Tiểu yêu thú liếm thử khúc cá, đôi mắt nhỏ lập tức sáng lên, bắt đầu vừa vẫy đuôi vừa ăn.
Tâm tình Trâu Lượng tốt đẹp nên ăn cũng rất ngon miệng, rất nhanh hắn đã giải quyết xong phần của mình, có điều vẫn không thật sự no, cho dù còn muốn ăn thêm nhưng nghĩ đến con quái vật to lớn trong hồ đó lại đành nhịn xuống, huống hồ hắn lại không biết bơi, có xuống hồ thì cũng là cá bắt hắn chứ không phải hắn bắt cá.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trâu Lượng quyết định đi vòng quanh hồ thăm dò một chút môi trường xung quanh, thuận tiện kiếm thứ gì làm bữa khuya, hắn vừa đi được một đoạn đã phát hiện phía sau có thêm cái đuôi.
Đột nhiên xoay người, "Đừng theo tao nữa, mày mà theo là tao cắn đấy!"
Tiểu yêu thú giật nảy, tủi thân kêu hu hu.
" Mẹ, tao sợ mày rồi, lại đây nào".
Tiểu yêu thú lập tức vẫy đuôi đi tới.
" Không tồi, rất có nhân tính đấy chứ, sau này mày theo tao lăn lộn nhé", Trâu Lượng vuốt ve tiểu yêu thú, không nghĩ tới tiểu quái vật này thịt không ít, chính xác là béo tròn, "Sau này mày tên là Cầu Cầu, ok?"
Trâu Lượng cầm lấy dao điêu khắc mở đường, quái vật nhỏ ngoan ngoãn theo ở phía sau, kỳ thực trong lòng Trâu Lượng là sợ cô quạnh, ở nơi rừng núi hoang vu nguy cơ tứ phía này có một con vật làm bạn có thể làm cho hắn không nổi điên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Cảm giác trèo đèo lội suối tương đối không dễ chịu, hơn nữa Trâu Lượng có thể cảm thấy khu vực xung quanh đều bao phủ một luồng thú linh mạnh mẽ, chưa đi bao lâu đã phát hiện một quái vật, lúc Trâu Lượng phát hiện thì không ngờ nhóc con theo đuôi hắn cũng có thể cảm thấy, thậm chí sớm hơn hắn một chút.
Trong Bách khoa quái vật có nhắc tới loài này, một loại yêu thú hình người gọi là thú Gobota, yêu thú trung cấp, da cứng thịt dày, có trí tuệ nhất định, tương đối không dễ xử lý, về cơ bản gặp quái vật trung cấp thì Trâu Lượng chỉ có thể đi đường vòng.
Vừa định rời đi thì thú Gobota đang lang thang đột nhiên lao vào bọn họ, cây cối cản đường trực tiếp bị đẩy ngã, tốc độ tương đối nhanh, Trâu Lượng lập tức chuẩn bị chiến đấu, không thể vừa gặp phải yêu thú đã chạy, khó có cơ hội một chọi một, hắn phải thử một chút quái vật này đến cùng là trình độ gì. Trâu Lượng bò lên trên cây, thú Gobota gào thét lao tới đâm gãy cây, hắn liền từ trên trời giáng xuống rút dao điêu khắc đâm hướng mắt thú Gobota, nhưng một trận gió mạnh đấp tới, cây gậy to lớn trong tay thú Gobota đã đập về phía hắn.
Ầm...
Cả người giống như bị sét đánh, một ngụm máu phun tới, Trâu Lượng bị đập bay ra ngoài, bây giờ hắn rốt cục rõ ràng yêu thú trung cấp là như thế nào rồi.
Khả năng cảm nhận nguy cơ của hắn còn dừng lại ở mức nhìn bề ngoài quái vật, lần này lật thuyền trong mương rồi.
Thú Gobota cười ác độc mang theo cây gậy lớn đi tới phía Trâu Lượng, phía sau quái vật bỗng truyền đến âm thanh hù hù, một bóng dáng đột nhiên chạy đi ra, tai thú Gobota bị Cầu Cầu cắn trúng.
Theo lý thuyết, đây không phải là vấn đề gì lớn, nhưng thú Gobota lại phát ra tiếng kêu thảm rung trời chuyển đất, lúc này Trâu Lượng mới nhớ tới, tai là một trong những nhược điểm của thú Gobota, không có phòng ngự, có thể khiến thú Gobota rất đau đớn.
Phách...
Cầu Cầu bị thú Gobota vung tay đập ra ngoài, đập vào một thân cây như trái bóng tennis rồi thẳng tắp rơi xuống, khi thú Gobota quay lại với con mồi liền phát hiện con mồi đã đến bên người mình.
Trâu Lượng tung một cú dán núi lở cực mạnh đánh vào ngực thú Gobota, vốn tưởng rằng một đòn toàn lực của hắn kiểu gì cũng có thể đụng ngã đối phương, kết quả là thú Gobota chỉ ngửa ra sau một chút, nhưng trong lúc này điểm yếu hại là cổ họng vốn được cằm bảo vệ đã lộ ra, dao điêu khắc của Trâu Lượng đâm vào không chút do dự.
Ngao...
Thịch... Thú Gobota đã trọng thương vẫn tiếp tục tung một chưởng đập trúng người Trâu Lượng, ngực Trâu Lượng đau nhức, liền sau đó hắn cảm thấy từng đốt xương như rời nhau ra, cả người vô lực bay ra ngoài rồi đập xuống nền đất.
Ầm...
Trong lòng Trâu Lượng đã hết sức căm hận, hắn mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu đã dâng lên đến cổ họng rồi đứng dậy chạy tới, bay lên tung một cước đá vào chuôi con dao điêu khắc của hắn, một cước toàn lực này trực tiếp làm cho dao điêu khắc cắm lút cán vào trong đầu thú Gobota.
Ầm...
Thú Gobota chấm dứt vùng vẫy, trước khi chết còn đụng vào một thân cây, Trâu Lượng cũng lắc lư ngã xuống đất, giương một đôi mắt gấu nhìn không trung... Thảm thật, hắn muốn cười khổ cũng cười không nổi, ý thức dần dần lẫn lộn rồi ngất đi.
Xoạt xoạt!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trâu Lượng cảm thấy một thứ gì đó ấm nóng và ẩm ướt đang liếm mặt mình, hắn cố hết sức mở mắt ra, trong tầm mắt hắn là Cầu Cầu, xem thấy mình tỉnh lại Cầu Cầu hưng phấn kêu hù hù.
"Có phải thừa dịp tao hôn mê để cắn tao không đấy, a... Khụ khụ".
Sắc trời muộn rồi, sợ rằng thời gian hôn mê không ngắn, cách đó không xa còn nằm con thú Gobota đó, Trâu Lượng muốn đứng lên, vừa dùng sức đã cảm thấy đau đớn như thân thể không phải của mình, ý thức lẫn lộn, lại ngất đi, mà Cầu Cầu thì lo lắng hù hù vài tiếng rồi lại bắt đầu liếm mặt Trâu Lượng.
Lúc Trâu Lượng lần nữa tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết trời đang sáng, mặc dù trên người vẫn đau nhức nhưng đã có thể cử động rồi, hắn vùng vẫy bò lên rồi bế Cầu Cầu đang nằm ngủ bên cạnh lên, xoa xoa đầu Cầu Cầu, tiểu quái vật này vẫn một mực bảo vệ hắn, bà nội gấu, muốn lấy mạng bố không dễ dàng như vậy!
Thoát chết, Trâu Lượng cũng triệt để tàn nhẫn lên, thú linh của thú Gobota đã biến mất gần hết, thú linh thượng đẳng lãng phí mất rồi, bụng Trâu Lượng lại nhắc nhở hắn phải kiếm đồ ăn rồi, cho dù con quái vật này có mùi rất khó chịu nhưng Trâu Lượng vẫn cố chịu đựng, giữa cái sống và cái chết con người sẽ không chú ý đến rất nhiều thứ.
Cầu Cầu bị mùi vị của thịt nướng đánh thức, Trâu Lượng chia cho nó một khối lớn, Cầu Cầu lập tức rỏ dãi bò đến bên cạnh miếng thịt to gần bằng nó, nhe hai cái răng cửa nhỏ bé bắt đầu ăn thịt, có điều lập tức lộ ra dáng vẻ tủi thân.
"Làm sao, không ăn được à?"
Trâu Lượng cầm lấy cũng cắn một miếng, lập tức hắn kìm nèn cảm giác buồn nôn, mẹ nó, khó ăn đến mức này chắc đã không có thứ gì khó ăn hơn rồi.
"Ngoan, buồn nôn mà chết cũng còn hơn đói mà chết, ăn no rồi chúng ta mới có thể đi tìm thứ ngon", ngoài miệng nói như vậy nhưng nhìn tảng thịt màu xanh lá trong tay Trâu Lượng cũng hơi khó chịu, còn không bằng gặm vỏ cây.
Cầu Cầu kêu hù hù, bàn chân nhỏ chỉ hướng bên hồ.
"Muốn ăn cá hả, tao cũng muốn, nhưng tao không biết bắt cá...
Còn chưa nói xong Cầu Cầu đã chạy về phía bờ hồ, "Này, nguy hiểm!"
Nhưng đã không kịp rồi, Cầu Cầu đã chạy ra ngoài, Trâu Lượng cũng chạy theo không hề do dự, có điều thương thế của hắn chưa lành, làm sao cũng không thể so với Cầu Cầu, khi hắn chạy được nửa đường Cầu Cầu đã trở về rồi, trong miệng ngậm một cành cây, cành cây xâu hai con cá lớn.
"Ha ha, giỏi lắm!" Vừa nhìn thấy cá bụng Trâu Lượng đã sôi ùng ục, hắn không nói hai lời lập tức nhóm lửa.
Không đợi cá chín hẳn một người một thú đã bắt đầu ăn ngấu nghiến, ngay cả xương cá cũng nuốt luôn, Trâu Lượng ăn một con rưỡi, Cầu Cầu ăn nửa con, hai người, à, một người một thú cứ như vậy nằm trên mặt đất phơi bụng, cuộc đời khi được ăn no quả thật tốt đẹp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 66: Cầu Cầu
Chương 66: Cầu Cầu