DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 223: Tính tiền

"Tiền bối, nếu như thật sự tìm được nhất định ta sẽ thông báo cho ngài. Không biết ngài còn có dặn dò gì".

"Nhóc con nhà ngươi không tồi, nếu không phải hôm nay ngươi đến thì nhất định ta sẽ tới thăm tổng bộ hàng ngũ sứ đồ các ngươi một chút, có điều nể mặt ngươi nên thôi. Ngươi cứ yên tâm mà làm, ngày mai lại đây theo ta cùng đi gặp Giáo hoàng một chút".

"Ta???"

Trâu Lượng chỉ chỉ mũi mình.

"Nhảm nhí, không phải ngươi nơi này còn có ma à, nói nhảm ít thôi, ngày mai nhất định phải đến. Đúng rồi, lúc ra ngoài thì trả tiền cho ta, con bồ câu già đó thật không có tầm nhìn, chẳng lẽ bố là hạng người quỵt nợ sao!"

Bóng Ma lầm bầm nói.

Trâu Lượng gật đầu nhưng cảm thấy đúng là lão này định ăn no là đi. Với thân thủ của hắn sợ rằng ngay cả hắn đi như thế nào mọi người cũng không biết.

Vừa ra trả tiền Trâu Lượng đã muốn chửi bậy rồi, năm mươi đồng tiền vàng, đồ ăn ở đây làm bằng vàng chắc, quả thực chính là cướp đoạt.

"Thiếu gia, ngài đừng nhìn ta với ánh mắt này, lão nhà quê... Đại gia đó ăn nhiều lắm, hơn nữa còn gọi toàn món ngon nhất. Ngài biết món cá tầm cực phẩm đó là ở ngoài ngàn dặm đưa về, vẫn còn sống. Còn có các cô nương xinh đẹp của chúng ta tiếp đãi, ngài tính xem có phải giá rất rẻ không?"

Tú bà rất vô tội nhìn Trâu Lượng.

Trâu Lượng đành chịu, xem như ngươi lợi hại, con bà nó, món tiền này không thể cứ như thế, tìm được mắt tam giác nhất định phải thanh toán.

Kiểu gì William cũng không nghĩ tới lúc này mới qua một ngày Arthur đã giải quyết được nhiệm vụ rồi. Nhìn người tuổi trẻ trước mắt hắn hơi có cảm giác... không nói được gì.

Trâu Lượng thì đang đánh giá tổng bộ hàng ngũ sứ đồ tại đế đô, mẹ nó, chỉ là một nơi rách nát thế này. Vì sao hắn có cảm giác bị lừa nhỉ?

Tu La, William gõ bàn, vậy mà Bóng Ma lại đi tìm Tu La, điểm này William không có nghi vấn vì một tin tức bộ phận khác tìm được cũng là như vậy. Hai người này tìm Tu La làm cái gì?

"Arthur, ngươi làm rất tốt, chúc mừng ngươi trở thành sứ đồ Thần thú chính thức, vì Thần thú, vì Mông Gia mà chiến đấu".

Mắt tam giác cười nói chân thành, rõ ràng nụ cười đã rực rỡ hơn trước nhiều. Truyện được copy tại

"Đại nhân William, ngài nói gì vậy. Chuyện ta cũng làm xong rồi, ngài xem có phải nên thực hiện lời hứa không?"

Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, định đùa à, vài câu nịnh nọt mà đã đòi đuổi bố đi?

"Ta thực hiện rồi, bây giờ ngươi là sứ đồ Thần thú chính thức. A, ngươi xem trí nhớ của ta này, còn thăng một cấp, làm rất tốt, bây giờ ngươi là sứ đồ Thần thú cấp hai!"

Mắt tam giác cười tủm tỉm.

Trâu Lượng há to miệng, "Chủ quản đại nhân, lúc đầu ta nói là tế ti kiến tập, bỏ kiến tập đi, không phải sứ đồ kiến tập!!!"

Mắt tam giác nhún vai phi thường vô tội, "A, ta cho rằng ngươi nói là sứ đồ kiến tập, quy củ về tế ti mấy trăm năm nay chưa có thay đổi, cho dù là Giáo hoàng bệ hạ cũng không dễ sửa đổi. Một chủ quản sứ đồ nho nhỏ như ta làm sao làm được".

Từ lâu Trâu Lượng đã biết mắt tam giác chẳng phải loại tốt đẹp gì, quả nhiên giờ đã ứng nghiệm. Nhìn vẻ vô tội của mắt tam giác hắn biết nói lý là không được rồi.

"Xem như ngươi lợi hại. Ta chấp nhận, vậy giờ thanh toán một chút nào, tổng cộng 52 đồng tiền vàng, lấy tròn năm mươi là được rồi. Nếu không tin ngươi có thể đến quán rượu xác minh, dù sao cũng không có chuyện gì các ngươi không tra được".

Trâu Lượng mang hóa đơn của quán rượu ném lên trên bàn.

Mắt tam giác cũng không thèm nhìn, đáng thương hết sức nhìn Trâu Lượng, "Sứ đồ Arthur, bây giờ ngươi cũng là một thành viên đắc lực của sứ đồ Thần thú chúng ta rồi, có một số việc phải nói với ngươi. Kinh phí của chúng ta rất căng thẳng, ngươi cũng biết bây giờ chúng ta độc lập rồi, không ai quan tâm đến, ai cũng bắt chẹt chúng ta về kinh phí. Nhìn tổng bộ của chúng ta này, còn không hoa lệ bằng trạm dịch của các ngươi. Năm mươi đồng tiền vàng, kể cả ngươi giết ta ta cũng không có. Ngươi xem, ngươi là đệ tử cả đại nhân Shaman và Hồng y đại chủ tế đều tin cậy, nói đến tiền thì ngươi nhiều hơn chúng ta mà..."

Hắn càng nói mặt Trâu Lượng càng đen, mẹ, không chơi đểu như vậy chứ, đã làm việc lại còn phải bỏ tiền ra, đây mẹ nó còn đen hơn cả hắc điếm.

Thấy sắc mặt Trâu Lượng càng ngày càng bất thiện, mắt tam giác cười khổ, "Hay là cứ ghi nợ lại, ta lấy danh nghĩa của Thần thú bảo đảm tuyệt đối sẽ trả lại".

Trâu Lượng lại không phải trẻ con ba tuổi, bà nội Bear, nợ, quỷ mới biết lúc nào trả. Đối với hắn năm mươi đồng tiền vàng cũng không phải số lượng nhỏ, nhưng người ở dưới mái hiên, muốn lấy được tiền từ mắt tam giác ngay bây giờ là không được rồi. Nếu như không phải vì thể diện của Subaru và Thomas thì sợ rằng ngay cả nợ gã này cũng không chịu.

"Viết giấy nợ, còn nữa, nói với ta ai muốn xử lí ta".

"Cái này..."

"Ngày mai Bóng Ma phải mang ta đi gặp Giáo Hoàng, ngươi không nói ngày mai ta sẽ kể chuyện ngươi lừa ta cho hắn. Dù sao ta cũng chỉ là một tế ti kiến tập bé bằng cái rắm".

Trâu Lượng nói với tư thế của lợn chết không sợ nước sôi.

"Bóng Ma phải dẫn ngươi đi gặp Giáo Hoàng,...,... Vừa rồi tại sao ngươi không nói?"

"Đại nhân William, ngài cũng không nói với ta kiến tập này không phải kiến tập kia!" Đương nhiên Trâu Lượng không sợ đám người này. Cùng lắm thì đường ai nấy đi, nếu như ban đầu không đánh phủ đầu bọn này thì sau này còn không biết sẽ chơi mình bao nhiêu vố nữa.

"Ha ha, sứ đồ Arthur, kỳ thực tế ti và sứ đồ là một nhà, ngươi thân kiêm hai chức càng có thể phục vụ Thần thú, phục vụ đế quốc. Thân phận đặc thù như vậy phải lợi dụng cho tốt. Giấy nợ à, không thành vấn đề, ta viết. Nghe nói là nhóc con nhà Nicola muốn xử ngươi, chuyện này chúng ta không tiện can thiệp trực tiếp nhưng cũng sẽ giúp ngươi tìm hiểu một chút. Cái này, chuyện ngày mai?"

Mắt tam giác cũng đã phát hiện tựa hồ nhóc con gấu trước mắt này thật sự không hề dễ đối phó.

"Chuyện ngày mai tự nhiên ta sẽ báo cáo đúng sự thật", Trâu Lượng gật đầu, không nhịn được nhíu mày. Nếu như nói gia tộc Gabriel muốn xử hắn thì hắn cò hiểu được, gia tộc Nicola, có lầm không, hắn trêu chọc gì bọn họ?

"Arthur, gia tộc Nicola không dễ chọc, có điều đây không phải gia tộc muốn đối phó ngươi. Nếu như là gia tộc thì chắc chắn hàng ngũ sứ đồ chúng ta sẽ ngăn trở, nhưng tựa hồ là ân oán tư nhân, ngươi phải chú ý một chút. Nếu có hiểu lầm gì thì phải tháo gỡ nhanh nhất có thể", mắt tam giác cười tủm tỉm nói.

Cất giấy ghi nợ vào trong lòng, Trâu Lượng rất muốn tát một cái lên trên mặt mắt tam giác, có điều hắn vẫn dùng lý trí đè xuống. Sức mạnh của gã này rất không tầm thường, hàng ngũ sứ đồ không phải tế ti, nơi này mỗi người đều là sát thủ. Hắn là chủ quản không biết còn thâm hiểm đến mức nào.

"Nhớ trả tiền!"

Đầu óc Trâu Lượng cũng đã đỡ hơn, mặc dù đã bị lừa nhưng cuối cùng vẫn biết là ai cần gây sự với hắn. Hàng ngũ sứ đồ vẫn rất có giá trị, hơn nữa có thể làm một số chuyện tế ti không thể làm được. Mặc dù mất năm mươi đồng tiền vàng nhưng cũng coi như là có thu hoạch. Con bà nó, không có thế lực của mình quả thật không tiện, nhưng thành Rome không phải được xây xong trong một ngày, trên mặt này quả thật mình không có ưu thế bằng các gia tộc.

Trong lúc nói chuyện vừa rồi mắt tam giác hơi bất mãn với việc hắn để lộ thân phận, nhưng hiển nhiên Trâu Lượng không quan tâm. Không lộ ra thân phận thì cũng phải làm người ta tin mới được. Chẳng lẽ nói với Bóng Ma hắn là tế ti, ngưỡng mộ đối phương, người ta không cho hắn một dao mới là chuyện lạ.

Còn gặp Giáo Hoàng lần nữa thì lại là điều Trâu Lượng không nghĩ tới, hắn cũng chuẩn bị một chút, dù sao bây giờ hàng ngũ sứ đồ cũng đã tách ra. Bây giờ sức khống chế của Giáo hoàng đối với hàng ngũ sứ đồ tới trình độ nào thật khó mà nói, có điều nếu không có biện pháp hắn cũng chỉ có thể đối mặt. Trong lòng cũng chuẩn bị mấy phương án, không thể hủy hoại thiện cảm không dễ tạo ra trong chốc lát. Một ngày không gặp Trâu Lượng, Nini đã quấn quít lấy Trâu Lượng bắt hắn dẫn ra ngoài chơi. Trâu Lượng không đấu nổi với Nini chỉ có thể bế bé con này ra ngoài một vòng. Con bé này quả thật cũng hơi đáng thương, người lớn đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc nàng.

Trâu Lượng mang Nini ra ngoài đi dạo, với bản lãnh dỗ trẻ con của Trâu Lượng, Nini rất nhanh đã trở nên vui vẻ. Nhìn Nini tung tăng giữa những sạp hàng, Trâu Lượng bắt đầu cân nhắc chuyện của mình.

Bỗng nhiên điềm báo xuất hiện, một con dao găm bất ngờ đâm thẳng tới. Cho dù Trâu Lượng vẫn đang đợi đối phương tới nhà nhưng hắn không nghĩ tới đối phương lại dám ra tay giữa phố. Trong lòng Trâu Lượng rất buồn bực.

Đọc truyện chữ Full