DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 246: Porter xuất sắc



- Khuếch trương quân? 
Hai mươi mấy quan viên trong đại sảnh bàn tán, thanh âm ồn ào nổi lên, dù sao đây không phải là chuyện nhỏ.

- Ân? Các ngươi có ý kiến gì không?
Đỗ Trần trầm giọng hỏi.

- Đại nhân, đế quốc đối với lực lượng quân sự các lãnh địa có hạn chế nghiêm khắc, tám trăm dặm của ngài có thể được phê chuẩn danh nghạch binh lính là ba nghìn mà thôi, hơn nữa hiện tại chút danh ngạch này đã đầy rồi...

Quân viên này nói một nửa, đột nhiên phát hiện nam hài thân tín xinh đẹp bên người lĩnh chủ - Porter đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, lập tức cúi đầu. Porter nói: 
- Vị đại nhân này, theo ta được biết, binh lính trong New Zealand thật sự là ba ngàn, nhưng ba ngàn người này căn bản là không có đủ quân số! Nhiều nhất cũng chỉ có một ngàn năm trăm, mà khi Ngư nhân cướp bóc, trong cảng chỉ có tám trăm người, chỉ là một đám hỗn tạp.

Hắn cười khinh miệt:
- Loại tình huống này có một nguyên nhân trọng yếu, là những người này chỉ không có đủ quân lương... đại nhân, ý tứ trong câu nói của ngài, ta có thể hiểu là - lĩnh chủ đại nhân tự mình khuếch trương, bổ sung đủ ba ngàn danh ngạch, vậy những người này lấy đâu ra quân lương? ân?

- Tiên sinh Porter...

- Xin xưng hô ta là tổng quản nội vụ đại nhân Porter.

- A, là tổng quản đại nhân, ta thật sự không có...

Porter phe phẩy ngón tay: 
- Ta cũng không đặc chỉ ngươi! Ta chỉ muốn nói, trong pháp lệnh của New Zealand có một pháp lệnh rất rõ ràng, người tham ô hơn mười hai kim tệ.. chết.

Ngữ khí hắn âm sâm, lọt vào tai mọi người, các quan viên cảm giác được áp lực từ Porter, áp lực đến từ người hàng năm cao cao tại thượng, ảo giác sao?

- Khuếch quân lộ tuyến là tinh binh, hơn nữa nhân số cũng sẽ không vượt quá ba ngàn người! Quyết sẽ không vượt quá hạn chế của đế quốc, mọi người có ý kiến gì khác không?

Một người trong từ thiện cơ kim đứng dậy: 
- Lương thảo, quân giới, huấn luyện, phí duy trì thành quân, đây là một khoản không nhỏ. Kinh nghiệm qua lần đại nạn này, tài chính trong lãnh địa sợ không chịu nổi.

Đối với thân tín của Đỗ Trần, Porter mỉm cười gật đầu: 
- Ngươi nói đúng, ba ngàn người một lữ đoàn chính quy, quân phí hàng năm cũng ít nhất ba vạn kim tệ, mà lĩnh chủ đại nhân vì để không phát sinh sự kiện cùng loại, kế hoạch tổ kiến tinh duệ binh đoàn, quân phí hàng năm cũng mất mười vạn kim tệ...

Số này ra vẻ thiên văn sổ tự nhưng sự thật cũng không khoa trương, ba ngàn người, mười vạn kim tệ, bình thường mỗi binh lính trung bình bất quá ba mươi mai kim tệ. Mà ba mươi mai kim tệ này nếu phát quân lương, bao ăn uống, mua binh khí khôi giáp, khí tài huấn luyện, mặt khác một khi có thương vong, phủ tuất cũng xuất ra... thật sự là không nhiều. Hơn nữa trọng yếu nhất là, quân đội trong đấu thần thế giới cần chiến tranh thánh khí, loại này mới là thứ đốt tiền. Một kích pháo thánh khí bình thuờng giá hơn một ngàn kim tệ...

Chiến tranh cùng quân đội, là mua bán đắt tiền nhất.

Porter tiếp tục nói: 
- Về vấn đề quân phí, lĩnh chủ đại nhân cơ bản sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của người dân, mà đối thủ chủ yếu trước mắt của chúng ta là dã thú, Ngư nhân, cũng không cần thành lập thành quân đoàn chính quy có chiến tranh thánh khí đủ sức tham gia cấp chiến dịch như quân đoàn phương bắc Shigeru của đế quốc. Cho nên, đối với kế hoạch khuếch trương quân đội ta đưa ra ba đề nghị, đầu tiên, truân binh.. đệ nhị, đế quốc quân bộ trí hoán... đệ tam, dĩ chiễn dưỡng chiến...như vậy quân phí sẽ giảm đi ba bốn thành, với tài lực của lĩnh chủ đại nhân, hoàn toàn có thể chống đỡ ba năm.

Porter đứng trong đại sảnh nói oang oang, thần thái bay bổng, thanh âm cao vút rõ ràng, những nội vụ New Zealand một điều khó nói, hắn tựa như cao thủ đối địch, trong hỗn độn có thể tìm ra sơ hở của đối thủ, một chiêu định thắng bại! Một tiểu nam hài xinh đẹp có thể xuất sắc như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đỗ Trần lẳng lặng nhìn Porter biểu diễn, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác như là... Ngư nhân về với biển rộng, hùng ưng bay lên trời, hết thảy đều là tự nhiên, tựa hồ, Porter trời sinh là để làm việc này, đây là thiên tài hành chính trong truyền thuyết sao?

Không, chỉ có thiên tài mới nói rõ, phải biết rằng, một nội chánh quan viên vĩ đại tuyệt không chỉ đọc tri thức trên thư tịch mà thành, hắn còn phải có kinh nghiệm hành chính phong phú, kinh nghiệm của Porter từ đâu mà có? 
Đỗ Trần lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với Porter... ách, đúng là vì kinh nghiệm của tiểu đệ xinh đẹp mà nảy sinh hứng thú.

- Tiếp theo, chúng ta gặp một vấn đề, đó là sau khi tai nạn qua đi, lệnh trong lãnh địa phải sướng thông, nếu không chấp hành hữu hiệu, chúng ta ở đây nghiên cứu bao nhiêu pháp lệnh đều không có ý nghĩa thực tế...

Đỗ Trần cấp cho mọi người một hành động, ý bảo Porter chủ trì hội nghị nơi này, chờ khi hội nghị chấm dứt thì báo cáo, hắn mang theo Dịch Cốt lặng lẽ rời đi đại sảnh.

Nhìn chân trời âm u, Đỗ Trần từ tay áo lấy ra một phần danh sách, chuyển cho Dịch Cốt phía sau: 
- Mọi việc đều có hai mặt, trước kia, trong lãnh địa có quan viên đế quốc nắm giữ đại bộ phận quyền lợi, ta mặc dù an bài không ít thân tín, cũng ban hành nhiều pháp lệnh, nhưng người dưới trướng dương phụng âm vi, để cho ta không thể khống chế được lãnh địa.

Dịch Cốt tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua, trên mặt viết tên những đại nhân vật của lãnh địa đã chạy trốn khi tai nạn tới, thủ ti lệnh vừa rồi bị Đỗ Trần nêu tên cũng có trong đó.

- Lần này Ngư nhân gây cho ta một đại phiền toái, nhưng cũng cho ta một cơ hội thật lớn! Bây giờ quyền lợi bên trong New Zealand tựa hồ không có gì, cho nên ta có thể dụng mấy câu mà nắm tòa thành thị trong lòng bàn tay... 
Tay Đỗ Trần vươn ra ngoài hành lang, hứng mấy giọt nước mưa, nước mưa cũng lạnh như thanh âm của hắn: 
- Dựa vào danh sách, cho bọn chúng một lý do hợp tình hợp lý để không quay về nữa, ít nhất, không để cho Baergena bệ hạ tìm ta phiền toái, hiểu chứ?

Dịch Cốt thản nhiên gật đầu: 
- Thiếu gia, không có vấn đề, đây là việc ta am hiểu nhất.

- Ân, tốt lắm, hãy đi đi, trong vòng nửa tháng phải làm xong.

Đỗ Trần cùng Porter thương nghị bước đầu - hoàn toàn khống chế lĩnh địa, đã áp dụng bước đầu! Chờ khi tinh duệ quân đội hoàn toàn thành lập, tám trăm dặm New Zealand hoàn toàn nằm trong tay ta.

Dịch Cốt biến mất, Đỗ Trần quay về, đi tới sân sâu trong thành chủ phủ.

Cơ hồ tất cả mọi người trong thành chủ phủ đều biết, nơi này ngày thường chỉ có một người lưu lại, đó là lão Fuye - người giúp Đỗ Trần quản lý từ thiện cơ kim. Bất quá khi tai nạn phát sinh lão Fuye đang ở tổng bộ từ thiện cơ kim bàn chuyện New Zealand, xảo hợp không ở trong thành, coi như là vạn hạnh tránh khỏi một kiếp. Mà chỉ có một số ít người biết, nơi này chính là cơ địa bí mật của Đỗ Trần, phía dưới, là người Orc xây dựng cho thần sứ Đỗ Trần của Auerbach.
Theo mật đạo đi tới, thủ lĩnh người Orc, lão Bibby đang đốt đèn trong mật thất, tiếp đón qua đi, Đỗ Trần hỏi: 
- Lần này Ngư nhân tập nhiễu rất không bình thường, các ngươi có phát hiện gì không?

Lão Bibby thật đáng tiếc, rất ảo não lắc đầu.

Đỗ Trần lại nói: 
- Không phát hiện gì, bất quá bây giờ có một nhiệm vụ phi thường trọng yếu giao cho người Orc.

Lão Bibby nắm chặt tay, trong lòng nổi lên cảm giác vui sướng, trời ạ, thần sứ muốn ban bố thần dụ! Hắn lập tức quỳ xuống.

- Ta muốn dưới đất cảng New Zealand xây dựng một bí mật cơ địa lớn, cùng bí mật địa đạo thông ra bốn phương tám hướng...

Lão Bibby sửng sốt, hỏi thăm: 
- Không biết ngài muốn thế nào?

- Càng lớn càng tốt.
Đỗ Trần vỗ vỗ lão nhân Orc đang khiếp sợ, cười nói:
- Các ngươi không cần vội, đây là một công trình trường kỳ, hơn nữa không có hạn định, yêu cầu duy nhất của ta là trong vòng ba năm, các ngươi đào cho ta một địa đạo đi khắp thành! Nhưng, tuyệt đối giữ bí mật.

Đặt tay lên đầu lão nhân, hiền hòa hỏi: 
- Có thể làm được không?

- Có thể! Ta dụng sinh mệnh của tất cả người Orc cam đoan với ngài.
Lão Bibby không chút chờ đợi rống lớn, tóc bạc già nua, mạch máu màu tím ẩn hiện.

Kiến tạo một thành phố ngầm thật lớn, chuyện này, chỉ có người Orc cùng Đỗ Trần biết...

Đỗ Trần làm bước đầu tiên tại lãnh địa cũng là lúc Brockman ôm thú Seattle con nhàn nhã ngồi ghế, uống hồng tửu:
- Tiên sinh Trừu Cân, thời gian lại qua đi ba ngày, cường đạo ti tiện thật sự khiến ta đợi rất sốt ruột.
Hắn cười rất thích ý.

Trừu Cân mới từ bên ngoài trở về, đẩy cửa nghe được thanh âm của Brockman, thích thú nói: 
- Chẳng lẽ chúng ta che dấu tốt quá, để cho cường đạo không tìm được chúng ta sao?

Dừng một chút, hắn thần sắc trịnh trọng: 
- Đại nhân, ta mới thấy qua tư lệnh Đồ Lạp Mỗ Cơ, ý tứ của hắn là, chúng phải nhanh một chút. Ngư nhân sau khi mất đi Đồ Lạp Mỗ chi tinh, trở nên điên cuồng vô cùng, người của chúng ta sợ rằng cũng chỉ có thể áp chế chúng mười ngày thôi... vạn nhất Ngư nhân lại một lần nữa bạo động, vị trí mệnh môn rất có thể lộ ra - không lâu trước Ngư nhân vì truy kích đạo phỉ mà tìm ra, cơ hồ đã khiến cho hải tộc cảnh giác.

- Ai, ngươi xem vị trí "Mệnh môn", thật sự là nơi kẻ khác không chú ý.
Brockman có chút lắc đầu, tựa hồ rất bất mãn, uống hồng tửu trong chén.

- Năm đó người của chúng ta đánh thông mệnh môn Đồ Lạp Mỗ, chẳng phải không nghĩ tới, bổn tộc nhân đáng chết thao tác sinh mạng trận có thật ngộ lớn, đương nhiên để cho Đồ Lạp Mỗ chi tính kích thích Ngư nhân phồn thực (mắn đẻ), ngắn ngủi vài chục năm, Ngư nhân phụ cận Đồ Lạp Mỗ đương nhiên nhiều tới mức hải tộc đều cảm thấy nhức đầu sao...

Brockman cười mà như không cười: 
- Buồn cười nhất là, Ngư nhân này coi mệnh môn của chúng ta - Đồ Lạp Mỗ chi tinh là thánh vật, a, cũng không trách họ, một đám dã thú thấy một thứ gì đó có thế khiến tộc của chúng nhanh chóng sinh sôi cường đại, tự nhiên sẽ sinh ra loại sùng bái rất ngu muội.

Hắn dễ dàng thích ý, phảng phất không đặt chuyện này trong lòng khiến cho Trừu Cân nhíu mày: 
- Đại nhân, lúc này đây cường đạo đột nhiên tập kích Đồ Lạp Mỗ Cơ, cướp đi mệnh môn của chúng ta, khiến cho Ngư nhân đuổi giết, cũng trên đường đuổi giết mà mang đến tai nạn không nhỏ cho cảng New Zealand. Chuyện này khiến nguyên soái dị thường phẫn nộ, chúng ta làm nhanh một chút a.

- Tốt, tốt lắm, ta biết rồi, nhiệm vụ của ta là đoạt lại nửa khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh, chữa trị mệnh môn của chúng ta, đồng thời bình tức sự phẫn nộ của Ngư nhân.
Brockman lắc lắc chén hồng tửu trong tay, nhìn chằm chằm vào chất lỏng bên trong, chậm rãi nói: 
- Được rồi, ta chủ động phóng ra, Trừu Cân, tư lệnh Đồ Lạp Mỗ Cơ còn có tin tức gì không? Ý ta là, về cường đạo có vóc người cùng bí pháp giống ta...
Liên Hoa Bảo Giám

Đọc truyện chữ Full