Yuna cùng Antoine bất giác đưa mắt nhìn nhau, tâm tư bất đồng!
Antoine thầm nghĩ Avril nhập học đã hơn một năm rồi mà cũng không thấy nàng cùng Francis quan hệ tiến triển gì, xem ra mối nhân duyên này không thể thành được, vậy mình không cần phải giúp Francis, đó là trung quân ái quốc, nói theo cách nghĩ của bệ hạ. Nghĩ vậy hắn nói:
- Bệ hạ, Francis công lớn, không thể không thưởng, nhưng không thể trọng thưởng, ta đề nghị ban cho hắn hư danh, nhưng không cho thực quyền.
Yuna trong lòng thầm nghĩ, để mình có thể không bị thân phận vị hôn thê của Mc Allen vương tử ảnh hưởng, một lần nữa tham gia tranh vị, thì thái độ của phụ hoàng thật sự là quan trọng. Nhưng Francis lại có bối cảnh thánh giáo chống lưng… vậy tốt nhất là cả 2 bên đều không nên đắc tội. Nàng nói:
- Phụ hoàng, nữ nhi đề nghị thưởng, trọng thưởng, nhưng chỉ là tăng thêm danh tiếng cho Francis, không cấp cho thành Duerkesi.
Baergena chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm ngâm chốc lát, nói:
- Các ngươi nói đều có lý, rất có lý! Nếu vậy, phá cách phong Francis làm tam đẳng công tước, cho hắn thăng liền tam cấp, ngoài ra còn phong hàm! Sở bộ tướng quân của Francis, có công thì theo luật được thăng quan tiến tước, không công cũng được tăng thưởng tiền vàng, tuy nhiên, lãnh địa của hắn thì không thêm, vẫn là tám trăm dặm duyên hải New Zealand!
Dừng một chút Baergena nói:
- Antoine, ngươi thay ta viết một chiếu thư mật, trách cứ Francis chuyện tự ý khuyếch trương đệ nhị lữ đoàn! Luật đế quốc, lãnh địa 30 vạn dân chỉ có thể có 3000 quân chính quy, hắn bây giờ tự ý khuyếch trương quân đội, đem thêm 1500 quân gia nhập quân đội của mình, do đó quân ở lãnh địa New Zealand đã đạt tới 4500, phạm vào luật đế quốc, nhưng giờ hắn có công lớn với nước, vậy đưa ta chút tiền chuộc tội là được.
- Bệ hạ thánh minh!
Antoine danh chính ngôn thuận vỗ mông ngựa.
Baergena lại nói:
- Antoine, còn một việc ngươi cần phải làm cho ta càng sớm càng tốt. Theo Shigeru quân đoàn nội tuyến báo cáo, trận này, kẻ dưới tay Francis là nội vụ tổng quản Porter, cùng nhất đẳng binh đô, quan chỉ huy đệ nhị lữ đoàn Đỗ Đức, mới chính là tác giả. Nhanh chóng điều tra rõ chi tiết 2 kẻ đó, nhất là Đỗ Đức! Nếu có thể, chia cắt quan hệ giữa chúng và Francis, rồi ta chiêu nạp bọn họ.
Antoine nghiêm sắc mặt, khom người cáo lui.
Yuna cười cười, biểu hiện tiểu nữ nhi thái độ, quay qua Baergana chắp tay:
- Papa, chúc mừng người mở mang bờ cõi, việc này đủ liệt vào nghiệp lớn của thánh vương.
Nha đầu kia muốn dụng thân tình lấy lòng ta? Baergena lạnh lùng cười nhìn Yuna đi ra ngoài, khe khẽ nhìn báo cáo tình báo về Đỗ Trần…
Chậm rãi gõ lên trác án, Baergena quay xuống đại điện trống trơn nói:
- Các vị lão tiên sinh, từ hôm nay trở đi, liệt Francis vào đối tượng cần theo dõi loại một, đem ảnh vũ quân đoàn đội hai tất cả thâm nhập vào Duerkesi, nhưng không nên cùng Francis phát sinh xung đột. Đầu tiên... trọng điểm theo dõi Francis làm gì với 3 vạn tinh tráng nọ, cho làm quân tinh nhuệ hay thực là tù nhân, để xử lý!
----------------
Khá tốt, có hơn 3 vạn tù binh chủ yếu là từ đại thảo nguyên phương Bắc, chuyển tới Duerkesi thành ờ phương Nam, thế không thể đến một tiểu khu được, nguy hiểm quá lớn, an ninh phức tạp lắm. Hơn nữa hơn 30 vạn dân duyên ngạn New Zealand đột nhiên xuất hiện thêm 3 vạn thú nhân tù binh thì sẽ mang đến nhiều vấn đề xã hội, vấn đề thành trì quả thật là liên tục phiền toái!
Porter đưa mắt nhìn xuống trầm ngâm nói:
- Đối với tù bình, các quốc gia đều có bốn cách xử lý - sát, phóng, nô, binh! Các loại phương pháp này ngươi chọn một loại để làm nguyên tắc xử lý.
Đỗ Trần vuốt mũi nói:
- Giết ba vạn tù binh, Đỗ Trần thần sứ tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này! Trong cuộc chiến, nếu ta thả, họ cầm lấy vũ khí sẽ trở thành ba vạn chiến binh thú nhân tinh nhuệ, vậy làm bá tánh Lanning thêm phiền toái! Đem tù binh bán lại cho người khác, ta không muốn làm điều này, chính mình sử dụng, ta chỉ có 30 vạn dân có thể quản lý 3 vạn thú nhân sao?
Porter cau mày nói:
- Vậy ngươi chính là muốn dùng bọn họ thành binh? Việc đầu tiên nói không được là Baergena bệ hạ tuyệt sẽ không cho phép ngươi sở hữu ba vạn thú nhân đại quân.
Đỗ Trần đứng lên hướng đi ra ngoài căn lều:
- Hướng phát triển tương lai Duerkesi thành cũng đủ lực uy hiếp! Với nguyên tắc này, biện pháp xử lý của ta là...haha, hãy nhớ kỹ ta đã đề cập qua với ngươi trận đánh tại đại hạp cốc Auerbach không? Thú nhân cao cấp thì trí tuệ không thể coi thường, nhưng mấy thú nhân bình thường loại này thì giống mông lừa - suy nghĩ một chút, kẻ dưới tay ta là người Orc!
Porter con mắt sáng ngời, trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Trần:
- Francis, có đôi khi ngươi thật sự rất... quỷ quyệt
Đỗ Trần cười cười:
- Chuyện này giao cho ngươi và Dịch Cốt, tạm thời coi sóc các tù binh này, chờ Đỗ Tư về chúng ta bắt đầu! Được rồi, cái đám tướng quân chết nhát kia, ta có thể lợi dụng một chút! Ta đi gặp bọn chúng!
Đang nói, Dịch Cốt đi đến, vẻ mặt nhạo báng, trong tay giữ một cái hộp nhỏ.
Đỗ Trần cười nói:
- Dịch Cốt sao vẻ mặt thế này? Tôn quý phong hào đấu thần miện hạ, chẳng lẽ ngươi thấy mấy tên tướng quân không thành thật sao?
Dịch Cốt cười khổ:
- Bọn chúng thực ra rất thành thật, hơn nữa chúng ham sống sợ chết, hiệp trợ chúng ta quản lý tù nhân, bán đứng tình báo thú nhân... Hết thảy đều tỏ ra rất tốt, hơn nữa vừa rồi chúng lại hiến lên lễ vật tôn quý nhất của thú nhân cho chúng ta...có lẽ Bác Bì thích món lễ vật này.
Hắn đưa cho Đỗ Trần cái hộp nhỏ.
Mở hộp, vừa nhìn Đỗ Trần cả kinh nói:
- Đây là...
Cái hộp chứa một khối da nhỏ, là da thú nhân, hơn nữa bề mặt đầy vết xâm, toả ra mùi "hương" nồng nặc.
Dịch Cốt giải thích:
- Thú nhân phong tục cổ quái, sau khi vương tử Sharon chết, thú hoàng Basarba Dayton an táng nhưng đem da giữ lại, sau đó đưa tặng các tướng lĩnh, để cho các tướng ai cũng có da của huyết mạch Auerbach chí cao phụ thần để chiến đấu... Thật ra bọn họ còn muốn tặng ta một đầu khớp xương.
Đây là da của Sharon?
Đỗ Trần tự nhiên có cảm giác buồn nôn, dù trước kia hắn cũng đã từng dùng qua mặt nạ da người, nhưng nó đã trải qua xử lý của Bác Bì, hiện cái khối da này là do dã thú cắn xé cho đến khi thành hình, thực là có điểm gọi là ác tâm!
- Cái này đưa cho hắn để làm gì! Thú nhân đúng thật là…
Đỗ Trần dở khóc dở cười, trên người Sharon trọng yếu nhất là khối da đã rơi vào tay Bác Bì, còn lại thứ vô dụng này mình cầm cũng là vô ích. Bất quá thứ này cũng đến từ trên người Sharon, Đỗ Trần khe khẽ dùng hai ngón tay cầm khối da, nín thở, muốn chăm chú nhìn thử một cái coi điểm gì kì diệu của vết xăm rốt cuộc là gì, vừa lúc này thì...
Da Sharon cùng Đỗ Trần vừa tiếp xúc, lập tức bốc lên cuồn cuộn khói đen! Khối da này chỉ bằng nắm tay nhưng thoát ra lượng khói đen giống như quân doanh bị lửa thiêu vậy, cơ hồ trong khoảng khắc, căn lều liền bị khói đen tràn ngập!
- Đáng chết thật!
Đỗ Trần khua tay, Dịch Cốt cũng cố gắng xua tan khói đen, mà Porter đã bị kích thích nước mắt chảy giàn dụa, không ngừng ho khan!
Dịch Cốt cả kinh nói:
- Đây là...thiếu gia, hình như cực độ tà ác vong linh lực lượng gặp thần thánh lực thánh khiết nhất! Đáng chết thật, khối da này vừa rồi ta đã xem qua rất nhiều lần, cũng không có phát hiện dị thường! Porter, ngươi trước hết hãy ra ngoài, khối da này có vấn đề!
Đỗ Trần nhìn chằm chằm khối da đã bị lửa thiêu một nửa trên mặt đất, ánh mắt chuyển động nhìn chằm chằm vào Dịch Cốt, nói một mạch:
Thần thánh lực lượng đương nhiên là ta, mà cực độ tà ác vong linh lực lượng...hẳn là đến từ khối da này - Sharon trước khi chết thực là trúng phải loại vong linh bệnh độc cực kì bí ẩn, loại bệnh độc này thậm chí có thể qua mắt ngươi! Nhưng là...ta thấy khói đen vừa rồi có chút quen mắt.
- Quen mắt!
Dịch Cốt sững sờ!
Đỗ Trần âm trầm nghiêm mặt nói:
- Đừng quên, ta từng là trợ thủ của Phillip, luyện kim thuật trình độ tuy không đạt tới cấp tông sư nhưng cũng hơn xa các học trò bình thường.
Liên Hoa Bảo Giám
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liên Hoa Bảo Giám
Chương 329: Phát hiện mới!
Chương 329: Phát hiện mới!