Các đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ, thu dọn chiến trường, cứu trị người bệnh.
Mà lúc này Lộ Dao cũng phát huy vai trò bắt đầu cứu trị người bệnh, ba mũi đao nhọn của tiểu đội Sóng xung kích chỉ có một chút thương tích nhỏ, xử lý đơn giản một chút là được, Lộ Dao bắt đầu giúp những người khác trị liệu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Nhìn bóng lưng của Lộ Dao Trâu Lượng cảm thấy vị học tỷ tốt bụng này thật sự nên làm tế ti, nghĩ đến bộ áo choàng tế ti trắng muốt thanh nhã chắc chắn sẽ rất phù hợp với nàng, lại nghĩ đến dáng người trong áo tế ti... Nghĩ linh tinh rồi!
Trâu Lượng lắc lắc đầu, mùa xuân đã đến, tựa hồ cả người cũng ở trong trạng thái xuân tình, gần đây thỉnh thoảng lại mộng tinh.
Bên kia Fox đang săn đón bên người tiểu thư Emma, hắn trải bạt bày đồ ăn, quả thật rất thịnh soạn, nếu như không để ý đến môi trường xung quanh thì rất giống bữa ăn khi đi picnic.
Trong đội ngũ có Balmer bị thương, tâm tình vị giáp chiến sĩ tộc Lion này lại vô cùng khoan khoái. Trong đội ngũ mạo hiểm hắn tham gia cũng có tế ti chiến ca nhưng quả thực chính là một trời một vực. Hắn không nghĩ tới chiến ca lại có vai trò lớn như vậy, huống hồ phạm vi rộng như thế, tế ti Arthur này vậy mà là tế ti kép linh hồn và chiến ca. Nhìn thoáng qua Emma đang rầu rĩ không vui Balmer cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói nàng đã gặp đối thủ.
Hiểu cá tính của Emma, Balmer cũng không dự định khuyên giải, chỉ hy vọng lần chiến đấu này kết thúc an toàn, cũng tính là hắn đã trả được ơn huệ của Quan cầm quyền.
Đối với tên bịnh bợ Suker kia Balmer cũng không có thiện cảm gì, nhưng trải qua nhiều lần thực luyện tính cách của hắn đã rất trầm ổn, dù sao lần này cũng là lần thực luyện cuối cùng tại học viện.
Sau khi băng bó xong Balmer nhìn Emma tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh, "Bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?"
"Tiếp tục tiến lên", Emma mơ hồ nói.
Có lẽ yêu thú gần cửa hang đã bị giải quyết gần hết. Tình hình chiến đấu lần đại chiến này đúng là chưa từng có, mà quả thật số lượng yêu thú cũng hơi nhiều, nhưng đã thắng lợi nên cũng không ai quá chú ý đến vấn đề này.
Trâu Lượng đã nghiên cứu kĩ những bài chiến ca của Thần miếu trước kia, đều là những giai điệu cổ vũ đơn giản. Nói trắng ra hiệu quả rất kém, đây cũng là nguyên nhân vì sao Giáo đình càng ngày càng mất quyền khống chế. Phương diện điêu khắc linh hồn bị Công hội điêu khắc sư linh hồn thay thế, phương diện vũ lực cũng chỉ có kỵ sĩ đoàn của Giáo đình đáng nhắc tới, mà kỵ sĩ đoàn Giáo đình cũng phải tranh đấu với thành vệ đội. Hệ thống Quan cầm quyền cũng chống lại Giáo đình, thậm chí nguyên lão hội đã xuất hiện, mà điểm đặc trưng nhất của Thần miếu là chiến ca đã tương đối suy tàn.
Điểm mấu chốt của chiến ca chính là nhận được sự đồng cảm của thú linh, Trâu Lượng mượn cơ hội này thử nghiệm một chút, quả nhiên hiệu quả phi phàm.
Rất rõ ràng trong ánh mắt mọi người nhìn hắn trừ nhiệt tình còn có một chút tôn kính, Thần miếu muốn đoạt lại vai trò thì điêu khắc linh hồn hoàn toàn là thứ yếu, tín ngưỡng mới là mấu chốt, mà chiến ca có thể thức tỉnh tín ngưỡng.
Loại hiệu quả thực tế này còn quan trọng hơn nhiều so với bản thân thắng lợi, cũng làm cho Trâu Lượng hoàn toàn quên chuyện của Emma.
Từ lâu đám Ernest, Cote đã quen với sự mạnh mẽ của Trâu Lượng, dù sao hắn là người có năng lực chiến ca làm cho một không gian thế giới ngầm tầng hai sụp đổ, mặc dù thán phục những không hề ngoài ý muốn.
Từ khi Perseus ra đi sự nhiệt tình của người đẹp Gina không còn khoa trương như trước. Trận chiến đấu vừa rồi cũng làm cho nàng hơi mệt mỏi, lẳng lặng ngồi trên một tảng đá chống cằm nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt cũng không ngừng di chuyển trên người Trâu Lượng.
Đứng trước vô số yêu thú, thậm chí có thể bị yêu thú đầu sỏ bắn lén làm sao hắn có thể bình tĩnh như vậy?
Hát một bài chiến ca gây phấn chấn nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như vậy, sự nhiệt tình được đưa vào một câu hát, một tế ti tộc Bear, một gã vô cùng kì lạ.
Bất cứ Thú tộc nào đạt được thành công như vậy chắc chắn sẽ vô cùng khệnh khạng hoặc đi tán tỉnh các cô gái. Điều này trong Thú tộc là rất bình thường, một người đàn ông mạnh mẽ giành được một thắng lợi chủ đạo có thể hưởng thụ sự hiến dâng nhiệt tình của các cô gái.
Mà hắn lại có thể lẳng lặng ở đó suy tư, loại suy tư này lại xuất hiện trên người một tộc Bear vốn lười suy tư nhất.
Trâu Lượng đang suy nghĩ, chỉ dựa vào chính mình là không được, cần làm cho đám tế ti ngu ngốc đó khôn ra. Trở về có lẽ phải thương lượng một chút với sư phụ nhặt, tốt nhất là sau khi hắn trở thành Hồng y đại chủ tế thì phải bồi dưỡng một số tế ti chiến ca thời đại mới.
Sau một trận đại chiến tất nhiên thân thể sẽ mệt mỏi, thể chất của người thú rất tốt nhưng lúc này chênh lệch về thể chất cũng lộ ra. Ernest ra sức nhiều nhất nhưng không có vẻ mệt mỏi lắm mà ngược lại còn có chút hưng phấn khác thường.
Bình thường Trâu Lượng không cho phép Ernest cuồng hóa, điều này làm cho hắn duy trì trạng thái rất tốt. Trong thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, chỉ cần sử dụng phù hợp nhất định sẽ phát triển theo phương hướng lành mạnh.
Mặc dù Lộ Dao không tham gia chiến đấu nhưng việc trị liệu bận rộn cũng làm cho nàng tràn trề mồ hôi. Các chiến sĩ xung quanh đều không có trạng thái tốt nhất, bất kể có bị thương hay không thì sau khi hết hưng phấn đều bắt đầu xuất hiện bệnh trạng mệt mỏi, sợ rằng đều phải nghỉ ngơi một hồi mới có thể tiến lên.
Trong dòng người có một bóng dáng màu trắng tỏ ra đặc biệt nổi bật. Sau khi sử dụng chiến ca rất mạnh Arthur đang vừa quan sát phía trước vừa suy xét gì đó, sắc mặt bình tĩnh như nước, loại bình tĩnh đó làm cho trái tim Lộ Dao run lên, tựa hồ cường độ chiến đấu như thế không hề mang đến mệt mỏi cho hắn.
"Arthur, bạn cần nghỉ ngơi một chút hay không? Để tôi kiểm tra cho bạn một chút", Lộ Dao quan tâm hỏi.
Trâu Lượng mỉm cười, "Học tỷ, không có chuyện gì, xem ra chúng ta phải tách khỏi đội hình đi trước một bước".
Lộ Dao gật đầu, "Bạn là đội trưởng, bạn quyết định".
Từ khoảnh khắc rời khỏi trường học Lộ Dao đã trở nên vô cùng dịu dàng, bất kể Trâu Lượng nói gì nàng cũng không phản đối. Đây là thói quen của tộc Cat, trong đội ngũ thì phải phục tùng tuyệt đối quyết định của lãnh đạo cao nhất.
"Nhưng vẫn để tôi kiểm tra cho bạn một chút để bảo đảm không có việc gì", là dược sư trong đội ngũ Lộ Dao không muốn Arthur có chấn thương nào mà không phát hiện.
"Ờ", Trâu Lượng biết mình không có chuyện gì nhưng không đành lòng từ chối sự quan tâm của Lộ Dao, đồng thời cũng cho mọi người thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Trong lần chiến đấu vừa rồi chính Trâu Lượng cũng đã có giác ngộ. Hắn vẫn chú ý an toàn là trên hết nhưng nơi này không phải là Trái đất, là một thế giới mà Thú tộc và yêu thú tranh đoạt không gian sinh tồn. Thật sự an toàn phải dựa vào sức mạnh, đây cũng là một loại quan điểm. Hắn vẫn đang quan sát sự phân bố của những yêu thú này, kết hợp với những tư liệu về thế giới ngầm hắn nhận được từ Công hội nhà mạo hiểm. Nhìn chung tình hình vẫn trong phạm vi khống chế của mình, đây cũng là cơ hội tốt nhất để tăng kinh nghiệm thực chiến cho bọn Ernest.
Những trận chiến chắc thắng thì căn bản không mang lại hiệu quả rèn luyện, trong đầu Trâu Lượng không khỏi nghĩ đến cái bóng dáng lấp lánh ánh bạc kia. Ngoại hình tên mặt trắng đó quả thật không thể bắt bẻ, nhưng điều làm cho Trâu Lượng để ý nhất vẫn là ánh mắt của đối phương. Đó là một loại tự tin đạt được sau khi thân kinh bách chiến, khi hắn liên tục đoạt được ngôi quán quân toàn quốc 3 năm liền thì các bạn học của hắn đã nhận xét về ánh mắt của hắn như thế này: "Đó là một loại kiêu ngạo được ẩn giấu".
Kiếp trước và kiếp này quả thật có khác biệt rất lớn, hắn phải nhanh chóng thích ứng với loại thay đổi này. Nếu cứ bảo thủ như lúc mới xuống đây thì cũng không phù hợp với cách làm của người thú, có khả năng sẽ làm giảm sự hăng hái của mọi người.
Người thú, phải sống một cuộc đời kiêu ngạo.
Lộ Dao bên cạnh kiểm tra tình hình của Trâu Lượng rất tỉ mỉ, bàn tay rất mềm. Ánh mắt của Arthur đang nhìn về phương xa chứ không hề len lén ngắm bộ ngực mình như trước đó, điều này làm cho ở sâu trong nội tâm nàng có chút mất mát.
Ánh mắt của hai người đột nhiên tiếp xúc, Lộ Dao giật mình vội vàng buông tay, "Không có vấn đề gì, có điều bạn phải cẩn thận, bạn là tế ti chiến ca, không được tiến lên cao quá".
"Có học tỷ ở đây em không sợ gì hết", Trâu Lượng thuận miệng nói lộ ra hàm răng trắng tinh, bây giờ loại nụ cười đôn hậu này cũng đã mang theo chút tự tin của người mạnh.
Trâu Lượng đi tới trước mặt mọi người vỗ vỗ tay, "Mọi người dậy đi, tiểu đội chúng ta tiếp tục tiến lên mở đường cho những người khác".
"Tốt", Cote đứng lên không chút do dự, hắn thích thách thức, không e ngại nguy hiểm. Thú tộc phải dựa vào dũng khí mới có thể sinh tồn, nói thẳng thì một số cách làm của Arthur quá bảo thủ. Một chiến sĩ Thú tộc chưa trải qua nguy hiểm sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành. Bây giờ mới phát hiện thì ra mình nghĩ quá đơn giản, người mạnh thật sự chỉ khi gặp nguy hiểm thật sự mới ra mặt.
Đây mới là cảnh giới, Cote cũng càng ngày càng bội phục người anh cả Arthur này, có điều hắn không thích nói ra.
Một nhóm người thuộc tiểu đội Sóng xung kích đi đến chỗ sâu trong thế giới ngầm. Các chiến sĩ xung quanh tràn ngập kính nể, các chiến sĩ nữ thì ánh mắt lấp lánh. Mặc dù đã nghe nói đến danh tiếng của tế ti Arthur nhưng điêu khắc linh hồn và chiến sĩ là hai thế giới. Nhưng bóng dáng màu trắng đối mặt vô số yêu thú vẫn dũng mãnh tiến lên đã in thật sâu vào tâm trí mọi người.
Có không ít đội ngũ muốn đi theo, nhưng vừa trải qua đại chiến, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát đứng dậy mới phát hiện cả người đều đau mỏi, chỉ có thể lại ngồi xuống, dù sao chắc chắn bên trong còn nguy hiểm hơn.
"Đây mới thật sự là người mạnh, biết rõ có nguy hiểm còn phải mở đường cho mọi người".
"Đúng vậy, chiến ca tín ngưỡng của tế ti Arthur đúng là lợi hại".
"Đây chính là sức mạnh của thần thú, ta cũng đạt đến mười hai thành tấn công, lúc đó toàn thân tràn ngập sức mạnh, đừng nói một đám yêu thú vớ vẩn như vậy, kể cả lãnh chúa yêu thú ta cũng dám lên".
Những người chung quanh cũng liên tục gật đầu, họ cho rằng đây mới là sức mạnh của thần thú.
Sức mạnh của tín ngưỡng bây giờ càng ngày càng yếu chính là vì vai trò của tế ti trong chiến đấu không cao. Vai trò phụ trợ của chiến ca thật sự quá yếu, mà nếu cấp bậc chiến ca đủ mạnh như Đại chủ tế thì lại rất ít xuất hiện trong chiến đấu, nhưng lần này họ thực sự đã cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của thần thú.
Mọi người cũng đều hưng phấn đàm luận.
Mỗi một câu dường như đều đâm vào trái tim Emma, lúc đó Emma cảm thấy hết thảy đã không thể cứu vãn, nhưng trong nháy mắt tình thế đảo ngược. Còn bây giờ Arthur lại còn mang người xâm nhập chỗ sâu hơn, so với hình ảnh nhóm của nàng chật vật chạy trốn quả thật vô cùng tương phản.
Còn đội ngũ của nàng?
Đám người Balmer đều đang tĩnh dưỡng, trên người đều có thương tích không nhẹ, sợ rằng sau khi nghỉ ngơi sẽ phải rút ra ngoài. Loại thương thế này không thích hợp cho việc tiếp tục tác chiến, còn loại mặt hàng như Suker thì bị hai cái gai cắm vào mông mà kêu như sắp chết đến nơi vậy, hoàn toàn không thể trông chờ gì.
Đành chấp nhận như vậy sao?
Trong lòng Emma có một ngọn lửa, lửa giận, tuyệt đối không thể như vậy.
Tính khí đại tiểu thư của nàng phát tác, cắn răng đứng dậy một mình lặng lẽ đi tới.
Tiến vào chỗ sâu trong thế giới ngầm đã khá lâu mà Trâu Lượng cũng không gặp yêu thú nào, xem ra trận chiến vừa rồi đã tiêu diệt hết yêu thú ở khu vực phụ cận.
Randy và Gina quan sát tình hình xung quanh hết sức chăm chú, loại thách thức chưa biết này vừa hưng phấn lại vừa kích thích, còn nguy hiểm, quả thật bọn họ đều không sợ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 139: Tiếp tục tiến lên
Chương 139: Tiếp tục tiến lên