DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 90: Định nghĩa thiên tài

Không lâu trước Trâu bạn học và Ernest vẫn ở tầng dưới cùng của thành Jerusamer này, sống trong cái ổ tồi tàn ở góc học viện.Bây giờ đã có thể nói chuyện với quần thể cao tầng nhất Jerusamer, thậm chí họ còn phải nhờ vả hắn.

Cả người Thomas đều thoải mái đến từng lỗ chân lông, không biết đã bao nhiêu năm thần miếu chưa nhận được sự coi trọng như vậy rồi.

"Arthur này, đúng là nhờ có con đấy!"

"Sư phụ, con với ngài nói chuyện đó làm gì?Có điều con đề nghị ngài tốt nhất lập tức lên tỉnh một chuyến, tự mình báo cáo tình hình với đại nhân Shaman".

Trâu Lượng nói, không hề vì một chút thắng lợi nhỏlàm ngây ngất đầu óc, coi như là công tích lớn hơn nữa cũng phải có người ủng hộ.

"Phải tự mình đi à, viết báo cáo không phải là được rồi sao?" Thomas hơi do dự, dù sao có quá nhiều chuyện cần làm, khó có cơ hội tử tế củng cố quan hệ với giai cấp thống trị thành Jerusamer.

Trâu Lượng đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, "Sư phụ, ngài chỉ có một đệ tử cuối cùng là con, con cũng chỉ có một sư phụ là ngài.Nhưng đại nhân Shaman Subaru là giáo viên của ngài, đồng thời còn có nhiều đệ tử khác.Loại chuyện này ngài tự mình đi một chuyến mới có thành ý, đồng thời khơi thông chút quan hệ trên tỉnh, chút chuyện trong thành đều không vội, để họ sốt ruột ngược lại là chuyện tốt!"

Loại quan hệphức tạp này trong thế giới của Trâu Lượng chỉ là bài học cơ bản nhất.Huống hồ bản thân hắn chính là đến từ dân tộc hứng thú nhất với đấu tranh chính quyền trên thế giới.Điều này đều là trò trẻ con, ngay cả một nghiên cứu sinh cũng hiểu cần lấy lòng giảng viên hướng dẫn.

Thomas quả thật sững sờ, bản năng hắn cũng cảm thấy nên đi, nhưng lại không bỏ được lợi ích trước mắt.Dựa vào Arthur phân tích ra, hắn lập tức hiểu rằng phía dưới làm tốt đến mấy thì quyền quyết định thật sự vẫn thuộc về cấp trên. Subaru mới là mấu chốt, đồng thời với việc chính mình thể hiện tốt còn chưa đủcần phải làm cho Subaru thật sự coi trọng mình mới có thể trèo lên vị trí Hồng y đại chủ tế này.

Thomas mỉm cười, "Ta dám nói nhóc con nhà ngươi có một nửa huyết thống Fox!"

Trâu Lượng gãi đầu, "Sư phụ, con là trẻ mồ côi, có lẽ con thật sự có huyết thống Fox".

Thomas cũng có chút thương cảm, "Arthur, từ khi con vào thần miếu nơi này chính là nhà của con".

Trâu Lượng gật đầu, giờ khắc này là hắn thật lòng, thời gian chung sống càng lâu sự dối trá giữa hai người lại càng ít, chính vì thật tình mới có thể nói đùa tùy ý.

"Sư phụ, con đề nghị tốt nhất ngài lập tức lên đường, cố ra vẻ uể oải một chút".

"Cao minh, được, ta sắp xếp một chút, con bảo Maru triệu tập các chủ tế lại".

"Được rồi!"

"Đúng rồi, con cũng tới", Thomas dặn dò.

Chẳng bao lâu chín vị chủ tế phân quản các phương diện của thần miếu đã tụ tập, cho dù không thuộc hệ tế ti linh hồn gần đây cũng rất cảnh tượng.Mọi người đều nghĩ cách kết thân, mà tất cả những điều này đều khởi nguồn từ vị đồ đệnhặt được của Đại chủ tế.

Bình thường trong các thần miếu, dưới Đại chủ tế sẽ có mười chủ tế, vị trí chủ tế thiếu chính là chủ tế hệ tế ti linh hồn.Không có biện pháp, hệ này quá kém cỏi, ưu tú nhất là Maru mặc dù kể cả tuổi tác và tư lịch đều đãđủ nhưng về năng lực không cách nào đột phá.Không riêng gì tại Jerusamer này mà nơi khác cũng vậy, về cơ bản tế ti linh hồn đều không có chủ tế.

Bình thường có chuyện gì Đại tế ti Maru cũng được dự, nhưng bởi vì cấp bậc kém một cấp nên chỉ có thể dự thính.

"Các vị, có lẽ mọi người cũng đãđoán được một chút, ta vội vàng triệu tập mọi người là vì ta phải đi Daros một chuyến để báo cáo chuyện này trước mặt đại nhân Shaman.Sắp xếp cụ thể trong thời gian này ta đã nói với Arthur, trong khi ta không ở nhà nếu có tranh chấp gì cứ tới tìm nó, nó thay mặt ta quản lý nội vụ".

Thomas lạnh nhạt nói, lập tức sắc mặt các chủ tế khác đều hơi thay đổi, cho dù Trâu Lượng đã có cống hiến không thể tưởng tượng nổi.Thậm chí còn nhận được huân chương thần thú vinh quang nhưng dù sao hắn cũng là tế ti kiến tập, đối với thần miếu luôn chú ý tư lịch thì việc này hơi đi quá giới hạn rồi.

"Khụ khụ, Đại chủ tế, Arthur vẫn là tế ti kiến tập, cái này..."

Chủ tế phân quản lễ nghi không nhịn được, ông già này đã hơn bảy mươi, có một thủ trưởng tuổi trẻ đãđủ ức chế, không nghĩ tới ngay cả một tế ti kiến tập cũng phải đè ở trên đầu hắn.

"Chủ tế Kemu, không phải ta đã nói sao, nó thay mặt cho ta, chẳng lẽ ông cảm thấy trừ Arthur còn có ai có thể hiểu phương pháp điêu khắc này hơn sao?"

Cấp bậc của thần miếu rất nghiêm ngặt, Kemu không dám trực tiếp phản bác, lại nói: "Có thể do Đại tế ti Maru thay mặt".

Nào ngờ không đợi Thomas mở miệng Maru bên cạnh vội vàng khoát tay, "Không được, không được, tôi làm trợ lý cho tế ti Arthur là được rồi".

Mọi người kinh ngạc, lão quái vật này...

Arthur cười trộm, đồng thời cũng quan sát vẻ mặt tất cả mọi người, trong chín chủ tế có hai người thật sự có ý phản đối, đa số là trung lập.

"Tế ti Arthur là đồ đệ của Đại chủ tế, tương đối hiểu tâm tư và sắp xếp của Đại chủ tế, hơn nữa gần đây thần miếu chúng ta có thành tích như vậy.Tế ti Arthur đãđóng góp rất lớn, vừa nãy lại có hai gia tộc nộp đủ tiền nợ từ trước rồi".

Người ủng hộ Arthur là chủ tế Manila phân quản tài vụ, bản thân cũng là tâm phúc của Thomas.Tình hình tài chính vốn vẫn là nỗi đau của Manila, gần đây chủ tế Manila quả thật lúc nào cũng tươi cười, cái đầu hói cũng trở nên sáng bóng.

Trong tình hình này các chủ tế khác lập tức bắt đầu phụ họa, Kemu cắn răng không nói nữa, cũng không ai để ý hắn.Lão quái vật này ngang bướng nhất, cả ngày nghĩ tới các loại nguyên tắc đó, lẽ nào những khuôn sáo này có thể làm cơm ăn sao?

Bây giờ đã không phải một trăm năm trước, thời đại thần miếu vinh quang vô hạn đã qua lâu rồi.

Một câu tuân lệnh của sư phụ đã nói xong, Trâu Lượng rõ ràng nhận thấy đây là sự báo đáp của sư phụ nhặt.

Thomas dặn dò xong liền vội vàng thu xếp hành trang ôm hộp gấm lên đường, càng nghĩ càng cảm thấy cách nói của Trâu Lượng có lý.

Mà Trâu Lượng cùng Maru vừa đi vừa thảo luận một ít kỹ xảo, Maru không ngừng gật đầu:"Tế ti Maru, nếu như sư phụ có thể lên Hồng y đại chủ tế tôi cảm thấy bác cũng sắp trở thànhĐại chủ tế rồi".

Maru vội vàng khoát tay, "Tế ti Arthur, tôi không được, tôi thật sự không ổn".

"Tôi nói được là nhất định sẽ được, yên tâm, không phải là cửa ải cấp đồng thau sao, dễ thôi, thần miếu cần người thành kính cố gắng như bác mà!"

Maru cảm kích gật đầu, hắn xuất thân tế ti linh hồn, từ lâu đã bị kỹ thuật của Arthur dọa chết khiếp, đối với hắn Arthur chính là một loại nhân vật gần như thần, nói sao chính là như vậy. nguồn TruyenFull.vn

"Tế ti Arthur, người bên ngoài quá nhiều, chúng ta làm thế nào?"

"Ha ha, điêu khắc thông thường vẫn tiến hành như thường lệ, tôi nghĩ đối với mọi người không thành vấn đề".

" Đúng vậy, mặc dù điêu khắc cao cấp không làm được nhưng đồ trắng bình thường chúng ta cũng không có vấn đề gì".

" Vậy là được, nếu có sát thủ muốn chế tạo lá chắn tròn cỡ nhỏ cứ bảo họ đặt trước, thời gian này tôi sẽ giảng giải cho mọi người một chút.Tỉ lệ thất bại của lá chắn kép quá cao, trước hết bắt đầu từ lá chắn đơn đã".

"Cũng vì chúng ta ngốc quá", Maru hơi xấu hổ gãi đầu.

"Nhìn một lão già tuổi trên 50 gãi đầu trước mặt mình như một học sinh phạm sai lầm Trâu bạn học cũng dở khóc dở cười.Thật ra không phải hắn ngốc, kỳ thực nền tảng của Maru vô cùng chắc, chỉ có điều khiếm khuyết sức tưởng tượng thôi.

"Maru, cái gọi là thiên tài là 99% cố gắng cộng thêm 1% thiên tư, tôi tin tưởng bác".

Trâu bạn học không hề khách khí mượn lời danh nhân, so với người của thời đại này hắn càng biết cách khuyến khích người khác.

Quả nhiên Maru suýt nữa lệ già rưng rưng, trong thời các đại điêu khắc sư luôn coi thường nhau này Trâu Lượng vốn có thể cao cao tại thượng lại đối xử với người khác như vậy.Lão Maru cảm thấy chính là sứ giả của thần thú giáng lâm rồi, trừ sứ giả của thần thú còn có ai có thể vô tư như vậy!

Trong lòng Maru, Trâu Lượng chính là tế ti kiệt xuất nhất.

Đọc truyện chữ Full