Lúc này ở phủ đệ của quan cầm quyền, Sarah đang có vẻ khó xử, bữa tiệc đã tiến hành nhưng lại thiếu mất một người quan trọng nhất, bầu không khí cũng rất không phù hợp. Một tên trẻ tuổi khá anh tuấn đang tỏ vẻ bình thản, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên của hắn đã biểu đạt rằng hắn cũng thấy khó chịu rồi.
Cực kỳ khó chịu.
"Tử tước Lance, tiểu nữ vừa rồi tập luyện có bị thương nhẹ, hiện tại đang còn chữa trị, vì muốn tạo hình tượng được tốt cho nên có hơi chậm trễ một lát."
Đối với tên trẻ tuổi này, Sarah cũng có vài phần kiêng kỵ, cho dù lòng không thoải mái cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Dù sao hắn cũng là cháu của Tổng đốc, đồng thời lại là đặc sứ đi thị sát đến tòa thị chính thành Jerusamer, nếu đắc tội với hắn, bản thân mình cũng không gánh nổi. Mà tên nhóc này lại thằng thừng yêu cầu gặp Emma, mặc dù Sarah rất bất mãn nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Vẻ mặt Lance có hơi hòa hoãn lại, nếu như không phải nghe nói Sarah có cô con gái xinh đẹp động lòng người, hắn cũng chẳng hứng thú gì đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này. Nơi này lại còn có Thomas tọa trấn, thế lực quan cầm quyền rất yếu, thật sự không có nửa điểm hứng thú.
"Emma tiểu thư khách khí quá, ta không phải là loại người hay xét nét đâu." Lance tủm tỉm cười nói, từ ánh mắt cũng thể hiện ra hắn rất có phong độ của quý tộc.
Lance có hay bắt bẻ người khác hay không thì không biết, nhưng Trâu Lượng lại không phải là kẻ dễ trêu chọc.
Bạn học Trâu biết chuyện rồi, nghĩ đến Emma vẫn luôn dịu dàng hầu hạ mình, cũng cảm thấy khó chịu, mẹ thằng này, não cạn hay sao mà lại dám động đến địa bàn của ông. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Trời làm bậy thì có thể cho qua, tự mình làm bậy thì đừng trách ta" Ở Jerusamer này tuy cũng chỉ ba mẫu hai sào, nhưng bạn học Trâu tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ dám đối đầu với hắn, nhất là kẻ dám có ý nghĩ bậy bạ với người đàn bà của hắn.
Emma rúc vào lòng Trâu Lượng, ôm lấy eo hắn, nàng cũng biết người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt.
"Arthur, hắn là cháu Tổng đốc đại nhân, được Tổng đốc đại nhân sủng ái, ở Daros cũng chẳng kiêng nể ai, tâm địa nhỏ nhen lại có tính thù dai, em cũng chỉ tạm ứng phó qua được với hắn."
Emma nói mà trong lòng cũng thấy ấm áp. Trong giới quý tộc, phụ nữ chính là vật dùng để hy sinh, chỉ cần có lợi ích, những thứ khác đều không quan tâm đến, nhưng rõ ràng Arthur không đối với nàng như vậy.
Phách~~~
Emma thét lên kinh hãi, mông đã bị đánh bởi một bàn tay hung ác.
Arthur mặt mày dữ tợn, "Ứng phó cái lông, em ứng phó mình ta là đủ rồi, cháu Tổng đốc thì thế nào chứ, hôm nay em phải ở đây với ta."
Emma kinh ngạc, "Nhưng mà, nhưng mà…"
"Nhưng nhị cái gì, không nghe lời à?" Trâu Lượng trừng mắt, Emma tức thì xìu xuống.
Trâu Lượng cũng cân nhắc trong lòng, chuyện hắn với Emma, nói Sarah một chút cũng không biết thì chính là lừa quỷ. Có điều trong giới quý tộc, đặc biệt là các gia tộc Thú tộc, quan hệ trước hôn nhân cũng chẳng ai quản, cũng chẳng làm cho dư luận xôn xao được.
Hiện nay ở Jerusamer, Học viện chiến tranh, Công hội nhà mạo hiểm đều đứng về phía hắn, các công hội nghề nghiệp khác thì đứng trung lập, cơ bản cũng sẽ không gây nên sóng gió. Còn phần Công hội điêu khắc sư linh hồn thì mặc dù xác định là không có ý tốt gì, nhưng đã có hiệp nghị hợp tác cùng Samuel rồi, nếu không có chuyện gì quá đáng chắc hắn cũng không nhảy ra. Mà nhất là ở đế đô Giáo hoàng với Công hội điêu khắc sư đã đạt được sự nhất trí chung, cũng đại biểu cho sự hợp tác mật thiết giữa hệ thống Quan cầm quyền và Công hội điêu khắc sư đã xuất hiện một vết rạn nứt không thể hàn gắn, nên trong tình hình này, Sarah trừ việc thỏa hiệp để ổn định cục diện trước cũng không còn cách nào khác.
Mà Sarah với Thomas còn là đối thủ của nhau, kẻ duy nhất có thể đứng ra hòa hoãn chính là Trâu Lượng. Nghĩ thông điểm này hắn cũng hiểu được, những tên cáo già trên chính trường kia chắc chắn vẫn giả bộ hồ đồ mặc dù trong lòng ai cũng biết.
Bên ngoài xa xăm truyền đến một tiếng chuông, là tiếng chuông lớn báo giờ từ tòa thị chính, đã hơn một tiếng rồi. Nhẩm thời gian, lẽ ra Sarah phải vội vã đi tìm Emma mới phải, chỗ mình ở thì cũng chẳng có gì bí mật, chỉ sợ hắn cũng không có ý định gọi Emma về.
Khóe miệng Trâu Lượng khẽ lộ ra ý cười, quả nhiên là không thể xem thường đối thủ, Sarah có thể lăn lộn đến vị trí này từ một gia tộc đã suy tàn cũng chứng tỏ bản lĩnh hắn không thấp, chiêu này xem ra một tên trúng tới hai chim.
Bởi vì Emma, Trâu Lượng tất nhiên sẽ xung đột với cháu Tổng đốc, nếu như Trâu Lượng thắng tất nhiên lại sẽ đắc tội với Tổng đốc, có thể kéo dời sự chú ý khỏi Sarah. Còn nếu như hắn thua thì Sarah cũng sẽ mượn uy của Tổng đốc để kéo lại một ván, chỉ có điều người bị hại cuối cùng lại vẫn là Emma.
Đối với loại quy tắc ở thượng tầng đế quốc này, Trâu Lượng hiểu rõ, cũng biết chuyện loại này không sớm thì muộn cũng xảy ra. Thói quen của xã hội rất khó để thay đổi, hắn cũng chỉ có thể triệt để lợi dụng điểm này.
Ở góc độ khác, có lẽ Sarah cũng nghĩ đến việc xem Trâu Lượng có thể làm tới mức nào. Đấu tranh quyền lực vốn không nhắc đến nhân từ, chỉ có kẻ thắng mới xứng đáng được mọi người nghe theo.
Nếu như bản thân có thể xử lý thuận lợi tất cả những chuyện này, cũng như là biểu thị sức khống chế đối với Jerusamer cao hơn một bậc, thách thức đôi khi cũng là cơ hội.
Ít nhất trong sự kiện này, hắn được triệt để chiếm hữu Emma, cũng là một tín hiệu Sarah gửi đến hắn.
Ở Thú tộc, muốn đạt được phải biểu diễn ra sức mạnh.
Rất công bằng.
Trải qua suy tư, Trâu Lượng cuối cùng cũng nắm được điểm mấu chốt.
Lúc Trâu Lượng suy nghĩ, Emma cũng không dám quấy rầy. Phụ nữ Thú tộc trừ phi đạt đến một vị trí nào đó, nếu không thì địa vị không hề cao chút nào, cho dù là quý tộc cũng khó thoát khỏi việc bị phụ thuộc. Nhưng từ khi ở cùng Trâu Lượng kỳ thực Emma rất thỏa mãn.
Tối hôm đó Emma quả thật không rời đi, mặc dù nàng có hơi lo lắng nhưng không muốn và cũng không dám trái lời Trâu Lượng.
Ở bên kia, Lance đợi mãi mà không thấy Emma, rốt cuộc nổi giận đùng đùng phẩy tay áo mà đi, không mảy may cho Quan cầm quyền Sarah một chút thể diện.
Rời khỏi phủ đệ nhà Sarah, Lance kéo ngay một thủ hạ lại, "Lập tức đi điều tra, con nhỏ kia đêm nay đã đi đâu"
Lần này hắn đến chính là vì muốn thử mùi vị bông hoa của thành Jerusamer, nhưng tình hình hiện tại có thể thấy bông hoa này đã bị người ta hái mất rồi. Lần đầu tiên không được, hắn cũng không còn cố kị gì nữa mà chỉ cảm thấy rất mất kiên nhẫn.
Trong phủ đệ, Sarah lại bình thản phẩm trà, mà Samuel bên cạnh cũng không có gì là căng thẳng cả. Đều là người lọc lõi nên Samuel hiển nhiên cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Chiêu này cũng có phần nguy hiểm, vạn nhất Arthur hiểu lầm, chẳng phải là ngươi mất cả chì lẫn chài." Samuel tủm tỉm cười nói.
Sarah chậm rãi nói, "Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải chịu trả giá. Vì tên nhóc này mà tình hình ở Jerusamer đã trở nên rất kì quái, ngươi thấy là ngẫu nhiên sao?"
"Ha ha, tên nhóc này quả thực khác người, ta sống lâu như vậy còn chưa thấy một người trẻ tuổi nào kì lạ như thế. Hôm nay Emma không trở về coi như ngươi đã thành công một nửa rồi."
"Nhiều năm tranh đấu như vậy, kết quả lại bị phá hỏng trong tay nhóc con đó, lại còn phải tặng không cả con gái cưng, quả thật cũng thấy không cam lòng. Nếu như hắn có thể hiểu được thì nói rõ hắn chính là thiên tài, chúng ta nắm bắt được một lần này cũng coi như không uổng cuộc đời."
Sarah nói.
Samuel gật đầu, tên nhóc mới lớn này cũng giống hắn lúc trẻ, nghĩ làm sao để đề cao sức mạnh, làm sao để danh chấn thiên hạ, trở thành cao thủ được muôn người chú ý. Nhưng Arthur lại hiểu được cả thế cục hiện tại, đem đám lão làng bọn họ xoay đến quay mòng mòng, đây là sức khống chế kiểu gì?
Coi như Arthur có được Hồng y đại chủ tế, thậm chí là Shaman ưu ái, cũng chưa đủ để lay động Sarah và Samuel. Nhưng Arthur có chỗ đặc biệt, còn có một chí hướng khác.
"Tên nhóc này rất giống Neberro, một kẻ từ trên cao đi xuống, một người từ phía dưới leo lên." Samuel nói.
Sarah nhún vai, "Như chúng ta thì chẳng có chút giá trị nào với kị sĩ mặt trời cả, nên hắn còn không để vào mắt."
Samuel cũng cho là đúng, muốn xin theo Neberro, một phân hội trưởng nho nhỏ, một quan cầm quyền thất thế, kị sĩ mặt trời có lẽ không chút hứng thú, nhưng theo Arthur, chẳng những ở Jerusamer an toàn mà nói không chừng còn có thể thuận nước thuyền lên, nhất là lúc này Arthur chỉ mới bắt đầu phát triển.
Samuel đột nhiên cười cười, "Nếu ta có cháu gái đẹp thì đã tốt rồi."
Hai người liếc nhau, cười ha ha. Hiển nhiên Sarah biết đối phương không phải châm chọc mình, mà là nhìn thấu ý đồ của hắn rồi. Có con gái hộ thân, ít nhất hắn không phải lo đến mạng của mình. Bọn họ đều nhìn thấy một ưu điểm mà cũng là nhược điểm của Arthur, đó là tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng luôn che chở cho người thân của mình.
Một người trọng tình trọng nghĩa, khác biệt với lục thân bất nhận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 265: Dự định của quan cầm quyền
Chương 265: Dự định của quan cầm quyền