp toái (tạp toái tên một món ăn - ý nói là tay sai hạng tép riu)… hừ, không bằng cái rắm!
- Tìm sư phụ ta? Ngươi hoàn toàn không xứng kinh động đến lão nhân gia người!
Đỗ Trần nở nụ cười, phóng một đóa hoa sen vào trước ngực Cuban.
- Xuy! Xuy!
Da thịt trên người Cuban đột nhiên bốc cháy, từ từ biến thành một cổ khói đen, nhưng quá trình này phi thường phi thường chậm!
- Đáng chết! Ngươi gãi ngứa cho ta à?
Cuban hung dữ hé miệng, hướng về Đỗ Trần liếm liếm đầu lưỡi:
- Tiểu tạp toái, với loại tốc độ này, so ra còn kém tốc độ lão tử phục hồi! Không cần gãi ngứa cho lão tử, nếu ngươi thích, có thể liếm ngón chân ta…
Cuban tựa hồ như hưởng thụ Liên Hoa pháp bảo tịnh hóa hắn, ngạo nghễ mắng:
- Không, ngươi ngay cả liếm ngón chân lão tử cũng không xứng! Tiểu tạp toái, lăn về chỗ mẹ ngươi bú tí thêm hai năm! Chờ đến sau khi ngươi có thể làm đóa hoa sen thánh khí này biến thành lớn lên hãy trở lại, khi đó, thì ngươi có tư cách liếm ngón chân lão tử!
- Biến thành lớn phải không? Cho ngươi được toại nguyện!
Im lặng không một tiếng động, cánh hoa cùng nhụy hoa của đóa hoa sen nọ từ từ nở ra, chỉ trong chớp mắt, không ngờ so với thân thể cường tráng của Cuban còn muốn cao lớn hơn!
Xích! Tốc độ tịnh hóa Cuban chợt gia tăng, nhưng hắn vẫn như trước mắng to:
- Tiểu tạp toái, chưa đủ a!
- Có gan thì xuất ra vài đóa Liên Hoa nữa! Nếu không thì ngươi vẫn như trước không xứng liếm ngón chân của ta! Ha, nặn không ra phải không? Vậy ngươi trong mắt lão tử ngay cả cái rắm cũng không bằng!
- Ai, nếu ngươi thích thì ta chiều ngươi!
Hai đóa hoa sen hiện ra trong tay, Đỗ Trần nheo mắt nhìn Cuban cười.
- Mẹ kiếp, ngươi có lực lượng gì đây?
Cuban kinh hãi, ba đóa hoa sen khổng lồ gia tăng tốc độ tịnh hóa, so với tốc độ hắn phục hồi còn muốn nhanh hơn, hắn nghiến răng nói:
- Hừ! Có ngon thì ngươi lại xuất ra thêm một kiện thánh khí, lão tử không tin ngươi có thể tự mình đồng thời xuất ra nhiều như thánh khí quang minh vậy!
Xuy! Cuban chỉ cảm thấy một phần sau lưng như bị hỏa thiêu, một phần lớn da thịt phảng phất như bị nướng cháy.
Liên Hoa thuẫn vô hình cũng xuất hiện.
- Có đủ sảng khoái chưa? Còn muốn nữa không?
Đỗ Trần vẫn như trước mỉm cười nhìn hắn.
- Chưa đủ! Tiểu Vương bát đản, có gan thì ngươi xuất thêm một kiện nữa, lão tử vẫn không tin …
Cuban ngậm miệng ngay.
Nguyên lai Đỗ Trần đưa tay từ sau lưng mang ra "Lão Ngũ".
- Ta luôn nhận là ta rất ngon, ngươi hoan hỉ, ta cho ngươi đã luôn!
Đỗ Trần cũng không biết lão Ngũ dùng như thế nào, tự tiện, xoa xoa hai tay, xoa "Lão Ngũ" lại thành một khối hình dạng như cái bánh, sau đó thở ra ném đi, tình cờ lại ném lên trán Cuban.
- A!!!
Cuban thảm thiết phát ra âm thanh thê lương, trên người bốc lên luồn khói đen dầy đặc:
- Không, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là Nguyên soái, Cuban Nguyên soái! Ta không thể chết trong tay ngươi, đồ vô danh tiểu tốt!
Đỗ Trần gãi gãi đầu, nhếch mép đáp:
- Thật đáng tiếc!
Tử vong đang tới gần làm cho Cuban kinh hoàng hoảng sợ, "Nghĩ không ra, ta không ngờ chết trong tay tiểu tạp toái, thật là đáng tiếc a…"
- Cuban các hạ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm ý tứ của ta rồi!
Đỗ Trần hành lễ chào một cái rất đúng tiêu chuẩn quý tộc, mỉm cười nói:
- Ý ta nói tiếc nuối là ta rất hối hận, ta mười năm nữa mới nên tịnh hóa ngươi, khi đó, ta nhất định sẽ không còn là vô danh tiểu tốt!
Nói xong, Đỗ Trần không biết như thế nào mà phúc chí tâm linh tiếp đấy trong đầu tiếng niệm kinh càng lúc càng mãnh liệt làm hắn tự mở miệng, lập đi lập lại những câu kinh mà chính hắn cũng không hiểu là ngôn ngữ gì!
- Đừng, đừng giết ta!
Cuban chỉ cảm thấy quanh mình khí tức thần thánh vô cùng mãnh liệt bành trướng lên, tốc độ thân thể hắn đang bị tịnh hóa tựa hồ nhanh hơn gấp mấy lần!
- Ta cầu ngươi, không nên! Hãy nể mặt Wolfe huynh đệ, năm đó ta và Wolfe huynh đệ trước chiến tranh là bạn thân nhất! Bằng hữu tình như thủ túc a!
Đỗ Trần khinh bỉ nhìn thái độ sau này của Nguyên soái, lạnh nhạt nói:
- Wolfe? Rất tiếc, ta không nhận ra hắn!
- Ngươi không nhận biết Wolfe? Vậy ngươi…
Cuban còn chưa nói dứt lời, đầu gục xuống không kịp nói thêm câu nào, trong từng cơn khói đen mịt mù, thân thể hắn hoàn toàn tiêu mất!
- Hắc, ông bạn, chưa nói xong lại chết a!
Đỗ Trần đầu đầy mơ hồ, Wolfe là cái chó gì? Hắn cùng lão tử có quan hệ gì sao?
Mê mẫn nhìn vào trong địa lao, dây xích cùng bốn cái lồng đang theo Cuban trở thành đống tro tàn, Đỗ Trần ngây ngô bước ra khỏi địa lao, trong thông đạo, 102 vị Hồng Loan vũ thần không ngờ toàn bộ cũng buồn bã cúi đầu, có mấy người còn đang thấp giọng khóc.
Một ngàn năm rồi, sứ mạng của chúng ta rốt cục cũng kết thúc.
Jolie Trung Tướng chết trận sa trường, không thể trở về giải thoát chúng ta, Margaret nguyên soái thì bặt vô âm tín, không có y theo kế hoạch đến đây tịnh hóa Cuban… một ngàn năm sau, chúng ta rốt cục đã được giải thoát!
Nhưng mà, tướng quân đã chết, Viên Thần đại chiến đã sớm kết thúc, những vong linh chúng ta sẽ đi đâu?
- Không được khóc!
Lucy đột nhiên quát lên một tiếng, quay sang Đỗ Trần thi hành quân lễ:
- Francis, cảm tạ ngươi!
Tiếp theo đó là âm thanh quân lễ chỉnh tề!
- Không, đúng ra là nhân loại phải cảm tạ các người, không có các người đã nỗ lực một ngàn năm qua, tam đại lục không biết đã ra cái dạng gì rồi!
Đỗ Trần đảo mắt nhìn tàn tích trong địa lao:
- Đi lên đi, ta nghĩ, các người cũng không muốn thấy địa phương này nữa!
------
Tòa cổ bảo nằm tương đối xa biển, đột nhiên, mặt biển nổi dậy những ngọn sóng mãnh liệt, nhưng giữa biển sâu lại diễn ra một cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Một bầy Ngư nhân quây quanh cắn xé thi thể Ngư Nhân vương, mặc dù hắn đã chết, hồn đã xuất, nhưng thi thể đích thực là tiên mỹ thực vật!
- Ngư nhân đáng chết, cút ngay!
Một âm thanh từ đáy biển gầm lên, hai luồng nước màu ngân bạch phóng vào đám Ngư nhân, trong nháy mắt, đám Ngư nhân hóa thành huyết thủy nồng đậm hòa vào biển xanh. Hai bóng nhân ảnh lướt tới bên cạnh thi thể Ngư Nhân vương, nhìn thoáng qua thi thể không còn trọn vẹn. Một trong hai người nổi giận mắng:
- Đáng gét!!! thí nghiệm phẩm số 6 đã chết! Chúng ta đã tới chậm!
- Đúng vậy, chúng ta đã tới chậm, hơn nữa các Ngư nhân dơ dáy này đã hủy hoại thi thể hắn!
Thanh âm này mặc dù bình thản, nhưng chứa đựng sự phẫn nộ vô tận, "Số 6" cũng không thấy, không biết là đã bị Ngư nhân ăn hay lạc vào tay ai rồi!
Một thân ảnh di động, nhanh chóng hướng biển sâu bơi đi, nhưng người kia giữ hắn lại:
- Chúng ta tách ra tra tìm, ngươi tìm trên biển, ta dẫn người tìm trên lục địa! Nhớ kỹ, chuyện này không nên để đến tai Phillip đại nhân. Nếu không, hắn mà biết chúng ta làm mất thí nghiệm phẩm, nhất định sẽ xử tử chúng ta!
Trong khi đó, bên trong cổ bảo đám học sinh đã ngủ hết, bất quá trong phòng Anne, tiểu Bối Bối nằm lăn trên giường, nhìn tư thế ngủ quyến rũ của Anne nói thầm:
- Bối Bối không vui, đệ đệ nhận thức đấy là tảng đá không thể ăn, Bối Bối không nhận ra…
Lúc này Đỗ Trần không biết nữ nhi đang oán thán, hắn đang bận chiêu lãm Hồng Loan nữ vũ thần!
Liên Hoa Bảo Giám
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 130: Tưởng ngươi muốn nói
Chương 130: Tưởng ngươi muốn nói